Sau khi ba Chu đích thân đưa Tiền Thiển đi làm, ông không về nhà ngay mà lấy điện thoại ra gọi cho con rể. Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê cách đơn vị Ngụy Kỳ làm việc không xa.

"Con tới gặp chú Tào rồi ạ, đây là hồ sơ ghi chép hôm qua. " Ngụy Kỳ vừa bước vào đưa một túi văn kiện cho ba Chu: "Con có hỏi cảnh sát giao thông phụ trách việc này, cậu ta bảo nghi phạm có thái độ nhận tội rất tốt, cũng đồng ý bồi thường cho người bị hại."

"Ừ." Ba Chu lật tài liệu trong tay ra: "Con tập trung theo dõi nghi phạm này vào, giám sát trạng thái tài khoản mấy tháng gần đây của gã."

"Vâng." Ngụy Kỳ gật đầu: "Sáng nay con đã phái người tới công ty An An, mượn cớ hỗ trợ điều tra xem toàn bộ camera của các tòa nhà gần đó. Chuyện này đã trải qua vài ngày rồi, chắc tên tội phạm sẽ không để ý đâu."

"Xem camera mất nhiều thời gian lắm, chuyện này không tiện làm phiền người ta. Không thì con copy những thời điểm then chốt rồi mang về nhà, ba sẽ xem cho." Ba Chu thở dài. Giờ ông về hưu rồi, rất nhiều thứ đều không tiện làm.

"Không cần đâu, con đã báo cho một số cấp dưới trước đây của ba. Chưa nói chuyện khác, chỉ riêng tình hình mờ mịt hiện giờ đã khó mà đoán biết là ai. Con nhắc cho mấy người đó để họ cảnh giác, chú ý người nhà một chút. Người đến tra camera hôm nay là chú Béo, chú ấy rất thích An An, khi còn nhỏ chú Béo toàn ôm con bé. Chú Béo bảo, chuyện camera để chú ấy lo cho." Ngụy Kỳ vừa nói vừa cầm một văn kiện khác đưa cho ba Chu.

"Đây là giao dịch gần đây của các bên liên quan đến vụ cướp do Ngô Tam tới ngân hàng tra sáng nay, Con bảo cậu ta tra giao dịch tài khoản của ông chủ công ty IT và nhân viên bị sa thải kia xem, nhưng không có phát hiện nào." Ngụy Kỳ hơi nhức đầu xoa đầu mày.

"Tài khoản của ông chủ kia rắc rối thì thôi, nhưng sao một lập trình viên bình thương cũng có ghi chép loạn thế này?" Ba Chu nhíu mày nhìn văn kiện trong tay.

"Lập trình viên này có khoảng sáu, bảy tài khoản dưới tên anh ta. Dựa trên phân tích của Ngô Tam, có lẽ hắn còn bán hàng trên mạng, mấy tài khoản này được dùng cho các giao dịch trên mạng." Ngụy Kỳ chỉ phần ghi chép cực dày: "Cứ như vậy, giao dịch tài khoản rất rối, không tiện cho chúng ta tra tìm."

"Đúng vậy." Ba Chu trầm mặt xuống, liên tục lật ghi chép trong tay: "Nếu gã được thuê thì việc chuyển một khoản tiền lớn rất dễ gây chú ý. Nhưng nếu sử dụng hồ sơ giao dịch trực tiếp giả, thông qua mạng lưới thanh toán của các nền tảng, tích mấy khoản thành toán thành một cục to thì rất khó điều tra."

"Vâng.” Ngụy Kỳ lau mặt: "Nếu là như vậy, tình hình còn kém lạc quan hơn, điều này cho thấy ý thức phản trinh sát của bên kia rất mạnh, đây là hoạt động tội phạm được lên kế hoạch cẩn thận. Dạng này dù ba con mình truy được tới cùng, rất có thể chỉ túm được người thi hành chứ không lôi được kẻ chủ mưu sau màn."

"Phải cẩn thận một chút. Tiểu Kỳ con cũng thế, về nhà nhắc Bình Bình bảo sắp tới con bé đừng đi lung tung." Ba Chu hít sâu một hơi: "Về phần An An… Sắp tới ba sẽ đưa em nó đi làm, cũng chú ý xung quanh cho.”

"Ba à. " Ngụy Kỳ hơi lo lắng ngẩng đầu lên: "Hay nói với cục trưởng bọn con chuyện này đi, nhờ người giúp đỡ."

Ba Chu cười khổ: "Ba con ta đều là cảnh sát, tự biết rõ rằng trong tình trạng không có chứng cứ, chỉ dựa vào nghi ngờ và suy luận của chúng ta thì có báo cảnh sát cũng bằng không, càng đừng nói tới việc nhờ cục giúp đỡ. Lực lượng cảnh sát có hạn, dù cục trưởng tin và muốn giúp chúng ta nhưng không thể chỉ mới nghi ngờ mà dốc công sức tài nguyên trên người một cô gái bình thường như An An."

"Con hiểu rồi…" Ngụy Kỳ chậm rãi cúi đầu xuống: "Ba, vậy ba đành vất vả một chút vậy. Con sẽ đẩy nhanh tiến độ điều tra, nhanh chóng thu thập chứng cứ."

Ngụy Kỳ cầm tư liệu vội vàng rời đi, bây giờ anh không thể chậm một giây nào. An toàn của em vợ đều gánh trên vai anh, nhất định phải nhanh nhanh tìm được chứng cứ xác thức. Giờ chỉ có mình ba Chu bảo vệ Tiền Thiển, không biết có xảy ra chuyện gì bất ngờ không…

Sau khi Ngụy Kỳ đi, ba Chu ngồi một mình trong quán cà phê, gục đầu xuống tay. Trong lòng ông có cảm giác vô cùng bất lực, cả đời đều làm công tác điều tra tội phạm, khi về hưu cũng không thể bảo vệ an toàn của con gái. Mình đã già rồi! Ba Chu thở dài trong lòng, ông ngẩng đầu nhìn đường phố sôi động bên ngoài, sắc mặt chán chường.

Tiền Thiển không biết những điều ba Chu lo nghĩ. Cô thật sự không muốn ngày nào ông cũng vất vả đi sớm về trễ đưa đón cô. Cô rất thương ba Chu, nhưng mọi người trong nhà đều khăng khăng không chịu.

Tiền Thiển luôn luôn là bé ngoan nghe lời, mặc dù cảm thấy hành vi đưa đón của ba Chu kỳ lạ và không cần thiết nhưng cô cũng không giãy nảy lên, thay vào đó còn chủ động hợp tác để người nhà bớt lo lắng. Chẳng hạn như, cô sẽ cố hoàn thành công việc, tan làm đúng giờ, không để ba Chu đón cô quá muộn.

Nếu bắt buộc phải tăng ca, cô cũng sẽ gọi điện báo người nhà từ sớm để ba Chu cơm nước xong xuôi hãy đi đón cô. Mấy ngày này, ba Chu lấy cớ cô vẫn bị thương nên cấm cô ra khỏi cửa, ngay cả cuối tuần cũng yêu cầu cô ở nhà, thế là ngày nào cô cũng chán nản ở nhà luyện đàn.

Mỗi cuối tuần Ngụy Kỳ sẽ đích thân đưa Chu Bình Bình về thăm nhà, sau đó anh và ba Chu đóng cửa trong phòng không biết thảo luận cái gì mà mất đến cả ngày. May mà còn có Chu Bình Bình ở đây khiến cuối tuần Tiền Thiển không chán đến mọc mốc.

Tiền Thiển nằm trong nhà đắp mặt nạ cho Chu Bình Bình. Ở thế giới gốc cô lớn lên trong gia đình giàu có, lúc ở thế giới hiện đại cũng được Đường Ngự cưng lên tận trời, đương nhiên sống thoải mái sung sướng, biết rất nhiều cái mà Chu Bình Bình không biết. Chẳng hạn như tới giờ Chu Bình Bình vẫn không hiểu vì sao Tiền Thiển phải đập một đống tiền mua mặt nạ cho chị, rõ ràng sau khi đắp cũng không thấy hiểu quả gì rõ ràng, phí quá đi…

Đại đa số tiền tiêu vặt của Tiền Thiển đều đổ xuống người Chu Bình Bình. Cái cô Chu Bình Bình, theo lời Tiền Thiển mà nói, sống rất qua loa, nếu không có cô để ý, không biết chị tự giày vò mình thành cái gì. Từ lúc Tiền Thiển có thể làm ra tiền, từ đầu tới chân Chu Bình Bình đều do Tiền Thiển bao tất, phải tốn rất nhiều công sức mới biến Chu Bình Bình từ một cô gái hung bạo cẩu thả thành quý cô thời thượng tinh tế như bây giờ.

"Hiếm thấy hôm nay chị không chống cự nha." Tiền Thiển bóc lớp mặt nạ trên mặt Chu Bình Bình ra, cẩn thận quan sát làn da của chị

"Không phải chị sợ em cằn nhằn lắm lời à." Chu Bình Bình mân mê miệng: "Chị thật sự không hiểu, thoa một lớp kem là xong mà lại bị em biến thành các bước rắc rối thế."

"Chẳng lẽ không ai khen da chị càng ngày càng đẹp à?" Tiền Thiển khinh bỉ lườm Chu Bình Bình một cái.

"Có đấy. Ngày nào cũng có người khen! Vậy nên chị mới bảo em bày vẽ mất thời gian làm gì." Chu Bình Bình mắt trợn trắng.

"Vớ vẩn! Nếu em không đầu tư nhiều công sức thế, sao da chị ngày càng đẹp lên được? Chị nghĩ mình đẹp từ trong trứng à, hứ." Tiền Thiển vỗ Chu Bình Bình một chút: "Em mới mua cho chị mỹ phẩm dưỡng da, ngày nào cũng phải dùng, có nghe không hả, em sẽ nhờ anh rể giám sát chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play