Tiền Thiển không nói bừa, cô là một người phụ nữ hiện đại giàu có, có món ngon nào mà chưa từng ăn? Bánh bột ngô của Trương thị được khẩu vị Tiền Thiển thẩm định, hương vị thật sự không tệ.
Dù như thế, Tiền Thiển cũng cảm thấy Ám Nhất sẽ không nhận chiếc bánh bột ngô xấu xấu đen đen nhà cô. Theo Tiền Thiển, nhóm người Ám Nhất có thể đi theo phụng dưỡng hoàng tử thân là nam chính, khẳng định là người có cấp bậc, nhất định bổng lộc rất cao. Người như vậy, không chừng tự cho mình là người có bậc cao, sẽ thấy chướng mắt đồ ăn của nông thôn.
Vậy mà không ngờ tới, Ám Nhất nghiêng đầu nhìn gói đồ trong tay Tiền Thiển, vậy mà hứng thú cầm một cái bánh ra, đồng thời cắn thử một miếng, cười nói: "Ăn rất ngon? Vậy ta nếm thử xem... A... Trương đại tẩu, tay nghề của ngươi thật không tệ, thật sự ăn rất ngon."
Trương thị được Ám Nhất khen một câu thì có chút xấu hổ, vội vàng khách khí, nói: "Vị đại gia này, nếu ngài không chê thì cầm thêm mấy cái. Đây là bánh bột ngô nhà làm, không phải thứ gì đáng giá."
Ám Nhất khoát tay, cười với Trương thị: "Trương đại tẩu không cần khách khí, ta thấy Tiểu Ngũ Tử nói bánh bột ngô ngươi làm ăn rất ngon nên mới lấy một cái nếm thử, mai các ngươi còn phải lên đường, để lại bánh bột ngô làm đồ ăn." Nói xong, Ám Nhất cầm theo bánh bột ngô trở về.
Tiền Thiển thấy Ám Nhất đi, tiếp tục ngồi xuống, vui mừng mở bọc giấy ra. Cô đã lâu không ăn thịt, thấy thịt nướng thì hai mắt sáng lên, lập tức cầm một khối thịt thỏ lớn nhét vào miệng, thỏa mãn thở một hơi, sau đó đưa bọc giấy đến trước mặt Trương thị, để Trương thị ăn.
Trương thị lắc đầu, nói: "Mẹ ăn no rồi, Ngũ... Tiểu Ngũ Tử ăn đi, ăn không hết thì gói lại, giữ lại ăn trên đường."
Tiền Thiển biết bà không nỡ, vậy là cầm một khối điểm tâm lên cắn một cái, đưa tới bên miệng Trương thị: "Mẹ, mẹ xem con ăn này. Con thấy điểm tâm không ngon bằng thịt, mẹ ăn đi. Trước kia cha từng nói, những thứ điểm tâm đắt tiền này phải ăn tươi mới ngon, để lâu sẽ không tốt. Con không thể lãng phí, vậy nên mẹ ăn đi."
Trương thị bất đắc dĩ cắn một miếng nhỏ trên khối điểm tâm Tiền Thiển đang cầm, nói: "Mẹ ăn rồi, con ăn tiếp đi, con đang tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút."
Tiền Thiển nhét điểm tâm vào tay Trương thị, nghiêm túc nhấn mạnh: "Mẹ, con cảm thấy ăn thịt ngon hơn, thật đó!" Kế tiếp quay đầu gặm thịt, không để ý tới Trương thị.
Trương thị không còn cách nào đành nhận điểm tâm trong tay từ từ ăn, nhưng chỉ ăn được một ít rồi cảm thấy không đành lòng, muốn để Tiền Thiển giữ lại. Thấy mẫu thân việc gì cũng nghĩ cho mình, Tiền Thiển bất đắc dĩ, đành giả bộ như không nhìn thấy mà tiếp tục ăn thịt.
Yến Hành nhìn hai mẹ con ở góc tường, đôi mắt lóe lên ý cười. Chẳng biết sao hắn lại có cảm giác thành công khi cho động vật ăn. Quả nhiên nha đầu đen sì xấu xí kia ăn cái gì cũng gây cười.
Thích ăn thịt sao? Yến Hành vuốt ngón tay: "Có phần giống một con chó nhỏ ăn...", trong lòng Yến Hành vui vẻ nghĩ, đảo mắt nhìn Ám Nhất đã trở lại, sai phái: "Tách một khối bánh trong tay ngươi cho ta."
"Cái... cái gì?" Ám Nhất cảm thấy thế giới biến ảo khôn lường. Hôm nay chủ tử uống nhầm thuốc hả, sao lại muốn ăn bánh bột ngô chứ? Ám Nhất nhìn bánh trong tay, lặng lẽ nghĩ: hơn nữa còn là thứ ta đã cắn qua.
Ám Nhất nghĩ, mặc dù chiếc bánh bột ngô này có mùi vị không tệ nhưng đích thật là đồ thô, nếu không có nước thì cổ họng sẽ nghẹn khô khó chịu, nhất định chủ tử nhà mình không chịu được. Vậy nên Ám Nhất do dự thuyết phục: "Chủ tử, ta đã cắn rồi, hơn nữa, đây là đồ thô, sao ngài có thể ăn thứ này."
"Không sao, chưa thử qua nên tò mò thôi." Yến Hành giải thích ngắn gọn.
"Vậy... vậy để thuộc hạ xin thêm một cái của đại tẩu kia." Ám Nhất nhìn chiếc bánh bột ngô bị mình cắn một miếng, có chút buồn bực.
"Không cần." Yến Hành lắc đầu. Dù sao hắn chỉ muốn nếm thử mà thôi, muốn xem rốt cuộc bánh bột ngô có hương vị gì mà con chuột nhỏ kia ăn ngon đến vậy, thế nên mới tự tìm phiền toái hỏi một chút. Thật ra hắn không quá xem trọng, lúc rèn luyện mấy năm ở biên quan, có khổ gì hắn chưa từng trải qua.
Không còn cách nào, Ám Nhất nhìn chiếc bánh bột ngô hồi lâu, cẩn thận chọn phần sạch sẽ chưa bị cắn, tách một khối đưa cho Yến Hành. Yến Hành nhận đồ, lập tức cầm lên cắn một miếng nhỏ, từ từ ăn.
Ám Nhất cho là, chủ tử nhà mình chỉ tò mò muốn nếm thử loại bánh khô cứng đó mà thôi, không chừng cắn được một miếng rồi bỏ. Không nghĩ tới là, Yến Hành cắn một miếng nhỏ, một miếng lại một miếng, dù ăn rất chậm nhưng lại ăn hết toàn bộ.
Yến Hành nuốt xong miếng bánh cuối cùng, mí mắt không nhấc đưa tay ra, nói: "Trà." Sau đó, Ám Thất vội vàng bưng một ly trà đưa đến cạnh Yến Hành.
Ám Nhất nhìn chủ tử nhà mình liền hiểu rõ: Đã nói không ăn quen mà! Xem đi, nghẹn rồi.
Ban đêm có nam chính, dù là ngủ miếu hoang cũng an toàn! Tiền Thiển tỏ vẻ rất yên tâm. Có người gác đêm, có lửa sưởi ấm, quả thực đêm này không nên quá hoàn mỹ, vì Tiền Thiển ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Tới khi Trương thị đánh thức cô, cô vẫn mơ mơ hồ hồ, cho rằng mình vẫn nằm trên chiếc giường lớn trong nhà, may nhờ 7788 kịp thời nhận trách nhiệm đồng hồ báo thức mới giúp cô trong lúc mơ màng không nói ra lời nào không nên nói.
Thời gian đi đường thật sự có thể nói là trong đêm đi gấp, vì Tiền Thiển và Trương thị đi bộ nên mỗi ngày, muốn kịp chỗ tá túc nên họ thường xuất phát rất sớm. Hôm nay cũng vậy, trời chưa sáng, Trương thị đã đánh thức Tiền Thiển.
Ngoài ý muốn của Tiền Thiển là, đám người Yến Hành bên kia còn chịu khó hơn cô. Lúc Tiền Thiển bò dậy, đối phương đã thu dọn xong chuẩn bị xuất phát.
Tiển Thiển thấy nam chính đại nhân vô cùng vội vàng giục ngựa chạy, tốc độ nhanh chóng như bị ma đuổi, đại thúc bề ngoài rất ôn hòa cũng không chào hỏi bọn họ, chỉ kịp nở nụ cười với mẹ con Tiền Thiển rồi mang theo những người còn lại cấp tốc lao đi. Trong miếu nhanh chóng chỉ còn lại mẹ con Trương thị lẻ loi.
Trương thị thu dọn đồ, lấy ra điểm tâm còn lại hôm qua bắt Tiền Thiển ăn một chút rồi mang Tiền Thiển lên đường. Không có gì bất ngờ thì đến tối họ có thể tới kinh thành, trong lòng Tiển Thiển cười ha ha: A ha ha, cuối cùng bà đây cũng đổi bản đồ rồi!
Mà Lục hoàng tử Yến Hành, một đường ra roi thúc ngựa, cuối cùng chạy về phủ trước khi bãi triều. Quả nhiên sau khi bãi triều, thiếp thân nội thị cạnh Hoàng đế là Vương công công mang theo thánh chỉ và thuốc bổ đến cửa, lấy mỹ danh là: "Phụng thánh dụ tới thăm Lục hoàng tử bị ốm".
Vương công công nhìn thoáng qua Yến Hành đi dạo trong hoa viên, thay Hoàng đế thăm hỏi vài câu rồi yên tâm trở về phục mệnh. Sau khi tiễn nội thị, gương mặt Yến Hành trầm xuống. Bàn tay Hoàng hậu nương nương vươn thật dài, xem ra phủ Lục hoàng tử cần phải thanh tẩy một phen rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT