Trong thành thị xa hoa truỵ lạc, phố lớn ngõ nhỏ đều đầy ấp người, tụ tập lại một nơi, những ánh đèn nhiều màu sắc như đan xen vào nhau.
Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn khoan thai chậm rãi dạo bước, không nóng không vội, mang theo vẻ lười biếng.
Noãn Noãn không mở miệng nói chuyện, còn Phó Bác Ngôn, ngẫu nhiên cũng nói với Noãn Noãn vài câu, trên cơ bản là muốn tìm đề tài cho Noãn Noãn nói chuyện.
Hai người đi đến một quán ven đường, là nơi mà lần trước Tiêu Viễn đã giới thiệu, trên toàn bộ con đường đối diện đài truyền hình, thường có rất nhiều người nổi tiếng đến đây ăn những món vặt trong thành phố Z. Ngoài ra, đồ ăn thực sự rất ngon, còn có những món ăn đặc sản của thành phố Z.
Từ chỗ Noãn Noãn ở đến đây, mất khoảng hơn mười phút.
Đang là cuối xuân, gió nhẹ thổi qua mặt, nhàn nhã dạo bước trên đường, khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái lạ thường.
"Phó Lão sư." Noãn Noãn đột nhiên lên tiếng, gọi Phó Bác Ngôn.
"Ừ." Phó Bác Ngôn quay đầu nhìn cô, khẽ dừng lại, sau đó lúc lại mở miệng lên tiếng, giọng nói như hoà vào bóng đêm, dịu dàng hơn: "Sao vậy?"
Noãn Noãn mỉm cười, cong môi, ngẩng đầu nhìn Phó Bác Ngôn bên cạnh, khẽ nói: "Phó Lão sư thường xuyên đến nơi này ăn sao?"
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng: "Không có." Lời anh mang theo chút gợi ý: "Bình thường không đến, dễ gặp người quen."
Noãn Noãn: "..." Mặt không hiểu sao lại đỏ hồng, cố gắng kìm chế trái tim đang loạn nhịp, nhẹ nhàng trả lời: "Vậy ạ."
Phó Bác Ngôn tiếp tục nói: "Ừ, bình thường các đồng nghiệp của tôi không đến đây ăn." Anh nhướn mày nhìn về phía Noãn Noãn: "Muốn ăn quán nào?"
Anh đưa tay tuỳ ý chỉ chỉ, ở nơi này, những quán ăn ngon, vốn nằm gần nhau, mỗi quán ăn trước mặt, đều đông khách, khách cũng không ngừng tăng số lượng.
Nơi này, những tiếng nhạc lộn xộn đan vào nhau, có chút chói tai, lại cảm thấy nên như vậy.
Dù sao thì những con đường ăn uống này, vốn nên như vậy.
Noãn Noãn đưa tay chỉ, cô muốn ăn Lẩu(1) cùng với món nướng, vừa hay ở đây có quán bán cả hai thứ này, cô nhỏ giọng nói với Phó Bác Ngôn: "Phó Lão sư, chúng ta ăn quán kia đi." (1) Malatang (麻辣烫)là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. Malatang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Mình chuyển thành lẩu, mấy bạn chắc cũng có xem các video trên tiktok, lẩu vẫn có thể có cay hoặc không nha, ví dụ lẩu uyên ương.
Phó Bác Ngôn hiếm khi lại cười thành tiếng: "Được."
Hai người đi vào trong quán, Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn cùng cúi đầu nhìn vào, thấy bên ngaoài cũng bày không ít bàn ghế.
"Muốn ngồi bên trong hay là bên ngoài?"
"Bên ngoài."
"Được, muốn ăn gì, để tôi đi gọi món."
Noãn Noãn sững sờ: "Phó Lão sư, để tôi đi."
Phó Bác Ngôn cười nhẹ, nhịn không được đưa tay khẽ vỗ đầu Noãn Noãn, giống như đang dỗ trẻ con: "Để tôi đi, trước hết cô cứ tìm bàn ngồi đi, chỗ này tôi quen thuộc hơn cô."
Nghe vậy, Noãn Noãn sững sờ trong chốc lát, sau đó cũng không dùng dằng thêm.
Sau khi nói những món mình muốn ăn với Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn liền tìm một bàn ở nơi kín đáo ít người chú ý.
Ngoan ngoãn chờ đợi Phó Bác Ngôn đi gọi món quay lại.
Rất nhanh, Phó Bác Ngôn liền cầm theo bảng số bàn quay lại, đó là thứ để quán ăn biết bàn để đưa món ăn lên.
Noãn Noãn khẽ khựng lại, muốn tìm một chủ đề để nói chuyện với Phó Bác Ngôn, dù sao cũng chỉ có hai người đi ăn, không nói gì với nhau thì cũng khá xấu hổ.
"Phó Lão sư, ngày mai có buổi họp, anh có ý kiến gì về chương trình không?" Noãn Noãn chỉ có thể tìm được duy nhất một đề tài để mở miệng.
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn kinh ngạc nhìn cô, sau khi rót cho cô một ly nước, anh nhỏ giọng nói: "Về chuyện chương trình, cô cũng đừng lo lắng, vấn đề lần trước cô nói, phía bên này cũng có cân nhắc rồi, chỉ là cô nói cũng đúng, nếu như muốn hoàn thành được tâm nguyện của họ, chúng ta tất nhiên phải tự làm, đến lúc đó việc quay chương trình cũng có những khó khăn.
Anh dừng lại một chút, nhìn về phía Noãn Noãn: "Bởi vì việc phỏng vấn khách quý, đến lúc đó, có khả năng chúng ta phải đi đến những nơi khó khăn, cô có thể đi không?"
Noãn Noãn bật cười, nhẹ gật đầu: "Có thể, tôi cũng không có vấn đề gì lớn."
"Ừ, vậy là tốt rồi, nếu như không thể đi được, nói với tôi một tiếng là được, đến lúc đó tôi sẽ đi." Chương trình này của hai người, nếu như trường hợp cần ra ngoài phỏng vấn, thì sẽ là một người đi, người còn lại sẽ ở lại để thu chương trình tại trường quay.
Tức là, một người đi ra ngoài phỏng vấn, cũng được quay lại, một người còn lại ở trường quay trò chuyện cùng khách mời.
Về vấn đề này, ai đi, ai ở, Phó Bác Ngôn không có cách can thiệp, dù sao thì Phó Bác Ngôn có thể đi ra ngoài phỏng vấn, Noãn Noãn cũng vậy.
Nếu như không có tập phát sóng nào Noãn Noãn đi thu hình bên ngoài, thì có thể sẽ bị khán giả trách móc.
Chỉ là chương trình này cũng có chút đặc biệt, những người phỏng vấn cũng có người nổi tiếng, cho nên có thể nói, những mong muốn sẽ tốt hơn một chút, hẳn không cần đến những nơi quá mức khó khăn.
Lo lắng duy nhất của Phó Bác Ngôn là khi Noãn Noãn đến những nơi đó, cô có thích ứng được không, thật ra thì phần lớn là do bản thân anh không nỡ.
Nghe vậy, bàn tay đang nắm chiếc ly trong suốt của Noãn Noãn khẽ khựng lại, cảm nhận được sự ấm áp từ chiếc ly.
Sau một lúc im lặng, cô mới gật đầu trả lời: "Được, làm phiền Phó Lão sư rồi."
"Không cần khách khí."
Không bao lâu sau, thức ăn hai người gọi đã được mang lên.
Noãn Noãn chọn một nồi lẩu nhỏ cùng với một vài món nướng thích ăn, tất cả được đặt lên bàn.
"Phó Lão sư, anh không thêm cay sao?"
Phó Bác Ngôn khựng lại, gật đầu một cái: "Ừ, bình thường sẽ gọi một phần lẩu không cay, vì bảo vệ cổ họng."
"Thật có lỗi quá." Noãn Noãn ngước mắt nhìn Phó Bác Ngôn: "Lại lôi kéo anh đi ăn những thứ này."
Phó Bác Ngôn hiếm khi lại cong môi, nhìn về phía cô: "Noãn Noãn."
"A?" Noãn Noãn sững sờ, chưa kịp phản ứng.
"Không cần nói xin lỗi với tôi."
Noãn Noãn:"..." Sau khi im lặng một lúc, cô nhỏ giọng trả lời: "Được."
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, hai người tiếp tục ăn.
Cả thời gian ăn uống, hai người đều rất yên tĩnh, không nói lời nào.
Chỉ có một điểm duy nhất khác biệt là, Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào thức ăn trong chén của mình, hốc mắt có chút nóng lên.
Khi cô chọn món ăn, cũng không nhiều như vậy, có mấy thứ không hề chọn, nhưng Noãn Noãn vẫn ăn, hơn nữa còn là món cô thích ăn.
Chỉ là Phó Bác Ngôn, lần trước cô đã phát hiện, Phó Bác Ngôn, ngoại trừ không ăn cay ra, còn không thể ăn hải sản hay những thứ này.
Cho nên khi vừa rồi chọn món ăn, cô đã cố tránh những món này, nào ăn hải sản những thứ đồ này vì Phó Bác Ngôn không thể ăn.
Nhưng không nghĩ tới, trong nồi lẩu lúc này vẫn có những thứ đó.
Đôi tay đang cầm đũa khẽ cứng lại, Noãn Noãn hít sâu một hơi, tiếp tục cúi đầu ăn.
Phó Bác Ngôn dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: "Không thể ăn mấy thứ này?"
"Không phải, ăn rất ngon."
"Ừ, tiệm này đã mở rất nhiều năm, trước đó chỉ bán lẩu, bây giờ bán thêm cả các món nướng."
Noãn Noãn hơi sững sờ, nhìn Phó Bác Ngôn, hỏi: "Phó Lão sư, anh từng đến đây sao?"
"Đã từng đến." Noãn Noãn có chút kinh ngạc, mặc dù món ăn ở tiệm này không tệ, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều đến ăn chứ.
Phó Bác Ngôn nhìn về phía Noãn Noãn, giọng nói mang theo ký ức, cũng mang theo cảm xúc khác.
Nhẹ nhàng nở một nụ cười khẽ, Phó Bác Ngôn như rơi vào hồi ức, .đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp. anh nói: "Chủ yếu là, trước kia tôi từng gặp một cô gái nhỏ ở đây, cả người ướt nhẹp, vừa khóc vừa gọi tất cả các món hải sản ở đây, còn chỉ huy tôi thêm ớt cho em ấy, càng cay càng tốt, sau đó, em ấy vừa ăn cừa khóc, ôm tay tôi đòi thêm ớt, lại lau nước mắt nước mũi lên cánh tay tôi."
Vừa nói xong, Phó Bác Ngôn ngước mắt nhìn về phía Noãn Noãn.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng Noãn Noãn khẽ run rẩy, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.
"Anh trai nhỏ, cho em thêm ít ớt được không?"
"Trẻ con không thể ăn nhiều ớt như vậy, như thế là không tốt cho cơ thể."
"Em không còn là trẻ con nữa, em là người lớn, anh cho em thêm ớt đi, tối nay mẹ hỏi em vì sao lại khóc, em sẽ có thể nói là do ớt cay quá mà khóc, được không?"
"Hay lắm." Anh trai nhỏ nói một cách bất đắc dĩ: "Những chủ quán không ở đây, anh cũng chỉ là khách thôi."
"Vậy anh đi lấy cho em ít ớt không được sao?"
"Được."
Tiếp theo là chuyện gì, cô đã không còn nhớ rõ.
...
Sau khi thoát khỏi hồi ức, ánh mắt Noãn Noãn lộ vẻ kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía Phó Bác Ngôn, giọng nói có chút run rẩy.
"Phó Lão sư."
"Hả?"
"Có phải trước đây anh từng biết tôi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT