“Anh không quan tâm quá khứ của em có anh hay không, anh chỉ quan tâm, tương lai của em có anh.” Tống Nghị Nam tỏ tình.
Mắt cô đỏ ửng, “Nghị Nam, chúng ta sáu năm không gặp, có rất nhiều
chuyện đã thay đổi, em đã không còn là em của trước kia, đừng nói dứt
khoát như vậy, chúng ta bắt đầu từ bạn bè, được không?”
“Nếu bây giờ bảo em làm bạn gái của anh, em cảm thấy có áp lực thì anh sẽ bắt đầu từ bạn bè.” Tống Nghị Nam dịu dàng nói rằng.
“Nghị Nam, cảm ơn anh.”Trì Ngữ Mặc thành tâm thành ý, đem những lời trong lòng nói ra hết, cô thật sự thoải mái hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, Lâm Miễu liền trở về, tâm trạng không được tốt lắm,
để canh bí đao xương sườn, nước sốt, và cơm lên bàn, “Tiểu Mặc, tớ cảm
thấy cậu nói đúng, đồ cặn bã như Lôi Đình Lệ thật không đáng cho cậu chờ đợi.”
Lâm Miễu quay chiếc giường lên, chuẩn bị xong bàn ăn cơm ở trên
giường, “Nói chung, chúng ta dưỡng lại sức khỏe, kiếm một người tốt hơn
anh ta, tức chết anh ta.”
Trì Ngữ Mặc cười nhẹ, “Tức chết? Tớ tự chơi một mình là được rồi, cứu người nhất mạng thắng tạo thất cấp phù đồ.”
“Phải rồi, tớ nghe nói, Lý Diễm của công ty các cậu là bị một người
tên Hạ Cường giết, chuyện này cậu có biết không?” Lâm Miễu chuyển đề
tài.
“Hạ Cường? Thường ngày anh ta đâu có xung đột gì với Lý Diễm.” Trong
đầu Lâm Miễu lóe lên dáng vẻ của Hạ Cường, hình như là một người hiền
lành.
“Chuyện của công ty cậu, cậu thật sự không biết gì hết sao.” Lâm Miễu chê bai.
“Sư phụ nói chuyện của công ty rất loạn, bảo tớ ở bên ngoài xử lý các đơn hàng, tớ không có về công ty. Sao rồi, nói thử xem.” Trì Ngữ Mặc đổ một ít canh vào cơm.
“Trước kia Hạ Cường và Lý Diễm là một đôi.”
“Không phải chứ, Hạ Cường có vợ đấy, trước kia vào dịp họp mặt công ty tớ đã từng gặp.” Trì Ngữ Mặc phủ định rằng.
“Trước khi Lý Diễm đến công ty, Hạ Cường đã làm việc ở đó rồi, Hạ
Cường đã giúp đỡ Lý Diễm rất nhiều, hai người họ cứ như vậy mà cấu kết
với nhau, Hạ Cường còn vì cô ta mà li hôn, nhưng mà, sau khi Lý Diễm làm tổ trưởng, hình như đi quyến rũ một lãnh đạo trong công ty cậu, bèn
chia tay với anh ta, Hạ Cường thẹn quá hóa giận, liền giết cô ta.” Lâm
Miễu nói rằng.
“Tớ đi hỏi xem, cậu đợi chút.” Trì Ngữ Mặc gọi cho Trương Vân Huệ.
“Sư phụ, em muốn hỏi một chuyện, có phải Hạ Cường đã giết Lý Diễm không?” Trì Ngữ Mặc vô cùng kinh ngạc mà hỏi rằng.
“Ừm, Hạ Cường khai ra rồi, vả lại, em biết tại sao Lý Diễm lại chán ghét em như vậy không?” Trương Vân Huệ hỏi rằng.
Cô hậu tri hậu giác, thật sự không biết Lý Diễm hận cô đến xương tủy, “Tại sao vậy?”
“Lúc em vừa mới đến công ty, Hạ Cường cho em mượn laptop, còn đưa em
về nhà, thậm chí còn chuẩn bị quà sinh nhật cho em, có lần họp mặt, anh
ta còn hát chung với em, cho nên, Lý Diễm luôn coi em là tình địch.”
Trương Vân Huệ giải thích.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô gặp ai là chọc đến ai, cứ như vậy, bị người ta mang thù rồi, “Em
chỉ coi anh ta là đồng nghiệp, đưa em về nhà, là do thuận đường, lần
tặng quà đó, có rất nhiều người đều tặng em, em và Hạ Cường, trên cơ bản không nói được bao nhiêu câu cả.”
“Cô ta nhớ thù, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, bây giờ chị đang
trên xe lửa, một lát liên lạc sau.” Trương Vân Huệ đơn giản nói rằng.
“Được, sư phụ, trên đường chú ý an toàn, bye bye.”
“Như thế nào, là thật sao?” Lâm Miêu truy hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật gật đầu.
“Xưa kia tiểu tam chết dưới tay tình nhân, nguyên nhân thì ra là? Cậu cảm thấy tiêu đề huyền nghi này như thế nào?” Lâm Miểu hỏi rằng.
“Cũng được, nguyên nhân thì ra là gì?”
“Vì yêu mà hận.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
“Tớ cảm thấy sau khi người ta biết tư duy của cậu xong, sau này sẽ
không còn ai muốn xem bài văn cậu phát biểu nữa.” Trì Ngữ Mặc không
khách sáo mà nói rằng.
“Bây giờ tiêu đề đều đặt như vậy, nhằm thu hút người vào xem, phải
rồi, cái kia, Tiểu Mặc, nếu như, tớ nói nếu như, tớ bị Lôi Đình Lệ phong sát, có cách nào cứu vãn không?” Lâm Miễu dè dặt mà hỏi rằng.
Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm Lâm Miễu, “Cậu đã gọi điện cho Lôi Đình Lệ?”
“Tớ chửi anh ta một trận, nhưng tớ không có nói cậu mang thai, chỉ nói anh ta là đồ cặn bã thôi.”
“Cậu chết chắc rồi, người như Lôi Đình Lệ không cho phép người khác
nói anh ta một câu, chỉ khó nghe một chút thôi thì anh ta cũng tức giận, ai cũng không dám đắc tội anh ta cả.”
Lâm Miễu bụm mặt lại, sắc mặt tái đi, “Vậy phải làm sao đây?”
“Hi vọng anh ta tâm trạng tốt, buông tha cho cậu, sớm biết không nói
cho cậu nghe rồi, tớ đã bảo cậu đừng làm gì rồi mà, cậu còn làm.”
“Tớ nhất thời lỗ mãng, aizz, tớ không còn khẩu vị nữa.”
“Anh ta cũng không phải là người không nói lí lẽ, nếu như hôm nay
không phong sát cậu, ngày mai chắc không có chuyện gì rồi.” Trì Ngữ Mặc
an ủi rằng.
“Hôm nay tớ ở đây với cậu. Dù sao về nhà cũng một mình, ở đây còn có
thể trò chuyện với cậu, tớ không đến nổi sẽ suy nghĩ lung tung.” Lâm
Miễu nói rằng.
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, lúc bệnh, có một người bạn ở bên cạnh, thật tốt.
7 giờ tối
Trương Vân Huệ gọi tới, Trì Ngữ Mặc nhìn thấy bèn lập tức nghe máy.
“Tiểu Trì, nhà Trương Hồng xảy ra một chút vấn đề.”
Trì Ngữ Mặc hồi hộp, lo lắng mà hỏi rằng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chiều hôm nay có người đến nhà bà ta gây sự, con bà ta lại ném đá
vào đầu người đó, con trai bà ta bị cảnh sát bắt giữ lại, tình hình
tương đối nghiêm trọng, chị nghi ngờ có thể là bên hãng sản xuất làm.”
Trương Vân Huệ trầm giọng rằng.
Trái lại Trì Ngữ Mặc thở phào một hơi, “Nếu như là bên hãng sản xuất
làm, vậy cũng tốt, mục đích của bọn họ chỉ là hi vọng Trương Hồng bán
căn nhà đi, bây giờ Trương Hồng kiếm được Quốc Quân, vốn dĩ cũng không
định ở đó nữa.”
“Ý của em là bảo Trương Hồng kí hợp đồng với bên hãng sản xuất, cứu
con trai bà ta ra trước đúng không?” Trương Vân Huệ hỏi rằng.
“Bên hãng sản xuất nhất định sẽ ép giá, sư phụ, chúng ta phải cố gắng bảo vệ quyền lợi của Trương Hồng.” Trì Ngữ Mặc cau mày nói rằng.
Bên Trương Vân Huệ trầm mặc.
“Sao rồi, sư phụ?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu nói rằng.
“Chức trách của em là gì?” Trương Vân Huệ hỏi rằng.
Trì Ngữ Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Khuyên Trương Hồng bán nhà, cho
nên, chuyện sau đó nữa, nên kí hiệp nghị với Trương Hồng, mới có thể
đứng trên góc độ của pháp luật giúp đỡ bà ta đúng không?”
“Em muốn danh chính ngôn thuận, đừng dựa vào cách nghĩ của người
khác, như vậy trái lại sẽ bị người ta nắm thóp được.” Trương Vân Huệ
trầm giọng rằng.
“Em biết rồi, sư phụ, cái kia, gia đình Trương Hồng sống rất khó
khăn, phí luật sư chúng ta có thể thu ít lại, hoặc là không thu không?”
Trì Ngữ Mặc nói nhỏ.
“Nếu em đồng tình kẻ yếu, làm những chuyện vô dụng này, sẽ lãng phí
rất nhiều thời gian của em, cả đời này em cũng không thể trở thành luật
sư được, chuyện tiếp theo chị biết phải làm sao, em dưỡng thương trước
đi, đợi chị cứu con trai của bà ta ra rồi nói với em sau.” Trương Vân
Huệ có chút tức giận mà cúp máy đi.
Trì Ngữ Mặc thở dài một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái.
Cô biết có lúc bản thân mình hay làm việc theo cảm tính.
Nhưng, con người, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, không phải sao?
Điện thoại vang lên, cô nhìn thấy là hiển thị cuộc gọi đến của Lôi Đình Lệ.
Anh, sao lại gọi điện cho cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT