*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windchime
Ánh mặt trời bên ngoài thật ấm áp, vị trí mà Noãn Noãn và Lâm Lâm đang ngồi ngay bên cạnh bức tường thủy tinh.
Ánh mặt trời xuyên qua bức thủy tinh, chiếu lên bàn của hai người.
Hai người đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện, việc này khiến cho tâm trạng không tốt của Noãn Noãn được xoa dịu.
Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, bỗng cảm thấy có người đang đứng bên cạnh. Cô khẽ khựng lại, đưa mắt nhìn. Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện thì vẻ mặt Noãn Noãn vô cùng khó coi.
Noãn Noãn không lên tiếng, Lâm Lâm cũng ngưng nụ cười trên mặt, cực kỳ kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Đó là người phụ nữ trung niên đã gặp trước cửa đài truyền hình sáng nay.
Trương Ngọc Trân cúi đầu nhìn người đang ngồi trước mặt. Chuyện xuất hiện ở đây là việc Trương Ngọc Trân đã lấy hết dũng khí mới quyết tâm làm.
"Noãn Noãn."
Noãn Noãn không có bất kỳ động thái gì.
"Có thể nói chuyện với nhau một lát không?"
Noãn Noãn không hề nâng mắt, chỉ nhìn về phía Lâm Lâm đang ngồi đối diện: "Tiếp tục ăn cơm."
Lâm Lâm đáp lời, tiếp tục im lặng ăn cơm.
Noãn Noãn cũng vậy, ăn từ tốn từng miếng một. Lúc trước còn có thể nghe được mùi vị của thức ăn, giờ lại thật vô vị.
Trên mặt Trương Ngọc Trân có chút lúng túng và tức giận. Lúc còn bé, Noãn Noãn thường xuyên không nể mặt bà ta, không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, cũng không hề cho bà ta mặt mũi.
Cho dù ở bất cứ nơi nào, Noãn Noãn này, với bất cứ thứ gì bà ta làm, cũng làm như không thấy.
"Trình Noãn Noãn." Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này, Noãn Noãn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa tới.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói không lạnh không nhạt, khiến cho người nghe không nắm được cảm xúc.
Chỉ có Lâm Lâm ngồi đối diện, trái tim nhỏ bé nhẹ run. Bình thường, khi Noãn Noãn nói chuyện với giọng điệu như vậy, chứng tỏ không muốn quan tâm tới người này.
Nếu như người nọ cứ dây dưa không nói rõ ràng, chị Noãn Noãn, nhất định sẽ nổi giận.
Quả nhiên, khi Trương Ngọc Trân nói xong câu 'chúng ta nói chuyện một chút', Noãn Noãn liền đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Ngọc Trân.
Cô cao hơn bà ta không ít, cho nên cứ thế nhìn, cũng có khí thế.
"Bà nghĩ bà là ai, muốn trò chuyện thì sẽ trò chuyện? " Noãn Noãn cười giễu cợt, nhìn bà ta từ trên xuống, "Bà có tư cách sao?"
Sắc mặt Trương Ngọc Trân cứng đờ, trong nháy mắt, vẻ mặt bà ta thật khó coi.
Bà ta gận dữ trợn mắt, nhìn Noãn Noãn nói: "A, ta không là ai cả, nhưng ít ra, ta và cha cô..." Câu tiếp theo còn chưa nói hết, Noãn Noãn đã hét lớn một tiếng: "Câm miệng."
Hai tay đang đặt bên người đã nắm thành đấm.
Vừa lúc chuẩn bị ra tay, Phó Bác Ngôn tiến đến phía sau lưng Noãn Noãn, anh đưa tay nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, Tiêu Viễn tìm cô có chút việc."
Noãn Noãn sững sờ, cúi đầu nhìn cổ tay đang bị Phó Bác Ngôn nắm, khẽ nheo mắt.
Khi mà Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Phó Bác Ngôn, Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh, Noãn Noãn nhìn theo ánh mắt anh. Trong phòng ăn, mọi người đều đang chú ý đến động tĩnh ở nơi này, tò mò nhìn về phía bọn họ.
Hơi sững sờ, Noãn Noãn mím môi nhìn về phía Phó Bác Ngôn: "Được thôi, qua đó luôn sao?"
"Đúng vậy."
Noãn Noãn gật đầu một cái, nhìn về phía Lâm Lâm nói: "Chị qua đấy trước, em cứ ăn đi."
"Vâng." Lâm Lâm kinh ngạc đáp.
Còn về Trương Ngọc Trân, khi chứng kiến ánh mắt lạnh giá của Phó Bác Ngôn, bà ta không tự chủ lùi về sau một bước.
Cho đến khi nhìn hai người nắm cổ tay rời đi, Trương Ngọc Trân mới đứng tại chỗ, khẽ vỗ ngực, tại sao mình lại liên tiếp bị hai người trẻ tuổi dọa sợ vậy.
Nhưng bà ta không thể không thừa nhận, khi Phó Bác Ngôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, quả thực rất đáng sợ.
Hơn nữa, bà ta không dám đắc tội với Phó Bác Ngôn.
Mặc dù bà ta không thường xuyên ở lại đài