Dịch: Lạc Đinh Đang

Đúng như Tiền Thiển nghĩ, chờ tiểu nha hoàn mắng xong, vị nữ tử giả nam trang sau nàng ta mới từ tốn mở miệng: "Được rồi Tiểu Điệp! Đừng so đo quá!"

Tiểu nha hoàn nghe chủ tử nàng ta nói, lập tức trợn mắt nhìn Tiền Thiển: "Coi như ngươi may mắn, công tử nhà ta không tính toán với ngươi, còn không cảm ơn công tử nhà ta rồi cút!"

Tam quan Tiền Thiển trong nháy mắt bị đổi mới một lần, cái gì mà "Đừng so đo quá"?! Cô là người bị mắng mới không so đo chứ! Cô đang đi trên đường, đột nhiên bị mắng một trận, sao giờ lại thành đối phương có mắt không tính toán, cô phải mang ơn người ta?!!

Trong lòng Tiền Thiển không vui, lại cảm thấy so đo cùng loại người này thực sự hạ thấp giá trị. Càng quan trọng hơn là ở đây là xã hội phân chia giai cấp rõ ràng, cô không muốn gây chuyện. Vậy nên Tiền Thiển không lên tiếng, bực mình xê người sang bên cạnh.

Trên thực tế, đường rộng như vậy, nói Tiền Thiển cản đường thật ra là có ý muốn gây chuyện. Nếu không phải tiểu nha đầu kia cáo mượn oai hùm muốn ỷ vào chủ tử để ra oai, thì chính là vị tiểu thư xinh đẹp phía kia cố tình sĩ diện, muốn mượn người thể hiện. Dù là loại nào thì Tiền Thiển cũng không muốn để ý tới nàng ta. Đoán chừng là con cái nhà giàu mới nổi đi, Tiền Thiển lặng lẽ nghĩ.

Nghe thấy ý nghĩ của Tiền Thiển, 7788 trong nháy mắt lấy lại sự tồn tại: "Không phải đâu Tiền Xuyến Tử. Chúc mừng cô đi đường gặp nữ chính."

"? Nữ chính không phải là quý nữ hả? Dù là con thứ nhưng cũng coi như tiểu thư thế gia, cử chỉ giáo dưỡng sao lại kỳ quái như vậy!!! Mày có nhận lầm không?" Tiền Thiển nghi ngờ.

"Không nhận sai đâu. Cô đừng quên, nữ chính là người xuyên không đến, trước kia gia đình cô ấy chỉ là gia đình bình thường nhỏ bé, chính là giai tầng bình dân. Đột nhiên biến thành tiểu thư thế gia, có lẽ cô ấy chưa thích ứng kịp." 7788 buông tay. Nó cũng không biết vì sao nữ chính lại có cử chỉ như nhà giàu mới nổi.

"Ha ha... Thì ra là nữ chính... Vậy tao trốn xa một chút tránh cho không may." Tiền Thiển vừa nói với 7788 vừa cách xa nữ chính.

"Hừ! Coi như ngươi thức thời. Cũng may công tử chúng ta hào phóng tha cho ngươi." Tiểu nha hoàn hừ một cái. Bạn học Tiền Thiển nghe được thực sự đen mặt lại.

"Chuyện gì đây?" Một thanh âm ôn nhuận vang lên. Tiền Thiển thuận theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một soái ca mặc cẩm bào trắng đứng sau lưng nữ chính, mặt mày nhu hòa, diện mạo sáng sủa.

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!!! Sao nhiều soái ca dễ nhìn vậy.

"Thế tử Quảng Bình Vương, một trong những nam phụ." 7788 nhanh chóng giải thích cho đồng bọn.

"Không có gì đâu." Nữ chính quay người, cười thẹn thùng với vị soái ca áo trắng kia: "Một tên ăn mày nhỏ cản đường, không phải chuyện to tát gì, ta bảo Tiểu Điệp đừng so đo quá."

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!! Nữ chính đại nhân cô đổi trắng thay đen như vậy có được không đó? Dù tôi là diễn viên quần chúng nhưng tôi cũng là nhân vật rất quan trọng đó, không có tôi sao cô có thể gặp nam chính được!!! Mà nữ chính cô đang giả nam trang đó! Nam nhân! Cô cười đến vẻ mặt nhộn nhạo là thế méo nào?!

Nhưng mà trừ 7788, không ai có thể thấy nội tâm gào thét của Tiền Thiển. Chỉ thấy soái ca áo trắng nhìn nữ chính, cười đến ôn nhu: "Quả nhiên tấm lòng Bạch công tử rộng mở bao la, lương thiện hòa ái, tại hạ hổ thẹn."

Nghe vậy, Bạch Lưu Sương cười càng thêm quyến rũ, mắt nhìn thế tử Quảng Bình Vương, ánh sáng trong mắt dập dờn: "Thế tử quá khen, sao ta nhận nổi lời tán thưởng như thế của thế tử."

Bốn mắt chạm nhau, vào mắt Tiền Thiển đó là gian tình bắn ra bốn phía, à không, kích tình bắn ra bốn phía. Một tay nữ chính còn khoác lên cánh tay nam phụ, cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy kỳ quái! Đây là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết hả?!

Chẳng lẽ, trong lòng Tiền Thiển suy nghĩ, chẳng lẽ nam chính chưa ra sân đã thua? Xem bộ dạng nữ chính và thế tử Quảng Bình Vương rõ ràng là có vài phần tình chàng ý thiếp...

Còn nữa, trong lòng Tiền Thiển oán thầm, chẳng lẽ nam phụ là não tàn hả? Cái gì mà "Tấm lòng rộng mở bao la, lương thiện hòa ái", đây rốt cuộc là cái gì vậy, chưa thấy qua cách khen người nào không đáng tin như vậy. Vậy mà với những từ này, nữ chính còn có thể cười quyến rũ, thật sự là quá... đó đó!

Bên này thế tử Quảng Bình Vương và Bạch Lưu Sương mắt đi mày lại, nhưng Tiền Thiển không nhìn tiếp, đến cửa sau Trạng Nguyên Lâu chờ Đổng Tam quan trọng hơn. Tiền Thiển lắc đầu, quay người đi, không biết rằng một màn này cũng rơi vào trong mắt người khác.

Sâu trong ngõ nhỏ tại một cánh cửa hé mở, Yến Hành đứng trong tối thần sắc không rõ. Tay chân Hoàng hậu rời khỏi phủ Lục hoàng tử, Yến Hành không công khai vạch mặt với bà ta, đành phải âm thầm xử lý. Vì né mũi nhọn, Yến Hành sai người đặt mua một tòa nhà trong ngõ nhỏ cách đường Chu Tước không xa, khoảng thời gian này chuyển qua làm việc ở đây.

Hôm nay vừa mở cửa, Yến Hành đã thấy có người quen lượn vòng trong ngõ. Nha đầu trong miếu sơn thần thế mà cũng có bản lĩnh chạy tới đây, đây cũng không phải nơi cô nên đến.

Tâm tư cẩn thận khiến Yến Hành không nóng lòng đi ra ngoài mà là đứng trong cửa quan sát Tiền Thiển trong chốc lát, phát hiện cô giống như đang đợi người, phạm phi đi loạn không quá hai mươi trượng quanh Trạng Nguyên Lâu. Yến Hành yên tâm, đang muốn cất bước ra ngoài thì thấy cảnh tiểu nha đầu xung đột với người khác.

Nghe nha hoàn Bạch Lưu Sương mắng Tiền Thiển là chó, Yến Hành có chút không vui. Đây chính là tiểu nha đầu hắn cho ăn, dù là chó cũng là chó của Lục hoàng tử hắn, sao có thể cho người ngoài lớn tiếng quát mắng, muốn mắng cũng là hắn tự mình đến mắng. Kia rõ ràng là tiểu nha hoàn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi! Hắn không khỏi có phần hờn dỗi, dẫn đến nhìn Bạch Lưu Sương cũng là mười phần không vừa mắt.

Xưa nay Yến Hành luôn khôn khéo cơ trí, làm người quả quyết tỉnh táo, rất ít khi có tính trẻ con. Vì là nhi tử độc nhất của Tĩnh Quý phi đương triều, từ nhỏ Yến Hành đã phải tiếp nhận giáo dưỡng và huấn luyện khắc nghiệt, văn võ song toàn, đương nhiên ngôn hành cử chỉ cũng là bản mẫu của công tử thế gia. Vì làm người quá hoàn hảo nên mới khiến Hoàng hậu kiêng kị.

Dạng công tử như ngọc này sống rất nhàm chán, Yến Hành gần như không có tuổi thơ. Từ khi có ký ức, không ngừng có người quản chế hành động của hắn. Dường như hắn cũng không yêu thích cái gì. Mẫu phi cho hắn biết, là hoàng tử, hắn không được có tình, có tình là có nhược điểm, không thể! Trên vai hắn gánh vác kỳ vọng của cả gia tộc mẫu phi, hắn nhất định phải là một hoàng tử hoàn mỹ.

Cũng với nguyên nhân đó, trong nguyên tác, khi Yến Hành thấy thiếu nữ Bạch Lưu Sương xuyên qua nói chuyện và hành động không giống bình thường, cứ thế, tính mạng của hắn tựa hồ từ khi gặp Bạch Lưu Sương mới bắt đầu sống dậy.

Mà bây giờ, Yến Hành vẫn là Lục hoàng tử tỉnh táo tự kiềm chế. Hắn đứng trong cửa, xem Tiền Thiển và Bạch Lưu Sương, không có ý muốn lo chuyện bao đồng. Chỉ là khi thấy Tiền Thiển rời khỏi, hắn có chút không vui.

Trong lòng Yến Hành biết rõ, tiểu thôn cô Tiền Thiển không thể trêu vào Bạch Lưu Sương. Dù lý trí biết rõ nhưng về tình cảm, hắn cảm thấy sắt không thể thành thép, hận không thể để Tiền Thiển cắn Bạch Lưu Sương một cái, hoặc cào hai cái.

Bởi vì chút giao đình đưa đồ ăn cho nha đầu kia, nội tâm nam chính Yến Hành rõ ràng đi lệch, coi Tiền Thiển là động vật nhỏ nhà mình, mà chủ tớ Bạch Lưu Sương thì trở thành người không biết sống chết dám bắt nạt tài sản riêng của Lục hoàng tử. Hắn không khỏi nhìn Bạch Lưu Sương không vừa mắt, dẫn đến cảm thấy thế tử Quảng Bình Vương bên cạnh Bạch Lưu Sương càng không vừa mắt, chính là dáng vẻ vụng về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play