- Tôi sẽ giải quyết tụi bên này trước, cậu tranh thủ chạy khỏi đây nhé!
Cậu không trả lời. Anh giơ súng lên:
- Người giết Lục Hùng là tao, tụi bây chắc không muốn làm hại người vô can chứ? Cậu ấy không liên quan gì tới chuyện này.
- Nhưng nó đi chung với mày.
- Chính tôi đã bắn Lục Hùng!
Cậu đột ngột lên tiếng. Anh giật mình nhìn cậu.
- Tôi đã bắn hắn!
Đám người kia tức giận:
- Thì ra là vậy, mần thịt cả hai đứa nó.
Họ xông vao, anh phải rất khó khăn để chống đỡ từ nhiều phía. Anh không ngơ cậu lại tự đào mồ chôn mình như vậy.
- Ngọc Lâm!
Anh gọi lớn tên cậu thay cho một lời cảnh báo rằng cậu đang gặp nguy hiểm từ phía sau.
"PHẬP! PHẬP!"
Anh nhìn cậu trân trân khi hai tên tấn công cậu ngã xuống với cây dao cắm ngay giữa lòng bàn tay cầm vũ khí của chúng. Đó chính là những cây dao mổ mà cậu thường mang theo bên mình. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu bảo vệ tôi vì mục đích đó thì anh không cần phải tiếp tục bảo vệ nữa. Tôi nghĩ là mình tự lo được.
Nhiều tiếng động y như thế nẵu vang lên, chỉ chưa đầy 20 giây, tất cả đều đang nằm la liệt trên mặt đất, đều là cây dao xuyên qua lòng bàn tay. Cậu làm anh bàng hoàng vô cùng. Cậu cười nhạt:
- Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa để giết tôi. Bây giờ tôi sẽ quay lưng lại và rời khỏi đây, anh có thể bắn tôi bất cứ lúc nào. Nếu anh không giết tôi, anh sẽ phải hối hận đó.
Cậu quay lưng đi thật, cố gắng tỏ ra hết sức từ tốn, cậu bước đi thật chậm. Cậu đang khóc. Trước mặt anh thì không, nhưng khi quay mặt đi thì nước mắt đã tự động trào ra. Cậu không muốn anh nhìn thấy thứ này, cậu không muốn tỏ ra yếu đuối sau khi bị lừa như một tên ngốc. Cậu thật sự mong muốn anh sẽ nổ súng giết cậu, rất mong như thế. Cậu cảm thấy tim mình đau nhói, tưởng chừng như có thể nổ tung bây giờ và cướp đi sinh mạng của cậu. Cậu không muốn tiếp tục đau thế này, cậu hy vọng anh sẽ giải thoát cậu. Cậu ước anh sẽ làm điều đó, sẽ giết cậu để diệt khẩu theo lệnh.
Cậu không biết rằng anh cũng như cậu, cũng đang rất đau. Có ai đó đang bóp nát trái tim anh. Không phải! Nói đúng hơn là một sức mạnh vô hình đang khuấy động nội tạng của anh. Anh chỉ đứng lặng nhìn theo. Anh cũng khóc, đau khổ không kém gì cậu. Anh quỳ xuống Tuyết. Anh thì thầm: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người phải chết đáng ra phải là tôi chứ. Xin lỗi cậu, Ngọc Lâm...."
Cậu biết là mình đã đi được một quãng káh xa rồi, sao anh chưa ra tay nhỉ? Anh không nỡ giết cậu à? Hay là anh đang thương hại một đứa ngốc như cậu? Cậu mặc kệ, cậu đang chờ anh thay đổi ý định, đuổi theo giết cậu. Nhưng phải chờ cho anh có thể đuổi kịp chứ. Vậy là cậu đứng lại. Cậu ngồi xuống bên một vỉa hè vắng ngắt. Xung quanh cậu bây giờ chỉ có Tuyết. Lạng lẽo và vô tình. Chỉ có máu trắng tang thương. À không, chút nữa thôi, sắc trắng sẽ nhuộm đỏ, một màu đỏ thẫm, màu máu của cậu, máu của kẻ ngu ngốc nhất thế gian.
Một bông Tuyết rơi nhẹ vào tay cậu, cậu ngucớ nhìn lên cao, hàng ngàn bông Tuyết khác cũng thi nhau rơi xuống, cậu nak81 chặt bông Tuyết trên tay mình, nó sẽ bị cậu làm cho tan ra thành nước. Trời đang đổ xuống cái lạnh khủng khiếp. Cũng tốt, vậy thì Tuyết sẽ chôn cất cậu khi cậu chết. Cậu tiếp tục nhìn lên cao, Tuyết đang bị nhoè đi vì nước mắt của cậu, cậu đang khóc. Nếu như anh không tới thì sao? Chắc cậu sẽ đứng như thế này cho đến chết.
Cậu ngã lên Tuyết, cậu đang áp mặt vào Tuyết. Lạnh quá! Nhưng lại không muốn đừng lên tí nào. Thôi thì cứ nằm như vậy. Cậu không cảm thấy đau khi ngã. Chắc tại Tuyết êm ái quá. À, còn một khả năng nữa, đó là tại vì lạnh quá, da thịt cũng không còn cảm giác nữa. Cậu không biết là mình đang mất dần ý thức, đến lúc chung quanh cậu tối sầm lại. Ừ, cậu sẽ ngủ, một giấc ngủ vĩnh viễn để quên đi nỗi đau mà anh gây ra cho cậu.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT