Dịch: chanh xanh đu Hiên

Chương Hàm Ly đã xuất quan, hiện giờ còn thừa mỗi Lục Phù Diêu. Thời gian Lục đại mỹ nhân bế quan dài hơn Chương Hàm Ly không biết bao nhiêu lần, chẳng rõ sau khi ra ngoài tu vi tới đâu.

Tiền Thiển vừa nghĩ vừa trở về với Chương Hàm Ly. Tiền Đa Đa ở bên cạnh chanh chua yêu cầu Chương Hàm Ly mau về nhà nấu cơm.

Vượt ngoài dự kiến của Tiền Thiển, lúc họ sắp tới gần động phủ, từ xa Tiền Thiển đã trông thấy một bóng dáng màu xanh nổi giữa không trung. Chẳng lẽ là Lục Phù Diêu ra rồi? Tiền Thiển và Chương Hàm Ly nhìn nhau một cái rồi cùng đẩy nhanh tốc độ.

Còn chưa tới gần, giọng điệu cáu kỉnh của Lục Phù Diêu đã truyền tới: "Các ngươi đi đâu thế, chúng ta còn phải..."

Đột nhiên hắn khựng lại, nhìn kỹ Chương Hàm Ly một chút, sau đó bảo: "Hàm Ly ở đâu thế, nhanh nhanh dẫn đường."

Tiền Thiển còn đần độn đứng trên phi kiếm hỏi: "Sư thúc tổ, chẳng lẽ ngài cũng định độ lôi kiếp sao? Lúc trước ngài bế quan không phải là Kim Đan tầng 7..."

Chương Hàm Ly không nói lời nào, quay người dẫn Lục Phù Diêu đi. Lúc Lục Phù Diêu đi ngang qua Tiền Thiển đang ngơ ngác, hắn đưa tay túm cô theo cùng luôn.

Trước khi bế quan Lục Phù Diêu có tu vi Kim Đan tầng 7, giờ định Kết Anh? Mẹ ơi sao tốc độ này trâu chó vại!!! Hắn còn chưa tròn trăm tuổi...

Cũng phải nói Tiền Đa Đa không đáng tin cậy chút nào, trước đó có thể cảm giác được linh lực dao động kịch liệt của Chương Hàm Ly, sao lại không phát hiện Lục Phù Diêu muốn Kết Anh...

"Tiền Đa Đa ——!" Tiền Thiển bị Lục Phù Diêu túm theo cuối cùng cũng kịp phản ứng, bắt đầu lớn tiếng quát con chim mập nhà cô: "Nhanh đi thông báo với Bích Chu Nương, sư thúc tổ sắp độ lôi kiếp, bảo họ đừng về vội —— "

Tiền Đa Đa đáp một tiếng, thoáng cái đã bay mất.

Lục Phù Diêu đứng ở vị trí trước đó Chương Hàm Ly độ kiếp. Mây Linh Vũ khi nãy của Chương Hàm Ly còn chưa tan hết. Lục Phù Diêu vừa đặt chân tới, lôi vân đen đặc lại bắt đầu tụ tập, so với trước đó còn đậm hơn vài lần. Trong vòng một ngày có hai người độ kiếp, Thiên Lôi y như bị khiêu khích vậy, cùng với điện mang còn phát ra tiếng nổ đùng đoàng giữa đám mây nặng.

Lục Phù Diêu mỉm cười, cứ như vậy tay không, ngửa đầu, khí định thần nhàn nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu, dường như không định chuẩn bị cái gì, chỉ có Thiên Cực lơ lửng bên cạnh hắn, chậm rãi quay vòng tròn.

Yêu thú đã tán đi lại lục đục quay về, dần dần tụ tập ở nơi an toàn như trước đó, quây thành một vòng tròn, vây Lục Phù Diêu vào giữa.

Lục Phù Diêu độ lôi kiếp quả thực y như trò đùa, lúc Thiên Lôi to tổ chảng bổ xuống lúc, hắn cầm Thiên Cực nghênh ngang đón lấy, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Trên mặt là sự thích thú khi tắm trong sấm sét, Thiên Cực bên người cũng vui vẻ lăn qua lộn lại trong thiên lôi, lật tới lật lui.

Thật sự là hai tên biến thái! Tiền Thiển yên lặng oán thầm! Lôi Linh căn đcmn quả thực là bug! Ngay đám yêu thú xung quanh cũng há hốc mồm nhìn Lục Phù Diêu độ kiếp.

Yêu thú độ lôi kiếp hung hiểm hơn con người gấp vài lần, bởi vậy trời sinh sợ hãi Thiên Lôi, giờ thấy Lục Phù Diêu thoải mái tắm xong mưa sét, đám yêu thú đều run bắn cả người, không khỏi sinh ra một tia kính sợ với Lục Phù Diêu.

Thiên Lôi bổ xong, pháp y Lục Phù Diêu trơn bóng như mới, đừng nói vết thương, ngay cả tóc cũng không tróc lấy một sợi, sắc mặt còn tốt hơn cả khi nãy. Nhìn kiểu này, Linh Vũ đến sau lôi kiếp dường như cũng khá dư thừa với hắn.

Kệ cho có thừa hay không, Linh Vũ vẫn hạ xuống như thường, Tiền Thiển y theo đó đả tọa cảm ngộ, đương nhiên cũng không có thu hoạch quá lớn. Trong một ngày cô cọ tới hai trận Linh Vũ độ kiếp, tất cả trải nghiệm tâm đắc chỉ đúc được một câu: Thực sự quá lãng phí!!!

Linh Vũ rơi xóng, đám yêu thú tán đi, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển tiến đến trước mặt Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, giờ tu vi của người là gì vậy?" Tiền Thiển tò mò nhìn Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly bên cạnh cũng hóng theo.

"Nguyên Anh tầng 4, chỉ là sơ giai đỉnh cao mà thôi, hơi kém chút so với dự định của ta..." Giọng điệu Lục Phù Diêu khá lạnh nhạt.

!!!Làm ơn đừng kéo cừu hận kiểu này được không vại! Một trận Thiên Lôi nhảy được lên bốn cảnh giới, tu luyện còn đơn giản hơn ăn cơm, đây rõ ràng là đãi ngộ của nhân vật chính mà! Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, vẻ mặt ước ao ghen tị!

Chương Hàm Ly bên cạnh Tiền Thiển thì kinh ngạc ghen tị, y do dự một lát, mở miệng hỏi: "Sư thúc, ngài có thể thu ta làm đồ đệ không? Ta muốn làm kiếm tu giống ngài."

Lục Phù Diêu khẽ vuốt cằm: "Xem ra tiểu Thiển đã nói với ngươi rồi à. Vốn ta cũng có ý đó, thiên phú ngươi không tồi, không nên lãng phí."

Chương Hàm Ly mừng rõ, lập tức quỳ xuống hành lễ ngay tại bãi Vụ Nguyệt Thảo, miệng gọi sư phụ.

Lục Phù Diêu gật đầu, lấy một thanh linh kiếm từ nhẫn trữ vật đưa cho Chương Hàm Ly xem như lễ gặp mặt.

Tiền Thiển quệt miệng, hết sức ghen tỵ nhìn Chương Hàm Ly. Trước đó cô cũng muốn bái Lục Phù Diêu làm sư phụ, kết quả con hàng này nói cái chứ chứ: Bảo cô quá đần! Không nhận!

Lục Phù Diêu ngó sắc mặt của Tiền Thiển, đi tới bóp mặt cô: "Quệt miệng gì đấy, chẳng lẽ thèm ăn rồi? Sắp tới chúng ta sẽ ra ngoài, Hàm Ly mới Kết Đan, cần ra ngoài rèn luyện một chút."

Tiền Thiển thở dài, lười giải thích, bị người ta chê đần cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.

Lục Phù Diêu nghiêm túc kiểm tra tu vi của Tiền Thiển: "Luyện khí tầng 7, cơ sở khá vững chắc, chẳng qua tốc độ tu luyện hơi chậm."

"Sư thúc tổ, ta là tứ linh căn! Bốn mươi tuổi Luyện khí tầng 7 ta thấy rất được rồi..." Tiền Thiển ra sức kháng nghị, đừng có lấy tiêu chuẩn của thiên tài đặt trên người bình thường như cô!

"Không được!" Lục Phù Diêu quả quyết lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ nghiêm túc: "Để chắc chắn sau này có thể phi thăng được, tốc độ tu luyện của nàng phải nâng lên."

Lại là phi thăng! Sao Lục Phù Diêu vẫn chưa từ bỏ ý định thế này! Tiền Thiển quả quyết ngậm miệng, cô không tính tranh luận chuyện này với Lục Phù Diêu, sợ lại chọc Lục Phù Diêu điên lên.

Thấy Tiền Thiển không nói lời nào, Lục Phù Diêu thở dài: "Trề môi ra ngay khi ta bảo nàng tu luyện cho tốt là thế nào, không khiến người ta bớt lo gì cả. Được rồi, đừng buồn bực nữa, ta có cái này cho nàng chơi."

Hắn moi một thứ xù lông màu xanh từ trong ngực ra, nhét vào lòng Tiền Thiển.

Tiền Thiển luống cuống tay chân túm thứ tròn vo màu xanh lục kia ra, Hự... Cái gì mà ngoại hình quái lạ thế này...

Trên đầu và sau lưng nó mọc một vòng lông tơ khá dài, chỉ riêng một vùng mông là trần trụi, hình như còn có một vài cái vảy nhỏ xíu. Nó béo múp míp, lại còn có một cái đuôi hình thù kỳ quái.

"U ~~ cái tên mập mạp này cũng thò đầu ra rồi ád! Lột xác muộn hơn ta thế này kiểu gì tương lai cũng không lợi hại bằng ta đâu!" Tiền Đa Đa bu lại, trực tiếp rơi xuống lưng cục thịt màu xanh.

Mập mạp?! Lột xác muộn?! Cái gì? Còn này là Kỳ Lân á?! Kỳ Lân mạnh mẽ ngầu lòi trong truyền thuyết đây á?! Sao khi bé lại có bộ dáng tức cười thế này...

Tiền Thiển kinh ngạc nâng cục lông màu xanh lên, trong đám lông tơ tròn vo lộ ra một đôi mắt dịu dàng ướt át, mặt đối mặt với Tiền Thiển.

(⊙o⊙)! Sao Lôi Kỳ lân chơi hệ bạo lực lại có một đôi mắt ôn hòa thiện lương thế nàyyy! Tiền Thiển lại sốc thêm phát nữa...

"Sư thúc tổ, nó tên là gì vậy?" Tiền Thiển vui vẻ vuốt ve quả cầu lông tơ Lôi Kỳ lân, ánh mắt tràn đầy yêu thương, Tiền Đa Đa thấy mà ghét.

Lục Phù Diêu nhìn thoáng qua con chim béo múp đứng trên người Kỳ Lân: "Chưa lấy tên. Nàng tự đặt cho nó đi, tên gì cũng được."

Tiền Thiển chảy hắc tuyến, loại chuyện như đặt tên không phải do chủ nhân làm sao? Cô nhìn thoáng qua Kỳ Lân mập mạp: "Vậy nhũ danh là Mãn Mãn đi, vừa lúc thành một đôi với Tiền Đa Đa. Đợi khi nào sư thúc tổ nghĩ ra cái tên thật hay rồi đặt chính sau."

Lục Phù Diêu gật gật đầu: "Tiền Mãn Mãn, cứ như vậy đi. Không cần tên khác đâu."

(⊙o⊙) Nhân tiện hỏi chút nè, sao con Kỳ Lân nhà ngài lại họ Tiền thế...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play