Vân Lê Thành là một trong những thành lớn nhất trên đại lục này. Đừng nói Đại Bạch, ngay cả Tiền Thiển từ khi tới thế giới này cũng chưa tới thành thị to như vậy bao giờ.
Chương gia là gia tộc lớn ở Vân Lê Thành, chiếm cứ khu vực linh khí nồng đậm nhất ở đây. Chương Hàm Ly cũng không truyền tin trước cho người nhà, trên người y có ngọc bài đại trận hộ tộc Chương gia, cứ như vậy lái linh thuyền nhỏ của Tiền Thiển nghênh ngang xông thẳng vào viện của cha y, trực tiếp đáp xuống trước cửa thư phòng của cha Chương.
Cha Chương Hàm Ly là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, thoạt nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi, ngoại hình khá giống Chương Hàm Ly. Nhưng khác với đứa con trai mắc bệnh mặt đơ của mình, ông ấy có gương mặt vô cùng ôn hòa đôn hậu, là loại hình đẹp trai kiểu thư sinh.
Lúc họ đến, cha Chương đang ngồi trong thư phòng xử lý đống đồ vật linh tinh tổ tông để lại, vừa ngẩng đầu ông đã thấy một chiếc linh thuyền đáp xuống trước mặt mình. Ông đần người trừng mắt nhìn con trai mang hai nữ tử, một con hổ, một con chim đỏ và một cục lông tròn vo màu xanh bước xuống, nhìn rất có loại khí thế đi gây chuyện đập phá nhà người ta.
"Hàm Ly, con về rồi!" Mặc kệ con trai đưa người nào về nhà, cha Chương cha nhìn thấy bé con nhà mình đã vui tít mắt, nhất là khi thấy Chương Hàm Ly đã Kết Đan thì càng vui đến quên cả trời đất.
"Cha, cha gặp sư phụ con trước đã." Chương Hàm Ly dẫn cha Chương đến trước mặt Lục Phù Diêu.
"Sư phụ?" Ngay khi ấy cha Chương Hàm Ly ngẩn ngơ, ông mới chưa tới ba trăm tuổi, chưa có già cả si ngốc, ủa chẳng phải sư phụ của con trai là chưởng môn Diệu Linh tông sao?! Lúc đầu tự ông đưa con trai lên Diệu Linh tông bái sư mà!
Mà Lục Phù Diêu lúc này như ngại cha Chương chưa chịu đủ kích thích, hắn giật tấm khăn che mặt xuống.
"Lục... Lục tiên tử... Ngươi... Không phải ngươi..." Cha Chương chỉ vào mặt Lục Phù Diêu, cứng họng.
Tiền Thiển và Chương Hàm Ly vừa nhìn đã biết, xem ra Sùng Hoa Phái đã lan truyền tin tức Lục Phù Diêu bỏ mình ra ngoài. Cha Chương đã xử lý các việc trong gia tộc từ lâu, đều có kết giao với các môn phái lớn, nhất định trước đây đã gặp Lục Phù Diêu minh châu Sùng Hoa.
Chương Hàm Ly và Tiền Thiển liếc nhau, rồi hai người cùng rời mắt về phía Boss Lục Phù Diêu. Họ thấy vẻ mặt Lục Phù Diêu dửng dưng, hoàn toàn không kiêng kị cái gì cả. Lúc này Chương Hàm Ly mới quay đầu nhìn về phía cha hắn: "Cha, đây là sư phụ con, Lục Phù Diêu của phái Sùng Hoa."
"Cái gì?" Cha Chương càng đần mặt hơn!
"Sư phụ con là Huyền Giám chân nhân Tiêu Đồng Phong, không, hẳn hiện giờ nên gọi là Chân Quân, chứ không phải Lục Phù Diêu của phái Sùng Hoa." Chương Hàm Ly lại ném một quả bom.
"Nhưng không phải Huyền Giám chân nhân đang ở Diệu Linh Tông sao? Không phải... Chuyện này..." Chương cha cảm giác đến đầu óc của mình không đủ dùng.
"Cha, đợi lát vào trong nhà con sẽ kể rõ với cha. Đây là sư phụ con, cha chào hỏi một tiếng. Vị bên cạnh này là tiểu Thiển, hiện tại chỉ có nàng ấy là đồng môn thực sự của con." Chương Hàm Ly giới thiệu rất ngắn gọn, rồi vội kéo cha y chào hỏi Lục Phù Diêu.
"Này... Ừm... Tiền bối, khuyển tử khiến ngài hao tâm tổn trí dạy bảo rồi." Cha Chương e hèm mấy lần cũng không tìm được xưng hô thích hợp, đành tạm gọi Lục Phù Diêu là "Tiền bối" một cách đơn giản.
"Chương sư thúc!" Tiền Thiển ở cạnh thấy đôi bên lúng ta lúng túng câu nệ với nhau, cô vội kéo Chương Hàm Ly: "Tranh thủ thời gian tìm một chỗ thanh tịnh, giải thích hết mấy chuyện này cho Chương tiền bối hiểu rồi nói sau."
"Đúng! Nên như vậy!" Cha Chương Hàm Ly nghe thấy lời Tiền Thiển thì gật đầu như gà mổ thóc, tranh thủ thời gian dẫn Lục Phù Diêu tới thư phòng ông.
Trong thư phòng, Chương Hàm Ly giải thích một loạt những chuyện đã xảy ra cho cha mình, chỗ nào thiếu thì Tiền Thiển ngồi cạnh bổ sung. Hai người nói nói khô cả miệng hơn nửa canh giờ mới khiến cha Chương hiểu rõ chuyện này.
"Cho nên, con đưa tin cho ta bảo muốn hủy hôn, cũng vì nữ nhân Sở Dao kia tằng tịu với vị bên trên Kiếm Phong?" Cha Chương Hàm Ly tức giận.
"Đúng vậy, cho nên con không ở Diệu Linh Tông được nữa, sớm muộn vị trên Kiếm Phong cũng tìm con gây phiền phức vì Sở Dao. Hơn nữa hắn ta có quan hệ rất thân mật với Chu Linh Nguyệt, Lâm Uyên lão tổ và Linh Tiêu lão tổ đều đứng sau lưng hắn, chưởng môn sẽ không bảo vệ con đâu." Chương Hàm Ly nói mấy câu này một cách bình thản, xem ra đã buông bỏ thực sự.
"Tiện nhân kia!!!" Ngược lại cha Chương nổi trận lôi đình: "Không lâu sau khi con đưa tin muốn hủy hôn, Sở Dao có tới một chuyến, nói là có chút hiểu lầm với con, không muốn hủy hôn nữa, đã hòa hảo rồi. Nó còn nói con đang bế quan ở Diệu Linh Tông, cần dùng đến Ngọc Tinh Liên Tâm, con bảo nó tới nhà ta tìm lão tổ lấy đồ, còn bảo tự con dặn dò như vậy, để nó đích thân mang Ngọc Tinh Liên Tâm đưa cho con."
"Cái gì?!" Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng sợ ngây người. Họ đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đám người gã ngựa giống kia, Sở Dao lại vì Ngọc Tinh Liên Tâm mà làm đến nước này. Lục Phù Diêu bên cạnh sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như đã liệu trước việc này.
"Vậy cha bảo nàng ta thế nào?" Gương mặt băng sơn của Chương Hàm Ly nghiêm túc hơn.
Cha Chương hừ lạnh một tiếng: "Ngọc Tinh Liên Tâm vốn ở trên người con, sao con bảo nàng ta đến lấy được. Hơn nữa vật quan trọng như thế không đến phiên nàng ta cầm! Lúc đó trong lòng ta có nghi ngờ, lại thêm trước đấy không lâu con đưa tin về bảo muốn hủy hôn. Dù ta không biết nguyên nhân nhưng con là đứa làm việc ổn trọng, chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó, thế nên ta tìm vài lý do rồi đuổi nàng ta đi."
"Đứa ngốc này, có chuyện lớn thế mà không biết về nhà!" Cha Chương thở dài nói tiếp: "Đuổi Sở Dao đi, ta mãi không yên lòng, thế là bảo Tam thúc con tới Diệu Linh Tông thăm hỏi con, kết quả Chưởng môn không ở đó, sư huynh con bảo con đã rời tông môn đi rèn luyện. Ta biết việc này không ổn lắm, thế là về tìm lão tổ, kiên trì hủy hôn với Sở gia."
"Cha... Để cha nhọc lòng rồi." Trên mặt Chương Hàm Ly mang theo mấy phần áy náy.
"Đứa nhỏ này, sao trách con được chứ. Cũng không phiền lắm, chỉ là lễ hỏi không lấy về được, lại bồi thường chút tiền tài cho Sở gia mà thôi. Đều là vật ngoài thân, chuyện như vậy coi như xong." Cha Chương lại thở dài.
"Ơ?" Tiền Thiển biểu thị chuyện hủy tam quan như thế làm sao nhịn cho được: "Chương sư thúc là người bị hại, sao lại phải bồi thường tiền tài cho Sở gia?! Rõ ràng họ bồi thường cho chúng ta mới đúng!"
"Tiểu Thiển!" Lục Phù Diêu quát bảo Tiền Thiển ngưng lại, sắc mặt nghiêm túc: "Lúc ấy Hàm Ly không ở đây, tình huống không rõ, nghe bảo lão tổ Sở gia rất keo kiệt bủn xỉn, cãi nhau với ông ta chưa chắc xong việc. Mặt khác, nàng đừng quên quan hệ của Sở Dao và tên trên Kiếm Phong kia, đứng sau họ là Lâm Uyên đấy."
"Tiền bối nói rất đúng!" Cha Chương cảm khái gật đầu: "Dù sao tiểu Thiển cô nương vẫn còn nhỏ, bất bình không nhịn được cũng phải. Nhưng dưới tình huống ấy Chương gia chỉ có thể nhận thua thiệt này."
"Hàm Ly," Dường như cha Chương nhớ đến chuyện gì, sắc mặt thận trọng: "Chuyện sư phụ con đừng nói cho những người khác biết, ngay cả lão tổ cũng không thể. Lão tổ tọa trấn Chương gia nhiều năm, khó tránh khỏi đặt nặng lợi ích gia tộc hơn con, con... Được rồi, lão tổ cũng không dễ..."
Chương Hàm Ly nghe hiểu, Tiền Thiển cũng nghe hiểu. Trong lòng cô chậc chậc, bảo sao Chương Hàm Ly đàng hoàng như thế, thì ra gốc ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT