Thời điểm giao thừa Hoàng đế đích thân tới phủ Yến vương, việc này không phải chuyện đùa. Hoàng đế cũng không thể tuỳ tiện rời khỏi nội cung, nhất là lễ lớn như tết nhất thế này, nếu như có chút sai lầm, trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi.
Thế nhưng hoàng đế vẫn vô thanh vô tức xuất cung, nơi dừng chân đầu tiên chính là phủ Yến vương. Lâm Vị Hi nghe được tin này thì vô ý đi xem Cố Huy Ngạn. Quả nhiên, khác với tâm trạng vui mừng khôn xiết lẫn vô cùng vinh hạnh của bọn hạ nhân, Cố Huy Ngạn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự nghiêm nghị nhỏ nhoi đến mức không thể nhìn thấy.
Cố Huy Ngạn đứng lên, theo động tác của hắn, toàn bộ căn phòng đều an tĩnh lại. Mục đích của chuyến đi này của Hoàng đế hiển nhiên là Cố Huy Ngạn, hắn đi được hai bước, hình như nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay người nói với Lâm Vị Hi: "Ta ra ngoài nghênh đón thánh thượng, tạm thời nàng ở chỗ này chờ một lát."
Rất nhiều người bên ngoài đang chờ Yến vương, mà Yến vương vẫn bình tĩnh dừng bước, nhẹ giọng giải thích với vương phi một câu. Cả trong lẫn ngoài phòng không ai dám nói chuyện, chỉ có giọng nói trong trẻo của Lâm Vị Hi vang lên: "Vương gia, ta hiểu."
Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng khẩn trương của Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn phủ lên bàn tay nàng, bàn tay của hắn ấm áp hữu lực, mang theo cảm giác an tâm khó nói lên lời: "Ta ở ngay bên ngoài, nàng không phải sợ."
Quả nhiên trong lòng Lâm Vị Hi bình tĩnh lại rất nhiều, nàng nở một nụ cười với Cố Huy Ngạn, gật đầu nói: "Uhm, ta chờ chàng."
Rất nhanh Cố Huy Ngạn đi khỏi. Đám người khác đang đứng ở cửa ra vào, thấy Cố Huy Ngạn đi ra, im lặng theo phía sau hắn, trong chớp mắt một đoàn người liền biến mất trong trướng đỏ mềm mại ở nội viện.
Ngay tại thời điểm giao thừa đoàn viên Hoàng đế tự mình đến phủ Yến vương, có thể thấy được trong lòng bệ hạ, Yến vương quan trọng vô cùng. Bọn hạ nhân từng người đều vinh dự hân hoan đắm chìm trong bầu không khí tiếp đãi thánh thượng. Uyển Tinh xuất thân chợ búa, trước khi gặp Lâm Vị Hi chưa từng nghĩ tới một ngày kia chính mình vậy mà có thể diện thánh. trên mặt nàng ấy không kìm nén được hân hoan, thấy sắc mặt Lâm Vị Hi vẫn nhàn nhạt như thường, nhịn không được nói: "Vương phi, thánh thượng tới, nói không chừng còn dùng cơm đấy ạ."
"Ta biết." Lâm Vị Hi trầm thấp trả lời một câu, hoàng đế đến, cho dù nàng giả vờ cũng phải giả vờ mừng rỡ cảm kích.trên mặt Lâm Vị Hi mang lên ý cười, thế nhưng trong lòng lại ngăn không được sự trầm trọng. Hoàng đế bỏ lại thái hậu cùng đám người trong cung, trắc trở đến phủ Yến vương phủ làm cái gì? Loại chuyện này tất nhiên làkhông gạt được người khác, hoàng đế muốn làm cái gì?
Cố Huy Ngạn ra ngoài nghênh đón hoàng đế, nhưng Cố Trình Diệu lại ở lại bên trong.không phải ai cũng có tư cách diện thánh, hoàng đế cải trang đi tuần, nếu như bệ hạ chủ động lên tiếng muốn gặp thân quyến của Yến vương, cái này đương nhiên khôngcó vấn đề. Nhưng nếu như hoàng đế không mở miệng, vậy thì tốt nhất đừng tự tiện chủ trương.
Bây giờ người trong nhà đều mang theo ý cười, nhưng Cố Trình Diệu lại liếc mắt liền nhìn ra nụ cười của Lâm Vị Hi cũng không phải là thực tình. Cố Trình Diệu nhìn hai lần, cuối cùng không nhịn được nói với Lâm Vị Hi: "Hoàng thượng đã cải trang vi hành, cũng không cho người báo trước, vậy sẽ không bắt bẻ lễ nghi tiếp đón. Nàng... Mẫu thân không cần quá khẩn trương."
Cao Nhiên kinh ngạc nhìn Cố Trình Diệu một chút, Cố Trình Diệu cố ý nói những lời này với Lâm Vị Hi làm cái gì? Đây là an ủi sao? Sau khi Lâm Vị Hi nghe được ngay cả mắt cũng không động, chỉ như có như không gật đầu "Uhm" một tiếng.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cuống quít, nha hoàn còn có nội sử đi vội vàng tiến vào nội viện. Lâm Vị Hi nghe được tiếng bước chân liền đứng lên, sau khi nghe được nội thị truyền lời, lập tức nàng mang theo đám người, nghiêm túc xin đợi tại cửa ra vào. Dựa theo bối phận thì Cố Trình Diệu với Cao Nhiên xem như nhi tử và con dâu của Lâm Vị Hi, cho nên Lâm Vị Hi đứng ở đầu tiên đón gió, Cố Trình Diệu ngược lại đứng sau Lâm Vị Hi một bước. hắn ta nhìn bóng lưng màu đỏ rực mảnh mai đứng trước kia, trong lòng không khỏi nhíu mày.
Rất nhanh, hoàng đế liền xuất hiện trong đám người đang chen chúc. Hoàng đế vẫn là bộ dáng thiếu niên choai choai đi đầu tiên ở giữa, bên cạnh hắn ta chính là Cố Huy Ngạn. Sau lưng hai người bọn họ là đông đảo công công thái giám mặc quần áo nội thị.
Trong nháy mắt Lâm Vị Hi nhìn thấy hoàng đế lập tức liền cúi xuống hành lễ, giai nhân váy áo từng tầng, đầu cụp xuống, cái cổ thon dài ưu mỹ đặc biệt rõ ràng. Cố Huy Ngạn ngay trong đám người nhận ra Lâm Vị Hi, chờ đến gần, hoàng đế mới cười khẽ đưa tay: "Vương phi xin đứng lên. Hôm nay trẫm không mời mà tới, quấy rầy Yến vương thúc thúc không nói, lại còn làm phiền vương thẩm hành lễ, đó chính là tội của trẫm."
Lâm Vị Hi cúi đầu nói không dám, mặc dù hoàng đế để nàng đứng dậy, nhưng nàng vẫn quy củ hành đại lễ vấn an hoàng đế, sau đó mới chậm rãi đước thị nữ đỡ đứng lên.
Cố Huy Ngạn nói: "Buổi chiều gió lớn, không dám để cho bệ hạ đứng lâu ở bên ngoài, có lời gì vẫn là vào trong nói đi."
Tiểu hoàng đế đáp ứng, một đoàn người rầm rộ đi vào trong phòng. Trước khi Hoàng đế đến, Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn ngồi thẳng trên chủ vị, bây giờ đột nhiên hoàng đế tới, đương nhiên Lâm Vị Hi không dám để cho hoàng thượng ngồi ở phía sau. Nàng nhường chỗ ngồi của mình, một nha hoàn nhanh nhẹn đã chuyển một chiếc ghế bành tới cho Lâm Vị Hi, nàng ngồi xuống ngay cạnh Cố Huy Ngạn.
Trong căn phòng nho nhỏ này là bốn người tôn quý, trong đó lại có một vị là đương kim hoàng đế, bốn phía kim vàng ngọc khí, dư hương lượn lờ, nha hoàn nội sử cúi đầu đứng trang nghiêm, nô bộc như mây, tất cả đều lộ ra sự cao quý lộng lẫy lại đẳng cấp. Thiếu niên hoàng đế mặc thường phục màu đỏ thẫm đang ngồi đối diện với Cố Huy Ngạn, mặc dù Lâm Vị Hi cũng ngồi trên ghế, nhưng vẫn chăm chú dựa vào Cố Huy Ngạn, thân phận cũng rõ ràng. Còn đám người Cố Trình Diệu, Cao Nhiên cũng chỉ có thể đứng. Sau lưng bọn họ, lại có rất nhiều thị nữ đứng thẳng lưng.
Sau khi chủ khách theo thứ tự ngồi xuống, bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, dâng bánh ngọt trà nóng lên, sau đó lại cúi đầu nín thở lui ra, vô cùng im ắng. Sau khi nha hoàn hầu hạ lui ra, hoàng đế dẫn đầu cười nói: "Vương thúc cùng thẩm mẫu, thế tửmột nhà đoàn tụ, trẫm làm phiền toàn gia Yến vương thúc đoàn viên, thật sự là áy náy."
"Lời ấy của bệ hạ sai rồi, bệ hạ giá lâm, quả thật làm cho phủ Yến vương vô cùng vẻ vang." Cố Huy Ngạn nói.
Bây giờ Hoàng đế đã mười ba tuổi, chính là độ tuổi ở giữa thiếu niên cùng hài đồng, cái cổ thon dài, làn da trắng nõn, lộ ra vẻ non nớt lại mạnh mẽ. hắn ta nghe được lời đáp của Cố Huy Ngạn thì cười nói: "Lời này của Yến vương thúc thật sự là không tha người. nói đến thứ tự thì trẫm cùng thế tử vẫn là huynh đệ, đều là người một nhà, vương thúc không chê trẫm không mời mà tới, quấy rầy các ngươi đoàn tụ, làm sao trẫm có thể dùng lễ quân thần làm cho vương thúc cùng vương phi thêm phiền phức đây?"
Hoàng đế cười một tiếng tỏ ra thân thiện, đây chính là đặc quyền của hài đồng cùng thiếu niên, dù cho như thế nào cũng rất khó để cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét. Cố Huy Ngạn nghe đến mấy câu này cũng gật đầu cười: "Đây là đương nhiên, Cố Trình Diệu may mắn hơn bệ hạ mấy tuổi, nhận được sự yêu thương của bệ hạ, lấy lễ huynh đệ tương xứng. Các ngươi đều là người cùng thế hệ, chủ đề chung để nói cũng nhiều. Hàng ngày bất kể đọc sách hay là tập võ, nếu bệ hạ có thể cùng hắn thường xuyên luận bàn, quả thật là việc tốt."
Hoàng đế nghe được lời này quả nhiên vẻ tươi cười càng rõ ràng. Mặc dù Lâm Vị Hi ngồi rất gần hoàng đế, nhưng nàng vẫn được Cố Huy Ngạn che chắn bên dưới, cảm giác an toàn tăng gấp bội. Hoàng thượng như có như không ám chỉ cũng không cần tới mình hùa theo. Lâm Vị Hi từ từ suy nghĩ chuyện hoàng đế đang nói với Cố Huy Ngạn, hai người này nhìn thì là đang nói chuyện phiếm, thế nhưng hàm ý vi diệu tinh tế trong đó, nếu như không lắng nghe thật kỹ thì không thể phát hiện ra được. Tại thời điểm như giao thừa này Hoàng đế đích thân tới phủ Yến vương cũng đã rất có ý tứ rồi, mới vừa rồi còn cố ý nói tất cả mọi người đều họ Cố, chính là người một nhà. Mà sau đó Cố Huy Ngạn cũng đáp ứng hoàng đế, đồng thời đẩy Cố Trình Diệu ra ngoài. Cố Trình Diệu là tiểu bối, để tiểu bối nói chuyện, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với lời hứa hẹn của chính mình.
Hoàng đế từ trong cung chạy ra không có khả năng thật sự là muốn cùng Cố Trình Diệu luận bàn học vấn, điều hắn ta muốn chính là thái độ của Yến vương. Bây giờ trong triều vây cánh san sát, môn sinh của Trương thủ phụ khắp nơi, Yến vương là phiên vương, đồng thời trong tay còn cầm mười vạn đại quân, đến cùng là hắn đứng ở bên nào? Hoàng đế nói "Người một nhà", hàm nghĩa chính là ở chỗ này.
Chờ Lâm Vị Hi nghĩ đến hàm nghĩa tinh vi của hai câu nói này, cuộc trò chuyện của Cố Huy Ngạn với hoàng đế đã qua mấy hiệp rồi. Trong lòng Lâm Vị Hi không khỏi hít mộttiếng, trách không được nói cận thần của thiên tử không dễ làm, đây là quyền lực lớn nhất, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Nếu như đổi lại là nàng, chỉ sợ nàng cònđang lý giải thâm ý của hoàng đế, cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi, sao có thể giống Cố Huy Ngạn đối đáp trôi chảy, ứng phó tự nhiên như này, mà tất cả đều là ẩn ý.
Hoàng đế đạt được đáp án hài lòng, thần thái rõ ràng bay bổng hơn. Lâm Vị Hi nhìn tình hình, mượn cơ hội hỏi: "Bệ hạ, tiệc tất niên của vương phủ đã chuẩn bị tốt, thần phụ cả gan, xin hỏi bệ hạ có thể nguyện ý ngồi vào chỗ không ạ?"
"Đây là tự nhiên. Trẫm nghe qua Yến vương phi lan tâm huệ chất, thái hậu trong thâm cung mà cũng có thể nghe thấy, không nghĩ tới hôm nay cũng có thể thấy một lần." Hoàng đế nói xong thì đứng lên, người bên ngoài cũng theo hắn ta đứng lên, nhưng hoàng đế không vội đi, mà nói với Lâm Vị Hi: "Mẫu hậu trong cung mặc dù thanh thản, nhưng không có người trò chuyện, khó tránh khỏi cô tịch. Yến vương phi nếu có thời gian, không ngại vào trong cung một chút."
Lâm Vị Hi cười đáp ứng: "Vâng."
Thánh thượng cũng muốn ngồi vào vị trí, bữa cơm tất niên của vương phủ lập tức phải thêm nhiều công đoạn. Cũng may Lâm Vị Hi quản lý nội trạch vô cùng quy củ, bây giờ nàng đủ tư cách, ra tay không cần cố kỵ, cũng không có người như Bốc ma ma khoa tay múa chân, sắp xếp của Lâm Vị Hi càng rõ ràng nghiêm minh, thống nhất từ trênxuống dưới. Bọn hạ nhân mỗi người có chức vụ riêng, mệnh lệnh của Lâm Vị Hi lại đầy đủ minh bạch, cho nên ngay cả khi thánh thượng giá lâm không báo trước như này, cũng không có xảy ra một chút sai lầm.
Hoàng đế đột nhiên đến, rất nhiều dự tính ban đầu của phòng bếp phải làm lại, cứ như vậy thời gian gấp rút, áp lực lại lớn, rất dễ dàng xảy ra sai lầm. Lúc đầu Cao Nhiên âmthầm để ý, nhưng khi nhìn thấy từng món ăn cẩn thận được bưng lên, ngay cả mộtchút xíu không hợp ý đều không có, đáy lòng Cao Nhiên lại càng phức tạp hơn.
Cao Nhiên nhìn trộm về phía Cố Trình Diệu, phát hiện hắn ta rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hai đầu lông mày nổi lên một tia tán thưởng. Cao Nhiên mím môi thu hồi ánh mắt, trải qua chuyện này, chỉ sợ địa vị Lâm Vị Hi ở nội trạch càng ngày càng vững chắc rồi. Hoàng đế dùng đại yến mà có thể chỉ trong một lát đã an bài tốt, còn có ai dám khôngphục. Chỉ sợ chủ mẫu quản gia hai ba mươi năm cũng không dám tự tin như thế.
Hoàng đế nói là muốn cùng cả nhà Yến vương dùng cơm tất niên, thế nhưng trên thực tế hắn ta cũng chỉ ngồi cùng Cố Huy Ngạn qua mấy tuần rượu, liền đứng dậy xuất phủ. Bây giờ tin tức hoàng đế xuất cung chắc hẳn nhà nào cũng biết rồi, cho dù hắn takhông vui, cũng phải tới nhà Trương thủ phụ một chuyến.
Sau khi Hoàng đế đi, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Vẻ mặt Cố Huy Ngạn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Lâm Vị Hi cùng hắn sớm chiều ở chung lâu như vậy, lập tức liền nhìn ra mặc dù hắn nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy là đang có tâm sự. Có thể làm cho Cố Huy Ngạn che giấu tâm tư của mình, chỉ có thể là tiểu hoàng đế vừa mới rời đi thôi.
"Vương gia." Lâm Vị Hi nhẹ nhàng gọi một tiếng, Cố Huy Ngạn lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Vị Hi một chút, từ dưới bàn nắm bàn tay nàng: "không có việc gì. Bệ hạ hẳn là đitới phủ Trương thủ phụ, chúng ta cũng không cần quan tâm chuyện sau đó nữa, tiếp tục dùng bữa thôi."
Lâm Vị Hi gật đầu đáp ứng, Cố Trình Diệu, Cao Nhiên cũng lần lượt ngồi xuống. Nhưng mà trải qua màn vừa rồi, bữa cơm này cũng không còn cảm giác, cơ bản không còn ai có thể yên tâm nghĩ đến việc thưởng thức đồ ăn nữa.
Lâm Vị Hi thấy mấy người lần lượt buông đũa, xem ra không còn tiếp tục tiệc tất niên được nữa, liền phất tay để nha hoàn đi vào dọn dẹp. Bọn nha hoàn rón rén thu thập chén dĩa, mà các chủ tử đã di giá đến phòng bên rồi.
Lâm Vị Hi tính hai đời đến nay, là lần đầu tiên qua năm mới ở nhà chồng. Từ khuê nữ đến nàng dâu có sự chênh lệch to lớn, hàng ngày nàng cũng có thể cùng tỷ muội nha hoàn tìm một nơi thanh tĩnh để nói chuyện, nhưng bây giờ thì vạn lần không thể như thế. May mắn Lâm Vị Hi không có mẹ chồng, lớn hơn nàng ở trong phủ chỉ có Yến vương, nhưng mà bồi trượng phu đón giao thừa so với mẹ chồng, bà nội (Ở đây tác giả gọi là thái bà bà) đón giao thừa rõ ràng là hai phạm trù khác nhau. Lâm Vị Hi hầu ở bên người Cố Huy Ngạn, không chút nào cảm thấy khó chịu vất vả.
Nhưng mà cùng như vậy, chỉ sợ tình hình của Cao Nhiên lại hoàn toàn khác biệt. Cao Nhiên vẫn như cũ một tấc cũng không rời ở bên người Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngồi vào ghế thì cơn buồn ngủ ập tới, ánh mắt của nàng mông lung, nhưng nàng tự nghĩ bản thân là trưởng bối, nhất định phải đoan trang ở trước mặt tiểu bối, cho nên cưỡng ép mở mắt. một lát sau, trong mắt của nàng đều là hơi nước, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Khi mệt rã rời phản ứng của Lâm Vị Hi chậm hơn rất nhiều so với lúc bình thường nhanh mồm nhanh miệng. Đôi mắt nàng bây giờ ướt sũng, lộ ra vẻ vô hại lại vô tội. Đối với người thường xuyên bị lời nói của nàng làm cho nội thương mà nói, không thể nghi ngờ nàng bây giờ đáng yêu rất nhiều.
Cố Trình Diệu cũng có suy nghĩ như thế. Đương nhiên hắn ta biết như vậy là không hề thích hợp, kia là kế mẫu của hắn ta, về tình về lý đều phải tránh hiềm nghi. Điều nàykhông chỉ bất kính với mẹ kế trẻ tuổi, mà càng bất kính đối với phụ thân. Thế nhưng là dù cho thu hồi tầm mắt, trong đầu vẫn như cũ không thể khống chế nổi nghĩ lại cảnh tượng mới nhìn thấy. Hóa ra lúc Lâm Vị Hi mệt rã rời là như vậy, phản ứng chậm nửa nhịp, cả người cũng nũng nịu tức giận.
Cố Huy Ngạn ngồi nghiêm chỉnh một lúc, thật sự nhịn không được. hắn thở dài, vừa đivừa đưa tay đỡ Lâm Vị Hi đang lắc lư, nói: "đã buồn ngủ, vậy thì về nghỉ ngơi một hồiđi."
Bây giờ đầu óc Lâm Vị Hi cũng không rõ ràng, người mệt rã rời cũng không khác người uống say là bao, kiêng kỵ nhất người khác nói nàng buồn ngủ. Lâm Vị Hi ba một tiếng đẩy tay Cố Huy Ngạn ra: "Ta không buồn ngủ."
Tất cả mọi người trong phòng đều yên tĩnh, vậy mà vương phi đẩy tay của Yến vương? Quả thực Uyển Tinh muốn ngừng thở, nàng ấy đang muốn đi tới trước lay tỉnh Lâm Vị Hi, nhắc nhở nàng một hai, lại phát hiện Yến vương chỉ khẽ thở dài một tiếng, vịn bả vai Lâm Vị Hi, đặt nàng trên đùi của mình.
Lâm Vị Hi thuận lực nằm xuống, một lát sau liền ngủ không biết trời đất nữa rồi. Cố Huy Ngạn chỉnh lại cổ của Lâm Vị Hi cho nàng nằm thoải mái, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình, cũng không có chút nào không vui vì bị mạo phạm. Uyển Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, tận đến bị người tóm tay áo, nàng ấy mới yên lặng lui về, cùng đông đảo người ở trong phòng nhẹ nhàng thở ra, coi như không thấy gì cả.
Lâm Vị Hi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm thấy giấc ngủ này ấm áp lại dễ chịu. không biết qua bao lâu, nàng mới bị người nhẹ nhàng lay tỉnh: "Nàng tỉnh dậyđã, năm mới đến rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT