Với môn vận động mạnh như cưỡi ngựa này thì Lâm Vị Hi hoàn toàn là tân thủ, Ở chuồng ngựa Cố Huy Ngạn tự mình chọn một con ngựa cái ngoan ngoãn cho nàng. Lâm Vị Hi nhìn thoáng qua tọa kỵ Chiêu Tuyết uy phong lẫm liệt của Cố Huy Ngạn, thở dài chấp nhận hiện thực.
Kỳ thật Cao Nhiên cũng không biết cưỡi ngựa, nhưng mà cái này có liên quan gì đến Cố Huy Ngạn đâu. Nên hắn ta cũng không tiện tay chọn một con ngựa cho Cao Nhiên. Bãi săn đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặt cỏ ở vùng này vừa vuông vức lại mềm, những người rảnh rỗi ở vùng phụ cận đều bị loại bỏ, cam đoan không có bất luận kẻ nào đến đây quấy rầy hứng thú của Yến vương phi. Lâm Vị Hi nhìn con ngựa cái nhỏ của mình kích động, Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nói: "một chút nền tảng cưỡi ngựa của nàng cũng không có, trước không vội lên ngựa, làm tốt việc bảo hộ là điều quan trọng hơn."
"Có vương gia chàng ở đây a." Lâm Vị Hi hùng hồn nói, Cố Huy Ngạn nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng nhịn không được cười.
Lâm Vị Hi nói rất có đạo lý, có Cố Huy Ngạn ở đây, chính là bảo vệ tốt nhất.
Cố Huy Ngạn tinh tế nói bí quyết lên ngựa cho Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi từng điều đều ghi lại, như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu. Cuối cùng nàng chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, Cố Huy Ngạn liền xoay người ngồi lên ngựa, động tác tiêu sái lại lưu loát, một chút dư thừa cũng không có.
Lâm Vị Hi sợ hãi than một tiếng, nàng ở trong đầu đem động tác lên ngựa biểu diễn nhiều lần, tự cảm thấy mình sẽ hoàn toàn làm được, liền đẩy hạ nhân nâng đỡ ra, chính mình đạp bàn đạp lên ngựa. Nhưng mà trong đầu nghĩ làm được nhưng thân thể thì chưa chắc đã nghe theo, Lâm Vị Hi rõ ràng nghĩ rất tốt, thế nhưng khi giẫm lên bàn đạp, cả người lại lung la lung lay, bất kể như thế nào đều không thể điều chỉnh được.
"Vương gia..."
Cố Huy Ngạn xuống ngựa, ở sau lưng đỡ nàng: "Ta ở đây. Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng bị rơi xuống đâu."
Vẫn có thị nữ đỡ nàng, nhưng Lâm Vị Hi vẫn cảm thấy mình lung lay sắp đổ, mà bây giờ Cố Huy Ngạn mới chỉ nói một câu, lập tức Lâm Vị Hi cảm thấy an tâm rất nhiều. Cố Huy Ngạn ở sau lưng một tay đỡ eo nàng, bọn hạ nhân thức thời thối lui, để lại không gian cho hai người. Người rảnh rỗi ở xung quanh đều tản ra, không gian càng lớn, cũng càng có lợi cho Lâm Vị Hi hành động. Lâm Vị Hi hoàn toàn quên sạch bí quyết lên ngựa Cố Huy Ngạn vừa mới dạy nàng, nàng ôm cổ con ngựa, dùng cả tay chân, vô cùng bất nhã bò lên trên lưng ngựa.
Con ngựa này quả nhiên rất ôn thuần, bị Lâm Vị Hi giày vò như này vẫn ngoan ngoãn ngốc tại chỗ. Lúc trước nàng cảm thấy tân thủ nằm ở trên lưng ngựa sẽ rất sợ, nàng nghĩ thầm chính mình nhất định phải thẳng sống lưng lên ngựa, tuyệt đối không nắm chặt lông bờm không chịu buông tay sợ hãi khi ở trên ngựa. Thế nhưng khi Lâm Vị Hi thật sự ngồi ở trên ngựa lại phát hiện tưởng tượng cùng hiện thực khác biệt to lớn, cả người bỗng ở trên cao, hai chân không chạm mặt đất, Lâm Vị Hi tuy không sợ độ cao mà còn cảm thấy sợ hãi.
"Buông tay, nhẹ nhàng đứng thẳng lưng lên."
Lâm Vị Hi nắm thật chặt lông bờm ngựa, âm cuối vừa mềm mại vừa đáng thương: "không muốn, ta sẽ rơi xuống."
"sẽ không, ngoan, buông tay." Cố Huy Ngạn kiên nhẫn dỗ dành nàng, "Đưa tay cho ta, cầm ta tay, đứng lên thật chậm."
Lâm Vị Hi thử buông một tay ra, lập tức bàn tay Cố Huy Ngạn ấm áp mạnh mẽ đỡ được nàng. Gần nửa người Lâm Vị Hi đều đặt trên tay Cố Huy Ngạn, thế nhưng là cánh tay của hắn vẫn ổn định như cũ, chưa từng lay động dù chỉ một chút. Cánh tay rắn chắc ổn định như này làm cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm an toàn, quả nhiên Lâm Vị Hi mượn lực của Cố Huy Ngạn, chậm rãi ngồi thẳng từ trên lưng ngựa.
Sau khi thích nghi, Lâm Vị Hi quen với độ cao này, vẻ mặt càng lúc càng hào hứng. Cố Huy Ngạn giao dây cương cho hạ nhân chăm ngựa, để hạ nhân dắt ngựa chậm rãi mang nàng đi, mà chính mình cưỡi Chiếu Tuyết, đi bên cạnh nàng.
Lâm Vị Hi học cưỡi ngựa, Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu liền đứng cách đó không xa nhìn, bọn hắn đi lên hỗ trợ không ổn, mà chính mình tự đi chơi lại càng không ổn, cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ chờ, thấy tận mắt Lâm Vị Hi được Yến vương vịn lên ngựa, chậm rãi đi xa, mới có thể đi lấy ngựa của mình.
Thấy xung quanh không ai, Cao Nhiên thấp giọng nói với Cố Trình Diệu: "Thế tử, phụ thân thiếp tính tình có chút nỏng nảy, miệng thẳng tâm nhanh, nếu như hôm nay ông không mạo phạm thế tử, còn xin chàng không cần để ở trong lòng."
Cố Trình Diệu trầm thấp "Ừ" một tiếng, nói: "không có việc gì, ta sẽ nói chuyện thật tốt với nhạc phụ. Nàng đi cưỡi ngựa đi."
Cao Nhiên ồ một tiếng, nàng ta còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy thần sắc Cố Trình Diệu bình tĩnh lãnh đạm, cuối cùng cũng không tiện nhiều lời. Nàng ta ở chuồng ngựa có hạ nhân chỉ điểm lên ngựa, nhóm nha hoàn của Cao Nhiên ở phía sau vịn nàng. Cao Nhiên là thế tử phi, người ở chuồng ngựa khẳng định không thể chạm vào nàng ta, nhưng mà nhóm nha hoàn của Cao Nhiên cũng là nữ quyến nội viện, sao có thể hiểu mấy chuyện này, càng không khả năng so với Yến vương chuyên nghiệp được. Cao Nhiên mất rất nhiều sức lực, nhiều lần đều nghĩ từ bỏ, loay hoay mãi mới ngồi an vị trên lưng ngựa được.
Nhưng mà trải qua lần giày vò này, hào hứng của Cao Nhiên với việc cưỡi ngựa dần tan rã, càng không có tâm tình chậm rãi đi dạo vòng quanh như Lâm Vị Hi. Nàng ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn, ngồi ở trên ngựa ánh mắt càng rộng, Cao Nhiên nhìn thấy tự Lâm Vị Hi đã ghìm dây cương, khống chế con ngựa nhỏ chậm rãi đi, mã phu ở phía sau chạy chậm, Cố Huy Ngạn từ đầu đến cuối không xa không gần đi ở bên cạnh nàng.
Cao Nhiên để hạ nhân dắt ngựa đi hai bước, động tác cũng không chú trọng lịch sự tao nhã nữa. thật sự không còn chút hứng thú nào, nàng ta tùy tiện đi hai bước liền để thị nữ nửa là đỡ nửa là nhấc dìu nàng ta xuống ngựa.
một bên khác, Lâm Vị Hi cầm dây cương, chậm rãi điều khiển ngựa đi lên phía trước. Loại cảm giác này mới lạ vô cùng, mang lại cho Lâm Vị Hi sự hưng phấn thành tựu trước nay chưa từng có, loại thành tựu này khiến người ta thoải mái hơn xa so với việc viết xong một bức chữ, hoặc là thêu một bức thật tinh xảo. Lâm Vị Hi rất ít làm những vận động mạnh như thế này. thật ra thì không riêng gì Lâm Vị Hi, đối với nữ quyến, ở trong đình viện đi hai bước chính là vận động một ngày của các nàng rồi.
trên lưng Lâm Vị Hi ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi vận động hai gò má hồng nhuận, ánh mắt óng ánh, nhìn xem cực kỳ có tinh thần. Thậm chí Lâm Vị Hi còn tự mình khống chế ngựa con chạy chậm về phía trước, nàng mừng rỡ, vô ý thức quay đầu muốn chia sẻ cùng một người, vừa quay đầu lại liền thấy Cố Huy Ngạn đi theo cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.
Lúc cưỡi ngựa không thể đi quá gần, tránh quấy nhiễu ngựa đối phương. Cố Huy Ngạn vì không quấy rầy Lâm Vị Hi, vẫn đang ở cách đó không xa, nhưng mà từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách bất kể có phát sinh cái gì ngoài ý muốn đều có thể lập tức chạy tới. Lâm Vị Hi bất ngờ chạm vào ánh mắt Cố Huy Ngạn, trong lòng không biết làm sao lại đột nhiên nghĩ đến, thời gian lâu như vậy, hắn vẫn một mực nhìn nàng như này sao?
Lâm Vị Hi nói không rõ trong lòng là cảm xúc gì, nàng giật mình quay đầu, lồng ngực đập ầm ầm trực nhảy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất khống chế không biết làm thế nào. Nàng có chút thất thần, nhất thời không chú ý cường độ dây cương trên tay, ngựa con coi là đây là chỉ lệnh của chủ nhân, bước nhanh chạy về phía trước.
Bỗng nhiên cả người Lâm Vị Hi ngửa ra sau, hung hăng giật mình, nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi. Rất nhanh Cố Huy Ngạn từ phía sau đuổi theo, từ bên cạnh kéo lại dây cương của Lâm Vị Hi.
"Đừng sợ, nàng phải tin tưởng ngựa của mình, nó sẽ không làm tổn thương nàng đâu."Luatinh-Cungquanghang.com
Lâm Vị Hi cúi đầu ừ một tiếng, Cố Huy Ngạn quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy, mới vừa rồi còn rất tốt, bây giờ nàng lại nghĩ đến cái gì rồi?"
"không nghĩ cái gì." Lâm Vị Hi không muốn nói, nàng cảm thấy mình đã lâm vào một hoàn cảnh rất nguy hiểm, bên trong nhà cao cửa rộng, nữ tử động tình tất nhiên sẽ rơi vào kết cục đầu rơi máu chảy. Nam nhân vĩnh viễn có đường lui, thế nhưng nữ nhân thì không bao giờ.
Cố Huy Ngạn không hỏi tới, nhưng vẫn là đã cân nhắc lên lời vừa rồi, hắn nói cái gì hoặc là làm cái gì, mới vô ý làm Lâm Vị Hi xúc động? Lâm Vị Hi sóng vai cùng Cố Huy Ngạn đi một lúc, dần dần không còn thỏa mãn ung dung chậm rãi đi như vậy, nàng nói: "Vương gia, ta muốn để nó chạy thật nhanh."
"không được, nàng vẫn chưa làm chủ được loại tốc độ này. Nơi này mặc dù đã được dọn dẹp thành bãi săn bắn của hoàng gia, nhưng xung quanh địa hình vẫn phức tạp, nhiều nơi còn rất nguy hiểm."
Lâm Vị Hi không chịu nhận thua: "Ta có thể."
Cố Huy Ngạn thở dài, vươn tay đón nàng:"Đến đây đi, ta mang theo nàng cùng chạy một vòng."
Lâm Vị Hi sửng sốt một chút, mới phản ứng được Cố Huy Ngạn phải dùng Chiếu Tuyết của hắn mang theo nàng đi. Đây chính là Chiếu Tuyết a, Yến vương nổi danh yêu ngựa, bình thường tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào chiến mã của hắn. Hào quang trong mắt Lâm Vị Hi lập loè, nội tâm nhảy cẫng khó có thể bình tĩnh được: "Ta có thể chứ?"
"Đương nhiên."
Quả thực Lâm Vị Hi không khống chế nổi nghĩ muốn nhảy đi xuống, nàng cúi đầu bốn phía nhìn: "Ta làm sao có thể xuống dưới... Nha!"
Lâm Vị Hi còn chưa nói xong, liền cảm giác trên lưng xiết chặt, bị Cố Huy Ngạn chặn ngang bế lên, nghiêng người đặt ở trước. Chiếu Tuyết so với ngựa cái nhỏ của nàng thì cao hơn nhiều, bỗng nhiên Lâm Vị Hi mất lực, vô ý thức víu vào điểm tựa duy nhất: "Vương gia..."
"không có việc gì, thả lỏng, Chiếu Tuyết sẽ không làm nàng bị ngã đâu."
Lâm Vị Hi vẫn gắt gao vòng quanh cánh tay cùng bả vai Cố Huy Ngạn, đầu tiên Cố Huy Ngạn để cho Chiếu Tuyết đi nhanh hai bước, chờ cho Lâm Vị Hi thích nghi với tốc độ này, liền đột ngột tăng tốc, bắt đầu lao vùn vụt trên đồng cỏ mênh mông.
Đột nhiên tăng tốc độ, gió đập vào mặt, Lâm Vị Hi vùi mặt trong lồng ngực Cố Huy Ngạn, nàng bị dọa đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng gió lao vùn vụt, phảng phất toàn bộ thế giới đều cách xa bọn họ, chỉ có nhịp tim kiên định, rõ ràng của Cố Huy Ngạn mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt vang lên bên cạnh nàng.
Tốc độ gió cực lớn, có thể nghĩ bây giờ bọn họ chạy nhanh đến mức nào. Lâm Vị Hi chưa bao giờ được tiếp xúc với loại tốc độ này, bản năng nàng sợ hãi chính mình bị ngã xuống, thế nhưng cánh tay Cố Huy Ngạn từ đầu đến cuối đều vô cùng kiên cố vòng quanh nàng, ấm áp hữu lực, cảm giác cứng rắn vững chãi như sắt không thể phá vỡ.
Lâm Vị Hi dần dần an tâm lại, nàng từ trước người Cố Huy Ngạn ngẩng đầu, một tay nắm bờ vai của hắn, một bên nhìn ra thế giới phía ngoài.
Gió trên thảo nguyên bổ nhào vào mặt nàng, mang theo không khí chạng vạng tối cùng mùi cỏ xanh thơm mát, một sự thoải mái khó nói lên lời. Lâm Vị Hi càng ngày càng thích ứng với loại trạng thái này, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nở rộ.
"Vương gia, Chiếu Tuyết là thiên lý mã sao? Nó chạy thật nhanh."
"Ngày đi nghìn dặm, đêm thì tám trăm." Cố Huy Ngạn nói xong, bỗng nhiên nắm chặt dây cương, hai chân trước của Chiếu Tuyết bay lên không, hí dài một tiếng trên không trung, quẹo góc không chút nào giảm tốc chạy trở về.
Cả người Lâm Vị Hi bay lên không, nhịn không được thét lên, chờ sau khi bình phục lại, Lâm Vị Hi ôm ngực, tức giận bóp cánh tay Cố Huy Ngạn: "Chàng làm cái gì vậy, làm ta sợ muốn chết!"
Cố Huy Ngạn cười nhẹ một tiếng, lồng ngực rung động, dù cho không nhìn thấy thần sắc, cũng có thể đoán được bây giờ hắn đang cực kì vui vẻ: "Chiếu Tuyết đi nhanh, càng đi về phía trước chính là địa phương chưa được dọn sạch sẽ. Người rảnh rỗi quá nhiều, bị bọn hắn quấn lên thì hơi phiền toái." Luatinh-Cungquanghang.com
Lâm Vị Hi cũng không muốn thời điểm chính mình cưỡi ngựa chung với Cố Huy Ngạn bị người khác quấy rầy, nhưng mà đừng tưởng rằng nói như vậy, thì Lâm Vị Hi sẽ tha thứ hắn. Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng: "Chàng lại kiếm cớ cho mình, ta thừa biết là chàng cố ý."
Cố Huy Ngạn cười, một tay cưỡi ngựa, tay kia xoa đầu Lâm Vị Hi: "Tính tình vẫn còn lớn lắm. Là ta sai rồi, nàng đừng nóng giận."
Lâm Vị Hi bĩu môi không để ý đến hắn, chờ dần dần có thể nhìn thấy bóng người, Cố Huy Ngạn thả chậm tốc độ ngựa, để Chiếu Tuyết chậm rãi rảo bước trở về.
Mấy người Uyển Tinh Uyển Nguyệt nhìn thấy Lâm Vị Hi vô thức nghĩ tiến lên chào đón, thế nhưng khi nhìn thấy vương phi ngồi trong lòng Yến vương, cũng không biết chính mình có nên làm cái việc sát phong cảnh hay không. Các nàng còn chần chờ, Cố Huy Ngạn đã ghìm ngựa, lưu loát tung người xuống ngựa, lại ôm Lâm Vị Hi xuống.
Lâm Vị Hi đỏ mặt, đôi mắt nhuộm đầy sự hưng phấn mà càng thêm óng ánh, diễm lệ kinh người, nhìn thấy người đều lộp bộp ở trong lòng một tiếng. Uyển Tinh Uyển Nguyệt đi tới hỏi han ân cần Lâm Vị Hi, toàn bộ bãi cỏ trong khoảnh khắc náo nhiệt hẳn lên. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên cũng chầm chậm đi tới, Cố Huy Ngạn đứng ở một bên, nhìn thấy hai vợ chồng Cố Trình Diệu thỉnh an chỉ gật đầu, coi như trả lời.
Uyển Tinh Uyển Nguyệt phủi hết bụi bặm trên người Lâm Vị Hi, bọn nha hoàn tản ra, Lâm Vị Hi mới nhìn đến Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đang đứng ở phía ngoài. Cao Nhiên tiến lên vấn an Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi gật đầu một cái, nói: "Ngươi có lòng, ta cũng không sao. Thời điểm không còn sớm, hồi phủ thôi."
Đám người được Lâm Vị Hi lên tiếng, lúc này mới cùng nhau vâng một tiếng. Người dần dần tản ra, Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Trình Diệu cử động vai trái một chút, nhiều năm giáo dục đã để cho nàng bất cứ lúc nào đều chú ý tới những động tác nhỏ của người bên cạnh, đồng thời kịp thời lên tiếng quan tâm hợp lý đến họ. Lâm Vị Hi thuận miệng một lời: "Thế tử bảo trọng thân thể, chú ý vết thương."
Cố Trình Diệu sửng sốt một chút, nói: "Tạ mẫu thân nhắc nhở."
Phía trước đã chuẩn bị xong, Lâm Vị Hi vượt qua Cố Trình Diệu đi tìm Cố Huy Ngạn. Cố Trình Diệu đưa mắt nhìn Lâm Vị Hi đi xa, thần sắc nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng mà năm đầu ngón tay sớm đã lạnh ngắt.
Khi còn bé hắn ta không cẩn thận ngã từ trên tảng đá xuống, bên vai trái vẫn để lại tổn thương. Bởi vì là chính hắn lén trốn đi ra, cho nên vẫn không nói với trưởng bối. Vết thương này hắn cũng chưa từng từng chủ động nói qua, Cố Huy Ngạn không biết, ngay cả những nha hoàn hạ nhân được mua sau này ở trong viện của Cố Trình Diệu cũng không biết.
Chỉ ngoại trừ Cao Hi cùng Cao Nhiên, đối với vợ chồng mà nói thì không thể tránh khỏi sẽ nhìn thấy. Cao Nhiên biết cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà chắc chắn nàng ta không có khả năng nói những chuyện này với mẹ chồng được. Như vậy, từ đâu mà Lâm Vị Hi biết trên vai trái của hắn ta có vết thương cũ đây?
Đương nhiên, kỳ thật chuyện này cũng có thể là Cố Trình Diệu suy nghĩ nhiều. Mấy ngày trước hắn ta bị Yến vương trừng phạt, trên lưng có vết thương, Lâm Vị Hi nói chính là chuyện này. Nhưng Cố Trình Diệu bị mê hoặc lâm vào một cái suy nghĩ điên cuồng, cử chỉ lời nói của Lâm Vị Hi không hề giống một tiểu cô nương từ nhỏ ốm yếu, lớn lên nơi thôn dã. Nàng cực kỳ thích hợp với lầu son gác tía nơi vương phủ, dường như là nàng vốn thuộc về nơi này. Lời nói có thể gạt người, thế nhưng là khí chất phong độ trên thân tự nhiên bộc lộ lại không thể bồi dưỡng trong một sớm một chiều mà nên.
một nữ tử mẫu thân chết sớm, nhiều năm ốm yếu, bị cô cô bất công nuôi lớn, thật sự có thể bồi dưỡng được tính tình thong dong thản nhiên quý khí như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT