Thần sắc Lâm Vi Hi nhàn nhạt, giọng nói vừa thanh lại lạnh, như sương như tuyết trên cao không thể chạm. Khi nói đến "Đây chính là đạo quản gia của phủ Anh quốc
công hay sao", ngữ điệu nhẹ nhàng cao lên, rõ ràng là đang trách cứ, nhưng không hiểu sao lại để cho người ta cảm thấy dễ chịu, tựa hồ chỉ cần có thể tạo được sự chú ý của nàng, để nàng mắng thêm vài câu nữa cũng không sao.
Bàn tay châm trà của Hàn thị dừng lại, trong nháy mắt nụ cười tha thiết ở trên mặt ngưng lại, nhìn vừa kỳ quái lại xấu hổ. Những người khác ở phủ Anh quốc công hai mặt nhìn nhau, biểu lộ trên mặt cùng mười phần phong phú.
Sự khác nhau giữa chính thê với thiếp thất vẫn luôn rất rõ ràng, thiếp không thể mặc màu đỏ chỉ có thể là màu hồng đào. Điều này cũng dẫn đến không có bất kỳ một vị chính thê nào sẽ mặc màu hồng cả, dù cho các nàng hoàn toàn có thể. Sau khi sống lại Lâm Vị Hi ở trong mắt người khác đương nhiên sẽ chưa gặp Hàn thị bao giờ, nhưng là từ búi tóc, y phục cũng có thể dễ dàng đoán được đối phương là ai.
Hàn thị tự mình bưng trà đưa nước vốn là có tư tâm lấy lòng Lâm Vị Hi, bà ta xuất thân thiếp thất, điều am hiểu nhất chính là tư thái đè thấp. Thế nhưng trong tường cao cửa rộng người ta không coi thiếp thất là chủ tử, nhiều nhất là nửa nô, gặp công tử tiểu thư chính mình sinh ra đều phải uốn gối hành lễ. Dạng thân phận ti tiện như này, từ trước đến nay đều bị khinh thường, tiểu thư quan gia nếu làm thiếp cho người, cho dù quan chức người kia so với nhà mình cao hơn rất nhiều, chắc chắn cũng phải bị tỷ muội khuê mật che mặt ghét bỏ, từ đây đoạn tuyệt lui tới. Cho dù là nữ tử bình dân, đưa cho nhà giàu có làm thiếp cũng bị coi là vũ nhục.
Đến dân gian còn như vậy, có thể nghĩ ở bên trong đại hộ quý tộc khinh miệt đến cỡ nào đối với thiếp thất. Chỉ cần chính thê vẫn còn một ngày, cho dù không sinh hạ dòng dõi, không được trượng phu sủng ái, hoặc là bệnh đến chỉ còn một hơi, nàng cũng vẫn là vợ cả. Tế tự, đãi khách, cưới tang chỉ có thể do chính thê ra mặt, cho dù thiếp thất được sủng ái đến đâu cũng không thể ra khỏi nội viện hay đi nghênh đón khách tới thăm. Coi như chính thê chết bệnh, cũng không có phần của thiếp thất ra mặt, nếu như phu nhân tới chơi phát hiện người tiếp đãi mình chính là thiếp thất, tính tình hơi mạnh mẽ một chút sẽ trực tiếp quay đầu bước đi cũng không có gì lạ.
Rất nhiều chính phòng phu nhân do thiếp thất tiếp đãi đều coi đó là vũ nhục, đừng nói đến người đang ngồi ở chỗ này chính là Yến vương phi. Đương nhiên đám người phủ Anh quốc công biết thiếp thất không thể ra mặt gặp khách, nhưng mà Vệ thị chính thê của thế tử Anh quốc công đã chết bảy tám năm rồi, mà thiếp thất Hàn thị này lại sinh nhi tử cho thế tử. Lão phu nhân Anh quốc công yêu chiều đứa cháu này như trân bảo, do đó thái độ với Hàn thị cũng dễ chịu hơn mấy phần. Bên trên tỏ thái độ, đám người dưới cũng đi theo bắt chước, cho nên Hàn thị thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài, cả nhóm thái thái lẫn nha hoàn bà tử ở phủ Anh quốc công đều ngầm hiểu lẫn nhau mà tránh không nhắc tới, cứ như vậy Hàn thị vẫn xuất hiện thường xuyên.
Trước kia những phu nhân hay đến phủ Anh quốc công làm khách cho dù nhìn thấy Hàn thị cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, thái thái những phòng khác của phủ Anh quốc tiếp khách, Hàn thị cũng chỉ lẫn trong đám người lộ mặt một chút mà thôi, vị phu nhân kia làm sao lại không có mắt, vạch ra chỗ thất lễ của phủ Anh quốc công đâu. Lễ pháp bên ngoài còn có chữ tình, huống chi các nàng còn cần phải cầu cạnh phủ Anh quốc công nữa, đương nhiên sẽ không đắc tội sủng thiếp của thế tử phủ quốc công, mẹ đẻ của thế tử phi phủ Yến vương.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Vị Hi sẽ mắng trước mặt mọi người, trực tiếp không khách khí lôi Hàn thị ra. Lập tức trong phòng trở nên yên tĩnh, nhóm thái thái của Cao gia hai mặt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc. Hàng ngày những thái thái đến phủ quốc công đều là khách khách khí khí, đám người Cao gia cũng đã quen với kiểu lấy lòng này. Mặc dù đối tượng các phu nhân khách khí cũng không phải là phủ Anh quốc công, mà là phủ Yến vương có quan hệ thông gia với phủ quốc công, nhưng dù sao Cao Nhiên vẫn là họ Cao, tầng quan hệ này cũng không có gì khác nhau cả.
Lão phu nhân Anh quốc công là người phản ứng đầu tiên, bà ta đúng là lớn tuổi nên đầu óc cũng ngày càng hồ đồ mà, vậy mà phạm phải sơ sẩy đến mức này. Yến vương phi là ai, cho dù vị này vào cung yết kiến thái hậu, cũng sẽ được thái hậu hòa nhã tiếp đón, mà tất cả vẻ vang của phủ quốc công bọn họ bây giờ đều là dựa vào Yến vương, làm sao Cao gia dám làm cho Yến vương phi không thoải mái đây. Lão phu nhân Anh quốc công tức giận trừng Hàn thị một chút, nói: "Ai bảo ngươi tới chỗ này? Bởi vì Thầm ca nhi mà ta cho ngươi ba phần thể diện, ngươi không nhớ rõ thân phận của mình mà coi là thật định mở phường nhuộm hay sao?"
Hàn thị hầu hạ thế tử nửa đời người, còn sinh dục hai đứa bé, trong nội tâm bà ta đã sớm không coi mình là nô tỳ nữa rồi. Nhưng bây giờ ngay trước chúng nha hoàn nàng dâu, bị lão phu nhân không chút lưu tình quát lớn, lập tức gương mặt Hàn thị đỏ lên, trong miệng ấp úng: "Nô gia..."
"Khách quý tới chơi, nơi này có phần của thiếp thất nói chuyện sao?" Lão phu nhân Anh quốc công lại mắng: "Còn không mau cút đi ra ngoài!"
Sắc đỏ trên tai Hàn thị lan đến tận cổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, bụm mặt vội vàng đi ra ngoài. Chờ Hàn thị từ trong phòng đi ra, lão phu nhân Anh quốc công mới thu lại vẻ căm ghét trên mặt, quay đầu ôn tồn cười với Lâm Vị Hi: "Thiếp thất không hiểu quy củ, đã để vương phi chê cười rồi."
Lâm Vị Hi nhàn nhạt liếc qua, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm túc không có gì đáng cười. Chúng nữ quyến Cao gia cũng kịp phản ứng, nhao nhao cười tiến lên nói chuyện với Lâm Vị Hi, một đống người ngươi một lời ta một câu, tiếng cười trong phòng không ngừng, trong khoảnh khắc mới dẫn đoạn nhạc đệm xấu hổ kia đi.
Tiểu thư con vợ cả nhị phòng phủ Anh quốc công mờ mịt liếc Cao Nhiên, quay đầu ghé vào tai tỷ muội khuê mật đến chơi, cười nói câu gì đó. Kỳ thật chưa chắc đã nói đến Cao Nhiên, nhưng Cao Nhiên vẫn cảm thấy là các nàng đang cười nhạo nàng ta. Trong đám tỷ muội Cao Nhiên được gả tốt nhất, từ trước đến nay nàng ta vẫn lấy điều này để tự kiêu ngạo, đối với chúng tỷ muội cũng mang theo cảm giác ưu việt hơn người. Nhưng bây giờ ngay trước đông đảo thân thích tỷ muội, mẹ đẻ của mình bị mẹ chồng thờ ơ, còn bị tổ mẫu gần như gấp không thể chờ được đuổi ra ngoài.
Trong lòng Cao Nhiên cảm thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn nàng ta, cho nên nàng ta càng thêm nghiêm mặt, không chịu để cho người khác chê cười.
Lão phu nhân Anh quốc công sợ Lâm Vị Hi cho là nhà bà ta tiếp đón chậm trễ, vội nói: "Thầm ca nhi, con qua đây. Không phải hôm kia con mới học được bài văn mới hay sao, tới đây đọc cho vương phi nghe nào."
Cao Thầm được nhũ mẫu ôm, nhũ mẫu không ngừng ở sau lưng đẩy hắn: "Ca nhi, đây là Yến vương phi, ngài mau đọc lại bài văn hôm qua đọc với mama, cho vương phi nghe một lần đi."
Cao Thầm có ấn tượng cực kỳ sâu đậm đối với vị vương phi trẻ tuổi mỹ mạo kinh người này, trong lòng hắn ta đây chính là thần linh cao cao tại thượng không cách nào với tới. Cao Thầm nhìn thấy Lâm Vị Hi thì trong lòng run sợ, nhưng tổ mẫu, nhũ mẫu thậm chí các thẩm thẩm đang ngồi đây đều chăm chú nhìn hắn ta, Cao Thầm chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: "Tử viết, kim chi hiếu giả, thị vị năng dưỡng, chí vu khuyển mã, giai năng hữu dưỡng... Thị kỳ sở dĩ, quan kỳ sở do, sát kỳ sở an, nhân yên tẩu tai."
Bài văn này không dài lắm, nhưng Cao Thầm đọc khá ngắc ngứ, so với tuổi của hắn ta thì cũng coi là tạm được. Nhưng trên đường đến đây Lâm Vị Hi vừa mới gặp qua kẻ gọi là thiên tài, hai bên so sánh, càng cảm thấy Cao Thầm cũng chưa là gì cả.
Câu cần cù bù thông minh là nói cho người bình thường nghe thôi, còn thiên phú của mỗi người khác nhau là thứ không thể dùng sự cần cù bù đắp được. Nhất là so sánh thiên tư giữa Cao Khác với Cao Thầm, thì Cao Thầm chỉ được coi là cần cù mà thôi. Không thể cứu được.
Ngay cả Uyển Tinh Uyển Nguyệt cũng cảm thấy kém quá xa, căn bản không thể đánh đồng với nhau. Sau khi Cao Thầm ngắc ngứ đọc xong, rõ ràng lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, mong đợi nhìn về phía Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi chỉ có thể hé miệng cười cười, nói: "Lệnh tôn thật thông minh, để cho người ta mở rộng tầm mắt."
Lão phu nhân Anh quốc công cười thỏa mãn, bà ta chỉ có một đứa con trai là thế tử Anh quốc công, từ nhỏ sủng ái muốn cái gì là có cái đó, bây giờ nhi tử có con cháu, cho dù chỉ là con thứ, lão phu nhân Anh quốc công cũng vô cùng tự kiêu, tự cho là tôn tử nhà mình thông minh miệng ngọt, cái gì cũng tốt.
Đáng tiếc hào hứng của Lâm Vị Hi rất ít, đánh giá của Yến vương với Cao Thầm hết sức chính xác, Cao Thầm
lớn ở nội trạch, tính cách vô cùng yếu đuối, luôn không tự giác hùa theo sở thích của người khác. Tâm tư của hắn
ta đặt ở nội trạch như này, ngày sau sao có thể làm được việc lớn. Lâm Vị Hi nghĩ tới trên đường gặp phải Cao Khác, nhớ đến tính cách hoàn cảnh của hắn ta, lại càng cảm thấy thổn thức.
Lâm Vị Hi nghĩ đến những việc này, hí kịch ở phía sau không nghe được bao nhiêu. Lão phu nhân Anh quốc công ngược lại xem đến mê mẩn, bà ta ôm tôn tử trong ngực, vuốt ve đến mềm nhũn ngồi trên giường. Một canh giờ trôi qua, Cao Thầm cũng đi theo bên người lão phu nhân ân cần nịnh nọt lấy lòng. Cứ như vậy mấy màn hí kịch đã diễn xong, hơn phân nửa buổi chiều trôi qua.
Lại hết một khúc hí, lão phu nhân vẫn chưa thỏa mãn, Cao nhị thái thái ở sau lưng lặng lẽ chạm vào lão phu nhân, bà ta mới như ở trong mộng tỉnh lại, nhớ tới kế tiếp còn một việc rất quan trọng: "Vương phi, sân khấu kịch ở phủ quốc công đơn sơ, không so được với vương phủ tráng lệ, chỉ sợ hôm nay đã làm chậm trễ ngài rồi."
"Sao lại thế được." Mặc dù Lâm Vị Hi mỉm cười, nhưng ý cười cũng không lan đến đáy mắt: "Gánh hát của phủ quốc công chuẩn bị rất chu đáo."
"Cũng phải." Lão phu nhân Anh quốc công vô cùng tự hào, người lớn tuổi như bà ta thường rất thích xem những
hí kịch này cho hết thời gian, mà đám tôn tử tôn nữ phía dưới vì muốn nịnh nọt bà ta, đương nhiên cũng cùng theo
nghe. Lão tổ tông thích, từng gánh hát được mời đến phủ
quốc công đều là hạng thượng thừa. Lão phu nhân Anh
quốc công suy bụng ta ra bụng người, tự nhận là hôm nay đẩy tôn tử ra biểu hiện trước mặt vương phi, lại mời Lâm Vị Hi xem hí kịch đặc sắc, hẳn nàng bây giờ phải rất thoải mái mới phải. Lão phu nhân nhìn chuẩn bị đã tốt rồi, liền thừa cơ nói ra: "Nhưng mà cho dù công phủ có tốt đến đâu đi nữa, cũng không so được với hoàng gia. Mấy ngày trước ta bị ho khan, cái hài tử ngốc tam cô nãi nãi này nghĩ là ta bị bệnh nghiêm trọng, liền vội vội vàng vàng chạy về hầu bệnh. Bây giờ ta đã không còn gì đáng ngại, nàng ta cũng nên về vương phủ, tiếp tục phụng dưỡng vương phi thôi."
Cao Nhiên nghe được lời này thì tiến lên, cúi đầu vạn phúc cho Lâm Vị Hi: "Con dâu thỉnh an mẫu thân. Mấy hôm nay con dâu không thể hầu hạ bên cạnh người, trong lòng vô cùng tự trách, không biết những ngày này thân thể mẫu thân vẫn an khang chứ ạ?"
Lâm Vị Hi thầm nghĩ cuối cùng cũng đã tới, nàng vẫn biết rõ phủ quốc công cố ý thiết yến là vì chuyện của Cao
Nhiên. Lâm Vị Hi liếc Cao Nhiên một chút, giọng điệu
nhàn nhạt: "Thế tử phi đứng lên đi. Ngày đó thế tử phi đi
vội vàng, chắc là bệnh tình của lão phu nhân nghiêm trọng lắm. Nếu thế tử phi muốn hầu bệnh cho tổ mẫu, vậy thì ở thêm mấy ngày cũng không sao. Dù sao trong vương phủ cũng không thiếu một người phục vụ như ngươi, ta cũng không cần đến ngươi sớm chiều đi theo phụng dưỡng, thế tử phi cứ an tâm ở lại đi."
Cao Nhiên vẫn duy trì tư thế hành lễ, đầu càng cúi thấp hơn. Nàng ta còn chưa kịp nói gì, lão phu nhân Anh quốc công đã vội vàng: "Thân thể lão thân đã tốt rồi, cũng không bị ảnh hưởng gì cả. Con dâu hầu hạ mẹ chồng một ngày cũng không thể thiếu, nàng đã ở chỗ này của ta lâu như vậy, sao có thể tiếp tục trì hoãn được, lại để bên người vương phi không có ai được đây."
Cao nhị thái thái cũng nói: "Đúng vậy a, bên người lão tổ tông đã có chúng thần thiếp rồi, tam cô nãi nãi vẫn là nên đi theo hầu hạ bên người vương phi cho thỏa đáng."
Cao nhị thái thái bình tĩnh nghĩ ngợi, nếu như con dâu của bà ta bởi vì nhi tử nạp thiếp mà bày ra sắc mặt lạnh, không xin chỉ thị từ trưởng bối mà trực tiếp đóng xe đi, còn ở nhà mẹ đẻ ở một lúc tận mười ngày. Nếu là Cao nhị thái thái, bà ta cũng sẽ không cho con dâu sắc mặt tốt đâu. Mà nhà chồng của Cao Nhiên lại còn là vương phủ.
Lâm Vị Hi cười nhường một hồi, nói: "Nếu lão phu nhân cùng nhị thái thái đều nói thế, vậy thì ta sẽ mang theo thế tử phi cùng trở về. Bệnh của lão phu nhân đành vất vả nhị thái thái rồi."
Lão phu nhân Anh quốc công cùng Cao nhị thái thái đều cười làm lành, nào có bệnh tật cái gì, chỉ là lý do chùi đít cho Cao Nhiên thôi. Cũng may Lâm Vị Hi nhả ra, đây đã là may mắn lắm rồi, bà ta cũng không để những điềm xấu kia ở trong lòng.
Lâm Vị Hi ân cần thăm hỏi "Bệnh" của lão phu nhân xong, sau đó nhìn về phía Cao Nhiên. Ánh mắt của nàng rõ ràng vẫn như cũ không có thay đổi gì, thế nhưng toàn bộ người trong phòng đều trở nên nghiêm túc, bất tri bất giác mà thẳng lưng lên, khẩn trương nhìn một màn trước mắt này.
"Thế tử phi."
Lập tức Cao Nhiên khuỵu gối càng sâu: "Con dâu đây ạ."
"Nếu lần này bởi vì bệnh tình của lão phu nhân cấp bách, ngươi tự mình từ vương phủ chạy về, ta sẽ không truy cứu tội lỗi của ngươi nữa. Nếu như ngươi còn muốn sống hòa thuận cùng thế tử, vậy thì thu tâm tư của mình lại, đừng hành động theo cảm tính nữa."
Trong lời nói của Lâm Vị Hi còn có ám chỉ khác, Cao Nhiên hiểu rõ là Lâm Vị Hi đang cảnh cáo nàng ta, thế nhưng mọi người ở phủ Anh quốc công nghe không hiểu. Cao nhị thái thái thấy Lâm Vị Hi nhả ra, tranh thủ thời gian cười nói lời hữu ích, nào là khuyên thế tử phi nào là khen ngợi Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngồi một lúc, đôi mắt hếch lên về phía Cao Nhiên: "Đứng lên đi."
Lúc này Cao Nhiên mới đứng lên, nửa ngồi nửa đứng này là tư thế dằn vặt người ta nhiều nhất, nàng ta đứng lên mới cảm giác được chân của mình tê cứng, tựa như có hàng vạn con kiến cắn xé. Cao Nhiên nhẫn nại chịu đựng, cố gắng ra vẻ tự nhiên đi đến sau lưng Lâm Vị Hi, bày ra dáng vẻ phụng dưỡng mẹ chồng.
Cô nãi nãi ở nhà mẹ đẻ luôn luôn tôn quý, với lại tư thế của nhà gái cũng nên cao hơn cho một chút, kể cả khuê nữ ở nhà mình không để ý tới, khi đối mặt với nhà chồng thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ rất cường ngạnh. Thế nhưng Lâm Vị Hi ngồi tại địa bàn của phủ Anh quốc công, ngay trước mặt đám người Cao gia răn dạy Cao Nhiên, vậy mà người phủ Anh quốc công một chút bất mãn cũng không dám có. Lão phu nhân Anh quốc công thật sự bị Cao Nhiên làm cho sợ hãi. Thôi thôi, mặc kệ như thế nào, đưa người về phủ Yến vương là tốt rồi.
Đã đạt được mục đích, thời gian cũng không sớm, Lâm Vị Hi đứng dậy cáo từ, đám người phủ Anh quốc công nhiệt tình tiễn Lâm Vị Hi ra nhị môn, dõi mắt nhìn Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên lần lượt lên xe ngựa, lúc này mới hài lòng trở về. Chờ sau khi trở lại phủ Yến vương, Cao Nhiên đi theo Lâm Vị Hi về Cảnh Trừng viện, Lâm Vị Hi ngồi trên giường, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Lâm Vị Hi có thể nghỉ ngơi, nhưng Cao Nhiên thì lại không. Cao Nhiên vẫn như cũ phải đứng bên người Lâm Vị Hi bưng trà đưa nước, tận tình làm tròn bổn phận con dâu. Lâm Vị Hi không muốn để cho chính mình lộ ra vẻ mẹ chồng khắc nghiệt, dường như là nàng cố ý làm khó dễ con dâu đã mệt nhọc một ngày. Lâm Vị Hi nói: "Thế tử phi cũng đứng một ngày rồi, về viện của ngươi nghỉ một lát đi. Ngươi vừa trở về, chỉ sợ còn có nhiều việc cần phải sắp xếp."
"Như vậy sao có thể được..." Cao Nhiên còn muốn chối từ, nhưng Lâm Vị Hi đã không kiên nhẫn nghe: "Ngươi vẫn là về Thanh Tùng viên nhìn kỹ rồi hẵng nói đi. Hình như mấy ngày nay thế tử bị thương, vẫn còn đang tĩnh dưỡng đấy."
Cao Nhiên còn đang muốn nói đột nhiên liền không cất được tiếng. Trên đời này có thể phạt Cố Trình Diệu đến mức độ này, cũng chỉ có duy nhất một người.
Cao Nhiên không còn kiên trì vẻ "hiếu thuận" mà chính nàng ta cũng cảm thấy dối trá nữa. Nàng ta tạ ơn Lâm Vị Hi rồi nhanh chóng đi về phía Thanh Tùng viên.
Bên trong Thanh Tùng viên, Cố Trình Diệu đã nghe được tin tức bên ngoài: "Thế tử phi trở về rồi?"
"Vâng. Là vương phi mang theo thế phi trở về, về phủ liền trực tiếp đi tới phòng của vương phi. Chắc hẳn rất nhanh vương phi sẽ cho ngài ấy trở về ạ."
Vẻ lãnh đạm của Cố Trình Diệu hiện rõ trên mặt, không hiểu sao trong lòng lại khẽ thở dài một hơi. Vết thương trên lưng của hắn ta rất nặng, chỉ khẽ nhúc nhích một chút thôi là cảm thấy đau thấu trời rồi. Lâm Vị Hi đuổi người trở về, chắc là vì để cho Cao Nhiên chăm sóc cho hắn.
Nhưng thật lạ là Cố Trình Diệu cũng không cảm thấy có cảm giác mong đợi gì. Hắn ta thất vọng về Cao Nhiên vô cùng, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ Cao Hi trong miệng Cao Nhiên ỷ vào chính mình là đích nữ mà ức hiếp nàng ta, lại thêm chuyện cố ý chiến kỳ ngộ cứu mạng của Cao Hi nữa. Cố Trình Diệu vẫn nghĩ Cao Hi là ỷ thế hiếp người, ngang ngược vô lý, mà Cao Nhiên trong mắt hắn ta vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng cứng cỏi.
Nhưng, tất cả những gì hắn ta nghĩ chính là thật sao?
Cố Trình Diệu mặc kệ hoài nghi đang nảy nở trong lòng, che giấu thật tốt sự bực bội hậm hực kia. Rõ ràng là chuyện của hắn ta, nhưng người bên ngoài kiểu gì cũng sẽ đi tới chỗ của Lâm Vị Hi cầu tình. Cao Nhiên là như thế, mà Vân Tuệ cũng vậy.
Điều này làm cho hắn ta cảm thấy khó xử cùng bài xích. Những chuyện liên quan đến sinh hoạt cá nhân, một điều hắn ta cũng không muốn Lâm Vị Hi biết.