Trì Ngữ Mặc xuất viện, nhưng cô không đến chỗ của Lâm Miễu mà đến thành phố Thanh Đài.
Lên xe lửa, cô gọi điện thoại cho Trương Vân Huệ.
Điện thoại của Trương Vân Huệ đã tắt máy.
Trì Ngữ Mặc có dự cảm có chuyện không lành, bình thường sư phụ không bao giờ tắt máy.
Cô đến thành phố Thanh Đài, gọi lại cho Trương Vân Huệ, nhưng điện thoại của Trương Vân Huệ vẫn đang tắt.
Hiện tại đã là 11h20, nghĩ như thế nào, cũng không thể nào đang ngủ mà tắt máy được.
Cô trực tiếp ngồi xe đến nhà của Trương Hồng.
Vừa xuống xe, một mùi hương khó ngửi xông vào mũi, cả bức tường đều là một màu đen sì, vàng khè, nhìn rất buồn nôn.
“Trương Hồng có nhà không? Trương Hồng.” Trì Ngữ Mặc đứng ở cửa, hô lớn.
Không có ai trả lời.
Một bà cụ hốt rác đi ngang qua.
Trì Ngữ Mặc lập tức hỏi bà cụ: “Bà ơi, bà có biết người nhà này xảy ra chuyện gì không? Người trong nhà này đi đâu hết rồi ạ?”
“Nhà này a, sáng nay có người tới gây sự, rồi bị dẫn lên đồn cảnh sát hết rồi.” Bà cụ nói.
Trì Ngữ Mặc hiểu ra mọi chuyện, lập tức đi đến đồn cảnh sát.
Cô lo lắng họ sẽ bị người của đồn cảnh sát làm khó dễ, liền gọi cho
Lâm Miễu: “Miễu Miễu, tớ đang ở thành phố Thanh Đài, hiện đang tới đồn
cảnh sát, bên đây có một Đinh Tử Hộ đã bị tạt phân và nước tiểu, còn bị
bắt lên đồn cảnh sát, tớ cần lợi dụng lực lượng truyền thông.”
“Tiểu Mặc, cậu lo lắng quá rồi, ai kêu họ không chịu dời đi, đương nhiên phải dùng cách này để ép họ rồi.”
“Họ đã đồng ý dời đi rồi, chỉ cần chấp nhận điều kiện của họ là được, nhưng bây giờ là bên nhà đầu tư càng ngày càng quá đáng, không làm
giống như thỏa thuận, còn như đang mượn cớ trả thù.” Trì Ngữ Mặc tức
giận nói.
“Được, tớ biết rồi, cậu đã lên tiếng thì dù có lên núi cao xuống biển lửa tớ cũng làm theo, chờ tớ xin phép chủ biên đã.” Lâm Miễu gấp rút
nói, rồi cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát, Trì Ngữ Mặc đã đến đồn cảnh sát.
Cô tùy tiện tìm một người cảnh sát, hỏi: “Xin chào, tôi là luật sư
đại diện của Trương Hồng, nghe nói cô ấy bị các anh bắt tới đây phải
không?”
“Trương Hồng? Tôi không biết, cô tìm người khác hỏi thử xem.”
Trì Ngữ Mặc hỏi người khác nhưng người đó cũng trả lời không biết.
Trì Ngữ Mặc nhìn một vòng quanh phòng, ai cũng làm ra vẻ bận rộn không đếm xỉa tới cô.
Trì Ngữ Mặc có chút tức giận.
Cô đi thẳng đến văn phòng làm việc ở cuối dãy đường đi, gõ cửa.
“Vào đi.”
Trì Ngữ Mặc đi vào, mỉm cười, thân thiện nói: “Tôi là luật sư đại
diện của Trương Hồng, nghe nói cô ấy vừa được giải tới đây, xin phép tôi được tìm hiểu mọi chuyện là như thế nào?”
Mặt của cục trưởng lập tức trầm xuống: “Chuyện này tôi không rõ, cô tìm mấy người cấp dưới hỏi thử xem.”
“Ngài có thể cho tôi biết người cấp dưới phụ trách vụ này là ai
không, để tôi tìm người đó hỏi chuyện.” Trì Ngữ Mặc vẫn cười hì hì nói.
“Cô chờ chút.” Cục trưởng gọi điện thoại ra ngoài, quát lớn: “Mấy
người làm việc kiểu gì vậy? Xem phòng tôi là cái gì mà ai cũng cho vào.
Trương Hồng là ai? Xuống đây giải quyết cho tôi.”
Cục trưởng nói xong, không để ý Trì Ngữ Mặc, ánh mắt lại đặt trên màn hình máy vi tính.
Trì Ngữ Mặc cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: “Thân làm cục trưởng, mà Trương Hồng bị người của ngài bắt ngài cũng không biết hay sao?”
Cục trưởng nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, “Cô cút ra ngoài cho tôi!”
“Tôi là luật sư, tôi có quyền yêu cầu được gặp thân chủ của tôi, còn
có cô Trương Vân Huệ, là đồng nghiệp của tôi, cũng là luật sư.” Trì Ngữ
Mặc nói.
Cục trưởng vặn lông mày, “Cô đến đây gây sự, tôi có thể kiện cô cản trở công vụ.”
Trì Ngữ Mặc giơ tay lên khóe miệng: “Xin hỏi, tôi gây sự chỗ nào?”
Cục trưởng đẩy toàn bộ tài liệu ở trên bàn xuống đất.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Cục trưởng âm thanh lạnh lùng nói.
Có một cảnh sát bước vào cửa, cục trưởng ra lệnh: “Người phụ nữ điên
này cản trở công vụ, đồng hồ của tôi bị mất rồi, tôi nghi ngờ là cô ấy
trộm.”
“Dạ rõ.” Cảnh sát tiến lên bắt giữ Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm vào cục trưởng, “Ông làm chuyện như vậy
nhất định sẽ có báo ứng, trừ phi ông nhốt tôi cả đời, còn không nhất
định tôi sẽ không bỏ qua, tôi tin tà nhất định sẽ thắng chánh.”
“Đem cô ta đi.” Cục trưởng bực bội nói.
Trì Ngữ Mặc bị áp giải đi.
Trì Ngữ Mặc nhìn về phía cảnh sát, cảnh cáo, “Tôi khuyên anh nên
khách sáo với tôi một chút, xảy ra chuyện, anh không thể không nghe
lệnh, nếu không, chỉ sợ sẽ mang tội đồng phạm.”
Cảnh sát nghe xong, mặt lộ vẻ khó chịu, ôn tồn nói: “Cô gái, chúng
tôi cũng là làm theo lệnh, hộ gia đình Trương Hồng không chịu dời đi, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cũng như mỹ quan của thành phố Thanh Đài,
một khi nhà đầu tư bỏ đi, sự phát triển của thành phố Thanh Đài sẽ thua
người ta tới cả chục năm, chúng tôi cũng chỉ là hi sinh cá nhân để hoàn
thành cái tập thể thôi.”
“Vậy anh có biết chuyện Trương Hồng đã đồng ý dời đi rồi không? Cô ấy cũng chỉ đòi số tiền bồi thường như những gia đình khác, nhưng bây giờ
bên nhà đầu tư làm trái cam kết, chỉ trả cô ấy có 700, chỉ có 700 mà nhà cô ấy bị phá dỡ, vậy sau này cô ấy sống ở đâu? Cuộc sống của con cô ấy
sẽ như thế nào? Anh có từng nghĩ tới không?”
“Nhà đầu tư vì cô ta mà tổn thất tới mấy trăm vạn, đương nhiên sẽ tức giận rồi.” Cảnh sát bất đắc dĩ nói.
“Cho nên cảnh sát mấy người không cần phân biệt tốt xấu mà giúp họ
trút giận, tìm cách đối phó với người muốn giúp dân lành hay sao? Hành
động của mấy người có khác gì bọn thổ phỉ, một khi lộ ra ánh sáng, anh
nghĩ chuyện này sẽ không dính dáng tới anh hay sao?” Trì Ngữ Mặc tức
giận nói.
“Cô nương, tôi nói cho cô biết, người chống lưng cho nhà đầu tư đó là người mà ngay cả cục trưởng cũng không dám động đến.” Cảnh sát nói xin
lỗi.
“Có người chống lưng, ai?” Trì Ngữ Mặc nhíu mày.
“Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ chính xác nhất là, ít ra
còn có 700, sau 2 ngày nữa e rằng 700 cũng không còn mà còn phải ngồi
tù.” Cảnh sát nhắc nhở.
“Tôi tin thế giới này còn có công bằng và chính nghĩa.” Mắt của Trì Ngữ Mặc đỏ lên, nói.
“Cô gái, lát nữa cô sẽ phải thay đồ tù, đồ vật sẽ bị tịch thu hết,
không biết bao lâu mới được thả ra, có thể một tuần, cũng có thể ba
tháng, lúc đó muốn gọi điện thoại cũng không được, bây giờ có muốn gọi
ai thì tranh thủ đi.” Cảnh sát tốt bụng nhắc nhở.
Trì Ngữ Mặc ngẩn người, cô nên gọi điện thoại cho ai đây? Lôi Đình Lệ là không được rồi, đúng rồi, bà nội.
Cô có thể gọi điện thoại cầu cứu bà nội.
Trì Ngữ Mặc lập tức gọi điện thoại, giọng cầu cứu: “Bà nội, cháu bị
cảnh sát thành phố Thanh Đài bắt mất rồi, bà nhất định phải cứu cháu.”
“A. Cháu chờ chút, bà lập tức tới cứu cháu.” Lão thái thái lập tức
gọi điện thoại cho Lôi Đình Lệ, “Cô của cháu bị cảnh sát bắt rồi, mau
tới cứu người.”
“Cháu làm gì có cô.” Lôi Đình Lệ nhíu mày.
“Chính là Trì Ngữ Mặc, con gái nuôi của bà a, Ngữ Mặc vừa gọi cho bà
nói là bị cảnh sát của thành phố Thanh Đài bắt mất rồi, kêu bà tới cứu.”
Lôi Đình Lệ: “...”
Anh bực bội nhíu mày, trong nhà còn có người quậy như vậy, “Người cô
này cháu không nhận, bây giờ cháu đi giải quyết chuyện này, ngoài ra,
cháu có chuyện muốn nói với bà, cô ấy mang thai con của cháu rồi.”
Từ Hồng: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT