Véo Nhã một cái nên thân, Ánh Tiên kèm theo mắt liếc sắc như cứa vào da:
- Anh nói mà không sợ anh Thiên gì hết. Coi chừng ảnh làm đám cưới trước tụi mình đó chứ.
Thiên làm thinh nghe Nhã vuốt theo Ánh Tiên:
- Anh và em chắc chắn thua Thiên vì dẫu sao hắn cũng từng đóng vai chú rể một lần rồi.
Thấy mặt cậu con trai lầm lì, ba Mẫn Quyên vội lên tiếng:
- Con chịu khó tới chở Nhật Phượng lại đây đi ăn cơm với mẹ
Đề nghị bất ngờ của bà làm cả Thiên lẫn Nhã đều bối rối. Ánh Tiên đỏng đảnh reo lên:
- A! Cô Quyên đúng là bà mẹ chịu chơi. Anh Thiên cố đi rước Nhật Phượng của anh, nhớ phải nói đây là lệnh của mẹ chồng tương lai, thế nào cô ta cũng đến thôi dẫu trong lòng cổ giận anh cỡ nào đi chăng nữa.
Bà Mẫn Quyên cười:
- Sau cháu biết tụi nó giận?
- Dạ! Anh Nhã của cháu nói. Lúc nãy cháu tới, thoáng thấy Nhật Phượng trên xích lô, anh Nhã đứng lu tu ở cổng, anh than với cháu là người ta giận nhau mà mình lại khổ…
Nheo nheo đôi mắt lá răm trên gương mặt quá đầy đặn. Ánh Tiên hỉ hả:
- Lúc nãy cháu giả vờ hỏi về Nhật Phượng anh Thiên đâu có thèm trả lời. Giận mà thương…
Đứng phắt dậy, Thiên quát to:
- Thôi đủ rồi! Tôi sợ Mấy người quá! Mấy người muốn làm gì thì làm nhưng đừng lôi tôi với Nhật Phượng vào.
Anh hầm hầm bước ra mặc cho bà Mẫn Quyên gọi. Về tới phòng mình. Thiên nằm vật xuống giường và cố dằn cơn nóng giận ùn ùn ập đến. Vừa rồi nếu không có mẹ anh và Ánh Tiên ở đó, Thiên đã đập vào mặt Nhã rồi. Đồ khốn nạn! Anh đấm tay xuống giường rầm rầm cho đỡ tức. Tại sao Nhã lại… chơi luôn cả mình mới kỳ. Mình có giành giật gì của nó đâu, mình chưa hề làm gì ác với nó cả mà. Nó thừa biết Phượng không ưa mình nhưng nó cứ cố tình trêu chọc. Nhã muốn trả thù mối tình ngày xưa thật không? Hay bản chất hắn là một tên sở khanh, đểu giả, độc ác, vô nhân, hắn căm ghét tất cả những tình cảm trong sáng hồn nhiên, lành mạnh. Hắn chỉ thích những mối tình giả dối và khoái trá nhìn thấy nạn nhân của hắn vô tình buộc vào bẫy sập mà hắn tinh vi giăng sẵn. Nhật Phượng có tội gì mà lại là nạn nhân của Nhã chứ? Tại sao không nhân cơ hội này cho Nhật Phượng nhận ra chân tướng người cô yêu thầm từ mười năm nay nhỉ? Có thể cô bé sẽ đau đớn tuyệt vọng, nhưng Phượng sẽ quên để có một tình yêu khác chân thật và hạnh phúc hơn.
Lao xuống cầu thang, thò đầu vào phòng khách, Thiên nói với mẹ:
- Con đi rước Nhật Phượng liền đây. Mẹ chờ tụi con nghe!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT