Dịch: Lạc Đinh Đang

***

Tiền Thiển gõ cửa phòng làm việc của Hà Chiêu Lan. Sau đi bước vào, cô phát hiện Hà Chiêu Lan đang đứng gọi điện thoại bên cửa sổ. Thấy Tiền Thiển tới, Hà Chiêu Lan ra hiệu cô đặt hàng mẫu dễ vỡ và tập tài liệu lên bàn.

Tiền Thiển tới gần bàn làm việc của Hà Chiêu Lan, phát hiện chính giữa bàn anh ta có một chiếc hộp nhỏ đang mở, trên hộp in logo của một nhãn hiệu hàng xa xỉ nổi danh nào đó.

Trong hộp là một đôi bông tai tinh xảo, trên viên trân châu trơn bóng đính một cặp bọ nhỏ phong cách cổ xưa. Đẹp thật đấy! Tiền Thiển vừa nhìn đã cực kỳ yêu thích.

Đôi bông tai này na ná với cái Tiền Thiển từng có. Ở đôi của cô, thứ đính trên trân châu là một cặp ong mật. Đó là lúc ở cạnh Đường Ngự. Cô nhớ rõ mình thấy đôi bông tai này trong danh mục đặt hàng mùa sau do một thương hiệu trang sức xa xỉ gửi đến. Lúc đó cô rất thích, nhưng Đường Ngự lại ghẹo cô, bảo cô tâm tính trẻ con, có ai đeo bông tai đính bọ bao giờ.

Cô bị chọc cho tức điên lên, kết quả chưa tới một tuần lại phát hiện đôi bông tai đó nằm trên bàn trang điểm của mình. Chính Đường Ngự đã bay ra nước ngoài tìm giám đốc thiết kệ của nhãn hiệu chỉ để cô có thể đeo đôi bông tai này sớm hơn người khác một chút.

Cuối cùng, đôi bông tai này thành đồ trang sức Tiền Thiển thích nhất. Ở đời đó cho tới tận lúc hơn bảy mươi rồi qua đời, thi thoảng cô vẫn mang ra đeo.

Tiền Thiển vô cùng yêu thích nhìn đôi bông tai trên bàn làm việc của Hà Chiêu Lan, không khỏi nở nụ cười hoài niệm. Sau khi cúp máy Hà Chiêu Lan quay người, nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Thiển thì không khỏi sững sờ.

Hà Chiêu Lan về bàn làm việc của mình, vỗ Tiền Thiển đang ngẩn người ngắm bông tai. Cô vội điều chỉnh tâm trạng mình, đưa hàng mẫu và tệp văn kiện để trên bàn làm việc của Hà Chiêu Lan rồi quay người đi ra ngoài.

"Trông có đẹp không?" Hà Chiêu Lan đột nhiên cất tiếng hỏi từ phía sau.

"Dạ? Cái gì cơ ạ?" Tiền Thiển quay người đưa mắt hỏi Hà Chiêu Lan.

"Lúc nãy tôi thấy cô nhìn nó mà." Hà Chiêu Lan đưa tay chỉ bông tai trên bàn làm việc.

"Đẹp lắm, nhìn ưng mắt cực luôn ạ!" Tiền Thiển giơ ngón tay cái với Hà Chiêu Lan: "Mắt nhìn của sếp tốt ghê cơ!"

"Thật à?" Hà Chiêu Lan bị bộ dạng khoa trương của Tiền Thiển chọc cười.

"Thật đấy ạ, rất đẹp luôn! Tôi không mua nổi chứ không nhất định sẽ sắm một đôi." Tiền Thiển ra sức gật đầu: "Ngài cứ yên tâm đi! Bất kể ai nhận được món quà này cũng cực kỳ yêu thích cho coi!"

Hà Chiêu Lan nín cười, tỏ vẻ ho một cái, sắc mặt nghiêm túc bảo: "Được rồi, đừng có lẻo mép nữa, ra ngoài làm việc đi.”

Tiền Thiển rời đi rồi, Hà Chiêu Lan cầm hộp nhỏ trên bàn làm việc lên. Anh ta nhìn kỹ nó, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Anh ta cũng cảm thấy nó rất đẹp! Được Chu An An khen hết lời như thế, chắc tiểu Mị Mị cũng rất thích đây…

Tiền Thiển dùng chân nghĩ cũng biết đôi bông tai kia là quà tặng cho nữ chính Dương Di Nhan. Có vẻ sếp mình không đù đờ lắm, xui cái đối thủ là Trầm Chu Diêu, Hà Chiêu Lan đã định trước sẽ phí công rồi! Chỉ tiếc đôi bông tai xinh đẹp kia…

Sau khi nữ chính Dương Di Nhan xuất hiện, tần suất Trầm Chu Diêu đến thăm văn phòng Hà Chiêu Lan giảm xuống rõ rệt, đoán chừng là dành hết tinh lực để bồi dưỡng tình cảm với nữ chính đây. Về điểm này, kẻ cuồng công việc như Hà Chiêu Lan không thể nào bì nổi. Nghĩ đến kết cục cả đời cô độc của Hà Chiêu Lan, Tiền Thiển có chút thương hại thở dài, quả nhiên mấy gái không thích loại tăng ca triền miền đâu.

"Hà tổng à, hôm nay là cuối tuần, ngài vẫn chưa về ư? Buổi tối cuối tuần là lúc mọi người hẹn hò, tụ hội, chỉ mình ngài tăng ca ở văn phòng." Tiền Thiển nhìn Hà Chiêu Lan vừa ra ngoài về đã bước vào văn phòng luôn, không nhịn được gợi ý.

Hà Chiêu Lan quay đầu nhìn cô, không hiểu cho lắm: "Chẳng phải cô cũng đang tăng ca đó ư?"

Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Đậu xanh tên này chẳng nảy số nhanh gì cả! Tớ có đoạt gái với nam chính đâu cơ chứ!

"Tôi tăng ca vì ngài phái cử chị Tôn đi công tác đó. Cuối tuần này có vài công việc sắp kết thúc." Tiền Thiển bất lực nhìn sếp nhà mình. Nghĩ cô muốn tăng ca lắm hả, không phải vì chị Tôn trấn giữ một phương bị cử ra ngoài, để lại cả núi công việc cho cô sao.

"Tối nay không có tiệc nào, tôi cũng không có việc gì, về nhà tầm này cũng rảnh rỗi mà thôi." Hà Chiêu Lan hoàn toàn không get được cái trọng điểm rằng anh ta cần đi “hẹn hò”.

"Chẳng lẽ Hà tổng không tụ hội với bạn bè sao? Mọi người đều đi chơi cuối tuần đó." Tiền Thiển âm thầm ám chỉ một câu.

"Cô có hẹn với bạn à?" Hà Chiêu Lan nghiêng đầu nhíu mày nhìn Tiền Thiển, hoàn toàn hiểu sai hướng.

"Đâu có đâu, tăng ca xong việc là tôi về nhà ngay." Tiền Thiển lập tức vùi đầu vào máy tính, cảm thấy mình quá tốn công rồi. Đáng đời con hàng chỉ biết bơi trong bể công việc thế này không lấy được em gái nhỏ.

"Ồ." Hà Chiêu Lan gật đầu yên tâm, lại dặn một câu: "Lát nữa cô có đặt đồ ăn ngoài không? Tiện đặt thêm một phần cho tôi nhé." Nói xong quay đầu bước vào phòng làm việc của mình. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||

Tiền Thiển nhìn cửa phòng đóng chặt của Hà Chiêu Lan mà khẽ lắc đầu, lấy máy đặt đồ ăn. Bảo sao nam phụ hoàn mỹ từ đầu tới chân lại cô độc cuối đời, suốt ngày trồng nấm ở phòng làm việc thì cửa đâu so với Trầm Chu Diêu được.

Tiền Thiển cảm thấy, xác suất Hà Chiêu Lan ăn cơm tối với diễn viên quần chúng là cô đây còn cao hơn ăn tối với nữ chính. Hai người thường xuyên sẽ tăng ca ăn cơm với nhau! Đa số còn thêm một trợ lý Lương đáng thương cũng tăng ca ăn cơm chung. Gần đây thư ký Tôn mới cưới nên đều tan làm đúng giờ, để lại một đám nheo nhóc xử lý công việc ngoài văn phòng tổng giám đốc, tình cảnh này mới sầu làm sao.

"Không ăn đi còn nghĩ cái gì đấy?" Hà Chiêu Lan ngẩng đầu nhìn một trợ lý nhỏ đối diện. Gần đây anh ta cảm thấy lúc tăng ca mà ăn cơm một mình rất cô độc nên đều ăn chung với nhóm trợ lý nhỏ bên ngoài, càng đông càng vui. Nhất là khi nhìn Chu An An nghiêm túc ăn cơm, dường như chỉ nhìn cô ăn cũng thấy ngon miệng.

"A?" Tiền Thiển không kịp phản ứng ngẩng đầu lên: "Tôi đang nghĩ là, may mắn có chị Tôn mới cưới, nếu không cái văn phòng này đều là một ổ cẩu độc thân. Hình như gần đây trợ lý Lương mới chia tay. Ấy… Hà tổng, không phải tôi nói ngài đâu."

Tiền Thiển sực tỉnh ra người hỏi là sếp mình, thế là cười gượng. Không phải cô đâm chọc sếp mình là cẩu độc thân đâu, tuy rằng cái này là sự thật…

Hà Chiêu Lan nhíu mày: "Sao cứ có cảm giác cô đang nói tôi vậy."

"Ha ha... Không phải đâu! Tôi đang nói tôi và trợ lý Lương mà, hai chúng tôi là cẩu độc thân suốt ngày tăng ca…" Tiền Thiển nói năng lộn xộn giải thích.

"Vậy nên cô đang trách tôi để nhân viên suốt ngày tăng ca, làm chậm việc yêu đương của cô?" Hà Chiêu Lan nâng mày lên.

"Không phải đâu mà…" Trong lòng Tiền Thiển nước mắt giàn giụa, càng tô càng đen!!! Sao gần đây cô hay đắc tội sếp thế này.

"Nếu không có gì phàn nàn thì làm nhiều một chút nhé!" Hà Chiêu Lan gật đầu, quyết định nhanh gọn: "Còn trẻ tuổi thì phải rèn luyện nhiều mới tốt được. Sau này cô ở lại tăng ca cho thư ký Tôn mới kết hôn về sớm một chút, dù sao cô cũng không có ý kiến."

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!!! Vkl, bị sếp trả thù đấy hở?!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play