Cậu khựng lại một lúc rồi giật mình.

- Anh....anh đã bỏ thứ gì vào thức ăn tối qua?

- Thuốc ngủ! - Anh vừa ngồi dậy vừa trả lời - Chằng phải tối qua tôi đã cảnh báo với cậu trước rồi sao?

- Anh...anh......

- Yên tâm đi! Tôi không làm gì cậu hết. Ai ya, không phải là cậu mong tôi làm "chuyện đó" chứ? Nếu như cậu muốn thì....

- Anh tránh ra cho tôi!

Cậu đã đạp anh rơi xuống giường. Anh cũng rời khỏi đó.

- Anh bỏ thưốc ngủ vào thức ăn là có ý gì?

Anh gãi đầu:

- Tìm một chỗ ngủ qua đêm thôi. Nếu như tôi không làm như vậy thì làm sao có thể ngủ lại đây. Nhưng ngủ với cậu ấm thiệt đó.

Anh hốt hoảng khi cậu nhìn anh bằng đôi mắt đằng đằng sát khí:

- ANH CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY!

- Chờ tôi rửa mặt ăn sáng rồi mình từ từ.....

- BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY!

Cánh của trắng đóng sập lại và anh đang ờ ngoài đường. Anh cười:

- Cậu hung dữ quá đó. Nhưng không sao.....Ah, chúc cậu một ngày tốt lành! Tối nay tôi sẽ lại đến ngủ với cậu nữa.

- ANH CHẾT ĐI!

Một chậu hoa kiểng bị ném ra ngoài và anh phài nhảy sang một bên để tránh nó. Anh quay mặt bỏ đi.

- Cứ như thế đi! Tôi thích cậu như vậy lắm! Tối nấu sằn cơm chờ tôi nhé!

Cậu đặt mạnh ly trà xuống bàn làm ai nấy đều ngước nhìn.

- Cậu không được vui à, Ngọc Lâm?

Các đồng nghiệp khác lập tức vây quanh cậu.

- Ah....không có gì hết!

- Cậu thấy không khỏe chỗ nào? Có cần tôi khám cho không? Tôi rất rành về.....

- Tránh ra! Ngọc Lâm à, tôi là bác sĩ khoa điều dưỡng đây. Cậu có cần.....

- Cởi áo ra cho tôi xem nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play