Dịch: Lạc Đinh Đang

"Con bị sao thế?" Mẹ Tiền Thiển đi tới, kéo Tiền Thiển nhìn tới nhìn lui: "Ngã à? Sao bị thương nặng thế này?"

"Đúng a! Mẹ, mẹ bảo em ấy đi, ngã đến thế này rồi còn không chịu đi bệnh viện à?" Chu Bình Bình cau mày cẩn thận kéo Tiền Thiển tránh động tới cánh tay xây xước của cô.

"Ui thực sự không cần mà, con ngã ở vành đai cách ly màu xanh lá chứ không ảnh hưởng đến xương cốt, mấy vết xước này xoa ít thuốc là sát trùng được thôi, không yếu ớt đến vậy đâu ạ. Trước đó ba đi làm nhiệm vụ bị thương nhẹ cũng về nhà chứ đâu phải ngày nào cũng tới bệnh viện đâu." Tiền Thiển vội vàng an ủi mẹ cô.

Ba Chu và chồng Chu Bình Bình cũng lao tới. Ba Chu nhíu mày lại: "Con gái như con lại đi so sánh với ba à, không tới bệnh viện chẳng may có sẹo thì sao?"

"Ba à, không có chuyện gì đâu mà! Cảnh sát bảo đưa con và hai người bị thương khác tới bệnh viên, tự con từ chối ấy chứ. Con rất đói, cần mau về nhà ăn cơm." Tiền Thiển vừa nói, vừa tách người nhà đang vây quanh trước cửa, tập tễnh bước vào trong.

"Cảnh sát? Có cả cảnh sát tới? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với con vậy?" Ba Chu cau mày bước vào nhà theo Tiền Thiển: "Ngồi xuống ghế sô pha đi để ba xem có phải tới bệnh viện không."

Tiền Thiển nghe lời ngồi trên ghế sô pha đưa chân ra, ba Chu là cảnh sát hình sự, đươn nhiên rất có kinh nghiệm với mấy vết thương nhỏ này. Ông cẩn thận quan sát vết thương của Tiền Thiển dưới ánh đèn, lại dùng tay đè lên khớp xương của cô, cuối cùng gật đầu, nói với mẹ Tiền Thiển: "May là vết thương thực sự không nghiêm trọng, có thể xử lý ở nhà."

Nghe thấy lời ba Chu nói, Chu Bình Bình vội lao vào nhà lấy hộp thuốc ra, mẹ Tiền Thiển cũng đi vào theo.

Chồng Chu Bình Bình - Ngụy Kỳ, ngồi cạnh ba vợ, nhìn cô em vợ được cưng chiều nhất nhà, nghiêm túc hỏi: "An An, sao có cả cảnh sát tới thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Trời ạ, đừng nhắc nữa! Dạo này em xui kinh khủng khiếp!" Tiền Thiển bực bội xua tay: "Em đang đi trên đường cũng đụng phải lái xe say rượu lao lên vỉa hè, may mà em phản ứng nhanh nhào tới vành đai ngăn cách nên không bị tông xe. Xui thật sự! Chẳng lẽ em phải bị thương thì vận rủi mới hết được?"

"Xui á?" Ngụy Kỳ cười: "Con nhóc hết đi làm rồi lại tan tầm như em đào đâu ra vận xui chứ? Còn trẻ đã mê tín thế rồi."

"Đúng đấy, con đừng nói linh tinh.” Ba Chu nghiêm mặt gật đầu, hai tay đỡ cánh tay bị thương của Tiền Thiển, không để cô động đậy linh tinh.

"Con không nói linh tinh mà, gần đây con xui lắm luôn ấy!" Tiền Thiển xòe tay đếm các sự kiện mình gặp gần đây: "Đầu tiên là thang máy ở công ty xảy ra vấn đề, tí nữa con hụt chân ngã xuống, sau đó đang đi đường lại có chậu hoa rơi xuống, rồi xuống siêu thị dưới công ty cũng tí nữa dính phải tên bắt cóc con tin định túm con. Hôm nay thì có chuyện này, say rượu lái xe tông lên vỉa hè. Chẳng lẽ ba không thấy con xui xui kiểu gì đó à?"

Nghe Tiền Thiển kể ra, Ngụy Kỳ ngồi cạnh dần tái mét mặt mày. Anh và ba Chu nghiêm túc nhìn nhau, rồi đồng thời chuyển ánh mắt sang Tiền Thiển đang chăm chú quan sát vết thương của mình.

Lúc này, Chu Bình Bình đã xách hộp thuốc ra, mẹ Tiền Thiển cũng ra theo ngay sau đó. Ngụy Kỳ bình tĩnh đứng dậy nhận hộp thuốc trong tay vợ mình, vừa nhẹ nhàng nói: "Vợ à, vừa nãy An An bảo em ấy đói bụng, cơm chín chưa thế? Em và mẹ vào bếp nấu cho An An một bát canh đi, ở đây có anh và ba rồi, em không cần lo lắng đâu."

"À, vâng." Lúc này Chu Bình Bình mới sự nhớ khi nãy em gái kêu đói bụng, thế là vội kéo mẹ Tiền Thiển vào phòng bếp.

Sau khi Chu Bình Bình rời đi, Ngụy Kỳ đưa hộp thuốc cho ba Chu rồi quay lại ngồi trên ghế sô pha. Anh và ba Chu một trái một phải kẹp Tiền Thiển vào giữa. Ba Chu vừa cúi đầu tìm thuốc sát trùng trong hộp, vừa lơ đãng hỏi Tiền Thiển: "An An à, lúc nãy nghe con kể mới thấy gần đây con xui xẻo thật. Nói ba nghe những chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?"

"Chắc tầm nửa tháng trước ạ…” Tiền Thiển đảo mắt ngẫm nghĩ, lại cúi đầu xuống: "Vậy nên mới bảo gần đây con không may chút nào!"

"Ồ, ra thế à, vậy quả thực con xui xẻo ghê đấy." Ba Chu cười hai tiếng, bắt đầu khử trùng vết thương cho Tiền Thiển: "Ừm, phải rồi, con vẫn chưa nói với ba chậu hoa rơi từ chỗ nào mà tí nữa đập xuống đầu con vậy?"

"Là tòa nhà thương mại và dân cư màu trắng trên đường xx từ chỗ làm về nhà mình đó ạ. Con đã khiếu nại với bảo vệ rồi nhưng vô dụng! Tức thật đấy." Tiền Thiển mân mê miệng.

"Nói cho anh rể nghe chút, chuyện tí nữa bị bắt cóc làm con tin là thế nào đấy? Xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ luôn, em xui quá đi mất." Ngụy Kỳ ngồi ở một bên khác cạnh Tiền Thiển lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh.

"Ui chuyện này mới linh tinh vớ vẩn nhất ạ! Em cũng không biết tại sao luôn, chuyện là gần công ty em làm có một công ty IT, tên kia bị sa thải…" Tiền Thiển kể một cách sinh động vụ bắt cóc không thành của cô.

"Hử? Vậy nên lần đầu gã không túm được em và cũng không thèm túm người khác luôn? Sau đó cảnh sát vừa tới đã vứt dao thú tội?" Ngụy Kỳ nhíu mày.

"Đúng ạ! Anh bảo có úng não không, tự nhiên đi gây sự!" Tiền Thiển nói nói, rồi bật cười: "Nhưng em thấy gã đó tay chân như que củi, muốn bắt người khác cũng khó đấy, thú tội sớm là đúng rồi."

"Ra vậy à." Ngụy Kỳ cười gật đầu, rồi như sực nhớ tới, cất tiếng hỏi tiếp: "Đúng rồi An An, hôm nay em gặp gã say rượu lái xe ở đâu thế?"

"Gần hai ngã tư trước nhà chúng ta đó, cách trạm xe buýt không xa. Tên tài xế kia cũng hay thật, nghe bảo lúc tan việc uống nhiều quá, chẳng lẽ uống thẳng từ trưa tới tối?" Tiền Thiển lắc đầu, cảm thán: "Loại người kiểu này bát nháo gây họa ghê!"

"Hừm, đúng thế." Ba Chu đang xử lý vết thương cho Tiền Thiển gật đầu, vỗ vỗ bả vai cô: "Được rồi An An, ba bôi thuốc xong rồi đấy. Con về phòng thay đồ rồi tới dọn cơm với mẹ và chị đi. Nhớ trò chuyện với chị con đấy, trước khi con về con bé cứ nhắc tới con mãi."

"Vâng ạ!" Tiền Thiển gật đầu, trở về phòng thay quần áo.

Trên ghế sô pha lúc này còn hai người là ba vợ và con rể, cả hai đều trầm lặng không nói một câu.

Khoảng lặng qua đi, ba Chu nhìn con rể cạnh đấy: "Tiểu Kỳ, con thấy sao?"

Sắc mặt Ngụy Kỳ đanh lại, thận trọng đáp: "Tuyệt đối không thể trùng hợp thế được, ba với con đều là cảnh sát, cái này ba cũng hiểu rõ nhất."

"Ừ,” Ba Chu gật đầu, từ từ nhăn mày: "Vấn đề ở chỗ các mối quan hệ của An An rất đơn giản, chỉ đi làm rồi tan ca, bình thường chỉ tiếp xúc với người nhà và đồng nghiệp thôi. Con bé mới vào công ty không lâu, ít kinh nghiệp, chắc không có xung đột chức vụ với đồng nghiệp đâu."

"Có phải nhắm tới chúng ta hay không?" Ngụy Kỳ ngẩng đầu lên: "An An là bảo bối nhà chúng ta, ngày nào vợ con cũng treo trên miệng, gặp ai cũng nói. Ba con mình là cảnh sát, đâu thiếu kẻ thù chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play