Suốt cả đêm Lâm Vị Hi đều ngủ không được yên ổn, thật ra Cố Huy Ngạn cũng ngủkhông ngon giấc. Trước kia hơn phân nửa thời gian hắn đều sinh hoạt trên chiến trường, chỉ cần sơ sẩy một chút chính là tử cục, cho nên Cố Huy Ngạn đã sớm dưỡng thành thói quen cảnh giác khi ngủ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay liền mở to mắt. Bây giờ đột nhiên có thêm một người ở bên cạnh, mà tướng ngủ của nha đầu này cònkhông an tĩnh, hết xoay bên nọ lại gác bên kia, có thể nghĩ cả một đêm Cố Huy Ngạn đều không chợp mắt nổi. thật khó khăn để điều chỉnh lại, thì bên ngoài sắc trời cũng dần sáng, thói quen nhiều năm dưỡng thành đồng hồ sinh học lại để cho hắn tỉnh giấc đúng giờ.

Cố Huy Ngạn thở dài, xem ra những gì cần phải điều chỉnh còn có rất nhiều. hắn chỉ nằm một lát liền ngồi dậy, Lâm Vị Hi có chút lạ giường, mơ hồ cảm giác được bên người có động tĩnh, nàng giật mình nên tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nhìn đỉnh màn đỏ chót ở trước mắt một lúc lâu, đột nhiên cảm giác được gò má bị người vỗ vỗ: "đã tỉnh thìđứng dậy đi, đừng ngây ngốc ở đấy nữa."

Lâm Vị Hi cố gắng đứng lên, sững sờ nhìn người ở trước mắt, lại quay đầu nhìn đồ đạc ở trong phòng, ý thức cuối cùng cũng thanh tỉnh hẳn. Đúng rồi, hôm qua nàng đãthành thân với Yến vương điện hạ.

Trong lúc nhất thời Lâm Vị Hi không phân biệt rõ bây giờ là sáng hay chiều, nàng ôm chăn gấm ngẩn người ngồi ở trên giường. Cố Huy Ngạn đã thay quần áo xong, vừa quay lại thì phát hiện ra Lâm Vị Hi vẫn một bộ quần áo lụa mỏng ôm gối ngồi bất động ở trên giường, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể vén màn lên, đứng cạnh giường mộc, nói với nàng: "Vẫn còn ngẩn người? một lát nữa các con còn kính trà cho nàng, nàng muốn để cho vãn bối chờ mình sao?"

Lâm Vị Hi đã quen với cuộc sống thoải mái ở khuê phòng, bây giờ ngoài trời lại lạnh như thế, nhất là trải qua đêm qua, thân thể vẫn còn chưa đủ lớn để có thể cá nước thân mật với một đại nam nhân như thế. Nhưng cơn đau nhức trên người rõ ràng nóicho nàng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Nghe được Cố Huy Ngạn nhắc đến, Lâm Vị Hi giật mình tỉnh lại. Đúng rồi! Từ bây giờ trở đi nàng là trưởng bối của Cố Trình Diệu và Cao Nhiên, hôm nay nàng còn tiếp nhận lễ của hai người này. Chuyện tốt hả lòng hả dạ này sao có thể bị cơn ngủ nướng làm chậm trễ đây?

Lập tức Lâm Vị Hi hăng hái hẳn lên. Cố Huy Ngạn thấy nàng chịu đứng lên, trong lòng mỉm cười, liền buông màn xuống, không còn quấy nhiễu nàng thay quần áo nữa.

Uyển Tinh Uyển Nguyệt đã sớm bưng nước nóng đứng chờ ở ngoài cửa, hôm qua trong phòng cũng không để người gác đêm lại. Tính cảnh giác của Cố Huy Ngạn rất cao, thêm một người ngủ chung giường đã là cực hạn, nếu còn lưu lại nha hoàn gác đêm, chỉ sợ sau này hắn cũng đừng nghĩ ngủ được. Còn Lâm Vị Hi từ nhỏ đã quen cómột tiểu nha hoàn gác đêm ở bên ngoài, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thay đổi theo Cố Huy Ngạn, đành phải bỏ nha hoàn bà tử gác đêm.

Sau khi Lâm Vị Hi thay xong quần áo, hướng ra phía ngoài gọi một tiếng, lập tức Uyển Tinh Uyển Nguyệt đẩy cửa nối đuôi nhau đi vào. không khí sôi nổi buổi sáng sớm đều theo tiếng gọi của Lâm Vị Hi mà nảy nở. Nha hoàn nối đuôi nhau đi ra đi vào, nhìn qua có vẻ lộn xộn, nhưng trong đó lại có trật tự rõ ràng, mà trung tâm của căn phòng này, chính là Lâm Vị Hi.

thật ra Cố Huy Ngạn cũng không thể hiểu được vì sao rửa mặt mặc quần áo cũng cần nhiều người hầu hạ như vậy. Thế nhưng vào sáng sớm khi hắn ngồi bình thản trên bàn gỗ lê hoa, nhìn thấy nữ tử có dung mạo tinh xảo tựa thiên tiên đang đứng giữa chúng nha hoàn. Nàng vẫn còn non nớt như thế, khuôn mặt căng mịn làm cho người ta chỉ muốn hung hăng xoa nắn xem có nhỏ được ra nước không, nàng thản nhiên vươn ra tay, tùy ý để nha hoàn hai bên mặc một thân váy áo hoa lệ, lại tỉ mỉ chỉnh từng nếp may trên chân váy. Có lẽ là bởi vì tóc ảnh hưởng đến cổ áo, Lâm Vị Hi hất mái tóc dài ra, ba nghìn sợi tóc mềm mại bóng loáng phủ trong nắng sớm như nhuộm thêm mộttầng màu.trên khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi không có nhiều cảm xúc, nhưng cái tư thái thản nhiên ung dung lại tùy ý này, có một sức hấp dẫn mãnh liệt với sinh vật giống đực, dường như bị hãm sâu vào đó, không có cách nào tránh thoát.

Cố Huy Ngạn lặng im nhìn một lúc, yết hầu có chút cử động, cuối cùng ép buộc ánh mắt chính mình nhìn vào tách trà trên bàn. Nửa đời của hắn ở trên lưng ngựa, thế giới của hắn tất cả là đại mạc chiến tranh, là binh pháp cùng những trận hành quân khôngngừng nghỉ, cuộc sống của hắn cũng giống như ánh trăng mênh mông, yên tĩnh, luôn ngăn nắp trật tự không chút hoang mang. Tận đến có một ngày, sự hoang vu quạnh quẽ trong biển cát đột nhiên xuất hiện một bông hoa yêu kiều màu đỏ. Chính nàng cũng yếu đuối mềm mại, lại vẫn cứ ngoan cường muốn cắm rễ trong sa mạc, muốn lấy sức mình thay đổi cái gì đây?

trên đời này có thiết kỵ sương lạnh, cũng có liễu xanh hoa hồng. Cái trước là hắn, cái sau chính là Lâm Vị Hi. Cố Huy Ngạn đột nhiên hiểu rõ vì sao lại có nhiều trâm vòng phỉ thúy, bảo thạch đồi mồi như vậy. Nếu như là Lâm Vị Hi, quả thật nàng xứng đáng giá được sở hữu toàn bộ trân bảo quý giá trên đời này.

Cách làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Vị Hi khác một trời một vực với Cố Huy Ngạn. Cố Huy Ngạn làm cái gì cũng không cần nha hoàn hầu hạ, bất kể là tắm rửa ăn cơm hay thay quần áo, đều lặng lẽ lại nhanh chóng. Nhưng Lâm Vị Hi thì lại không như thế, hoặc là nói, vừa vặn tương phản với nhau. Nữ tử nha, lại là một nữ tử rất có tư sắc, mất một chút thời gian vào việc trang điểm thật sự là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Chờ Lâm Vị Hi trang điểm cho mình đến khi ưng ý, Cố Huy Ngạn đã ở trong phòng bên cạnh xem hết nửa quyển sách. Lâm Vị Hi có chút ngượng ngùng đứng ở cửa, nhẹnhàng gọi một tiếng: "Vương gia."

Lúc Lâm Vị Hi chưa đi đến gần thì Cố Huy Ngạn đã để quyển sách xuống, vừa vặn đứng dậy đến cạnh Lâm Vị Hi, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề giống vị thiết diện chủ soái bởi vì thuộc hạ đến muộn một lát mà phạt hai mươi quân côn. Hôm nay Lâm Vị Hi mặc áo màu đỏ thêu hoa, phía dưới là chân váy cùng màu, dưới chân váy thêu hoa mẫu đơn nở rộ, trâm cài tóc tinh xảo lay động theo từng bước chân của nàng. Lúc nàng đứng ở chỗ cửa, dường như cả căn phòng đều sáng bừng lên. Ánh mắt Cố Huy Ngạn dừng lại trên người Lâm Vị Hi mấy giây, sự kinh diễm trong mắt cũng không che giấu: "Rất tốt, đi thôi."

Lâm Vị Hi đi chậm hơn nửa bước, mới hiểu được câu "Rất tốt" là đang khen nàng.

Lâm Vị Hi luôn mất nhiều thời gian cho việc trang điểm bởi vì nàng thích làm cho chính mình trở nên xinh đẹp hơn. Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, nhất là những cô nươngnhỏ nhắn yêu kiều có dung mạo tinh xảo như nàng thì lại càng thích chưng diện hơn, có thể được người khác khen ngợi đương nhiên càng khiến cho người ta vui vẻ, nhất là người này lại là Yến vương. Tâm trạng Lâm Vị Hi thoải mái, bước nhanh hơn theo kịp Cố Huy Ngạn, cùng nhau đi về phía chính đường của vương phủ.

không ngoài dự liệu, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đã ngồi chờ ở đó. Lâm Vị Hi thu lại nụ cười trên mặt, chuyển sang dáng vẻ của trưởng bối, nghiêm túc ngồi xuống bên phải Cố Huy Ngạn.

Cố Huy Ngạn xuất hiện, lập tức tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ trong sảnh đường không còn nữa. Cao Nhiên với Cố Trình Diệu cúi đầu đứng ở một bên, cùng nhau nghênh đón phụ thân. Ở phía sau Cố Huy Ngạn, một góc váy đỏ thẫm lướt qua trước mặt, sau đó, Lâm Vị Hi an vị tại ngồi trên ghế bành bên trái chính đường, cái cằm hơi thu lại, ung dung nhìn hai người đứng phía dưới.

Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên nhìn thấy cảnh này thì trong lòng ngũ vị tạp trần. Hôm qua là đại hôn của Yến vương và Lâm Vị Hi, Cao Nhiên vì kiêng kỵ với mẹ chồng tương lai mà không được đi ra ngoài, mà Cố Trình Diệu là con riêng cũng không có đạo lý nào đi qua đi lại trước mặt mẹ kế trẻ tuổi cả. Vì thế nên mới có buổi gặp mặt ngại ngùng xấu hổ ngày hôm nay. Từ biệt từ tháng năm, ai ngờ lúc gặp lại thì lại thành quan hệ mẹ con. thật sự không thể nào mà tưởng tượng nổi mà. 

Nha hoàn ở bên cạnh nhìn thấy vương gia vương phi đã ngồi xuống, lập tức khẽ khonhẹ một câu nhắc nhở thế tử cùng thế tử phi còn đang trố mắt nên thỉnh an. Cố Trình Diệu lấy lại tinh thần, ánh mắt cụp xuống, vén áo bào quỳ lạy Lâm Vị Hi: "Phụ thân mẫu thân nhận một lạy của nhi thần. Nhi thần thỉnh an mẫu thân."

Cao Nhiên cũng quỳ xuống theo: "Phụ thân, mẫu thân."

Chỉ cần Lâm Vị Hi rũ ánh mắt xuống là có thể nhìn thấy Cố Trình Diệu và Cao Nhiênđang quỳ gối trước mặt mình, hai tay của bọn họ dán trên mặt đất, cái trán vẫn đè lên mu bàn tay, một lễ dập đầu vô cùng tiêu chuẩn. Lâm Vị Hi khó khăn lắm mới khống chế ý cười của chính mình, nàng cố gắng nghiêm túc, muốn để bọn họ quỳ thêm mộtlúc, thế nhưng Cố Huy Ngạn không để ý đến tâm tư của Lâm Vị Hi, hắn trầm giọngnói: "Đứng lên đi."

Lâm Vị Hi rất tiếc nuối, nhưng nàng cũng biết vẫn còn nhiều thời gian. Vẫn còn nhiều dịp khác để cho hai người này dập đầu với nàng, thật sự không cần thiết dây dưa vào lúc này. Lâm Vị Hi nghĩ tới đây cũng lộ ra ý cười, nói: "Ta cũng chỉ lớn hơn thế tử phi vài tuổi thôi, lại nhận đại lễ của các ngươi như thế thì thật là hổ thẹn. Nhanh đứng lênđi."

Uyển Tinh đứng hầu ở bên cạnh nghe được lời nói này cũng nhịn không được oán thầm, tiểu thư ngài mặc dù nói như vậy, thế nhưng vẫn ngồi đàng hoàng an ổn ở trênghế, có thể thấy được cũng không phải là thật sự thấy ngại ngùng như lời nói kia. Uyển Tinh còn cảm thấy như vậy, đừng nói đến trong lòng Cố Trình Diệu có bao nhiêu quỷ dị, trong lòng Cao Nhiên có bao nhiêu là tức giận, không khó để có thể tưởng tượng ra. 

Cố Huy Ngạn quay sang lườm Lâm Vị Hi một chút, nói: "Cái gì gọi là nàng cũng chỉ lớn hơn bọn hắn vài tuổi, nàng còn nhỏ hơn hai vợ chồng bọn họ đấy."

Lâm Vị Hi chính là muốn thể hiện phong phạm của trưởng bối, cuối cùng lại bị Yến vương phá hư, Lâm Vị Hi có chút tức giận trừng Cố Huy Ngạn một chút: "Vương gia, vẫn còn vãn bối ở đây đấy."

Được thôi, Cố Huy Ngạn cũng không tranh luận với Lâm Vị Hi nữa, chỉ là xoay ngườinhẹ nhàng nói một câu: "Đây là lời nói thật."

Lâm Vị Hi đương nhiên là giả vờ không nghe thấy. Cao Nhiên đang quỳ trên mặt đất phát hiện hai người này vậy mà không coi ai ra gì trò chuyện giết thời gian, dường như mọi người trong phòng đều không tồn tại. Cao Nhiên vừa xấu hổ lại lúng túng. Chỉ cần nghĩ đến sau này ngày ngày phải tới thỉnh an Lâm Vị Hi, lập tức nàng ta cảm thấy vừa tức giận lại tuyệt vọng chán nản.

Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi đều nói đứng dậy, thế nhưng vẫn còn có một đạo lễ tiết chưa hoàn thành, thân là vãn bối tuyệt đối không thể tự tiện đứng dậy. Cố Trình Diệu vẫn quỳ ở chỗ cũ, tiếp nhận chén trà từ tay nha hoàn bên người, hai tay giơ cao quá hàng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào hoa văn trên bàn, không dám nhìn vào mặt Lâm Vị Hi: "Mẫu thân, nhi thần mời ngài uống trà."

Trước đó Cố Trình Diệu đại hôn với Cao Nhiên, bởi vì Thẩm vương phi đã qua đời, Yến vương không có mặt trong phủ, cho nên lễ kính trà của bọn hắn vẫn chậm trễ chưa hoàn thành. Về sau Yến vương từ phương bắc trở về, ngày Cao Nhiên bái kiến Yến vương cũng là ngày cô dâu kính trà. Lúc ấy nhận chén trà, Cố Huy Ngạn chỉ vờ cầm lên rồi để xuống, mặc dù bất cận nhân tình, nhưng vẫn coi như là tiếp nhận. Nhưng mà Cố Huy Ngạn chỉ là phụ thân, Cao Nhiên kính trà cho mẹ chồng, vẫn còn chưa làm đâu.

Nếu trong phủ không có nữ chủ nhân, Cao Nhiên bưng một ly trà cho bài vị Thẩm vương phi là xong. Mà Cao Nhiên cũng vẫn làm như vậy. Thế nhưng ai mà ngờ được, sau này Yến vương lại tục cưới tân vương phi, Lâm Vị Hi cũng đã trở thành kế mẫu của Cao Nhiên. Cứ như vậy, còn một lễ kính trà cũng không thể bỏ qua được.

Ngày tân hôn vợ chồng kính trà cho cha mẹ chồng, sau đó sẽ hầu hạ cha mẹ dùng trà dùng bữa, tận tâm tận hiếu. Cố Trình Diệu đem chén trà nâng quá hàng mày, trong lòng Lâm Vị Hi vênh váo tự đắc một tiếng, ra vẻ hạ mình tiếp nhận chén trà, nói: "Lòng hiếu thảo của ngươi ta nhớ kỹ. Về sau ngươi phải cần cù đọc sách, cẩn thận suy nghĩ đạo đối nhân xử thế, lời nói phải đi đôi với việc làm, thường xuyên nên tự kiểm điểm lại bản thân."

Khi con cái kính trà thì cha mẹ dặn dò là chuyện bình thường, đây đương nhiên là vì muốn tốt cho con cái. Thế nhưng đến lượt Lâm Vị Hi nói mấy câu đó, lại làm cho người ta nghe được ý tứ nàng đang nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Sắc mặt Cố Trình Diệu không thay đổi, nhàn nhạt đáp vâng. Cố Trình Diệu bưng trà lên, một ngụm Lâm Vị Hi cũng không muốn uống, nàng mở nắp trà gạt gạt mấy cái rồi để xuống, ra vẻ nhấp một ngụm cũng không chịu. Cố Huy Ngạn đương nhiên nhìn ra địch ý không chút nào che giấu của Lâm Vị Hi với Cố Trình Diệu. thật ra thì lúc còn ở phủ Thuận Đức hắn đã biết rồi. Có lẽ còn một ít chuyện vẫn chưa biết rõ, Cố Huy Ngạn nhìn thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên chút nào.

Hiển nhiên Cố Trình Diệu cũng lường trước được, hắn ta đối với việc này cũng khôngcó gì bất ngờ. Cao Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy thì mừng thầm, dám không cho thế tử mặt mũi ở trước mặt mọi người, Lâm Vị Hi cứ chờ chết đi! Đừng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Yến vương và thế tử, trong lòng bọn họ tất nhiên vẫn nhìn thấy rõ ràng. Cứ như vậy thì không cần Cao Nhiên phả làm gì thì hình tượng chủ mẫu của Lâm Vị Hi đã giảmđi rất nhiều rồi.

Ý cười của Cao càng chân thành, nàng ta tiếp nhận chén trà từ tay của tỳ nữ, nhẹnhàng đưa cho Lâm Vị Hi: "Vương phi, con dâu mời ngài uống trà."

Cao Nhiên âm thầm giấu lực ở trên tay, Lâm Vị Hi lại không nhận trà, mà là hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"

Dáng vẻ tươi cười của Cao Nhiên có chút cứng ngắc: "Vương phi..."

Rất tốt, Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Huy Ngạn: "Vương gia, ngài nhìn con dâu của ngài đi!"

Cố Huy Ngạn vẫn bình thản nghiêm nghị ngồi đó, nhưng ánh mắt thì lại nhu hòa, hiển nhiên là đang nín cười. thật sự Cố Trình Diệu cảm thấy rất bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ đối với Cao Nhiên, đối vị kế mẫu ngây thơ này, cũng đối với phụ thân của mình.

Cố Trình Diệu cũng cảm thấy chút thủ đoạn gây khó dễ của Lâm Vị Hi chỉ là chút trò vặt không đáng kể. Nhưng hắn ta vẫn không thể chịu nổi Lâm Vị Hi náo loạn, mà phụ thân cũng tùy theo ý của nàng. Rất rõ ràng là Cố Huy Ngạn thiên vị Lâm Vị Hi. Cố Trình Diệu đã lớn như vậy, vẫn còn chưa thấy có người nào dám vô cớ gây rối ở trước mặt phụ thân đâu, ngoại trừ vị mẹ kế mới vào cửa Lâm Vị Hi kia.

Phụ thân đã sẵn sàng nuông chiều nàng, Cố Trình Diệu cũng không dám nói thêm điều gì. Nhưng mà người Lâm Vị Hi nhằm vào lại là thê tử của hắn a! Người trong cùng mộtnhà cần hòa thuận quan tâm nhau. Nếu thỉnh thoảng lại vô cớ gây rối như vậy, khoảng cách giữa Lâm Vị Hi với Cao Nhiên sẽ càng ngày càng sâu. Cố Trình Diệu không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra nói: "Mẫu thân, Cao Nhiên cũng không có ác ý gì, chỉ là nàng cho rằng người sẽ thích chức vị này mà thôi."

Lâm Vị Hi hừ một tiếng: "Ta không thích. Vương gia cũng không gọi ta như vậy, các ngươi dựa vào cái gì mà gọi vương phi?"

Cố Huy Ngạn nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn về phía Lâm Vị Hi, trong ánh mắt khó nén ý cười, bình thản dựa lưng vào ghế xem trò vui, Cao Nhiên có tức giận cũng không còn cách nào, chỉ có thể thuận theo Cố Trình Diệu, nói: "Thế tử nói không sai, chỉ là con nghĩ mẫu thân sẽ thích được mọi người gọi là vương phi mà thôi. Nếu như mẫu thânkhông thích, sau này con sẽ không gọi như vậy nữa."

Lâm Vị Hi nghe được tiếng gọi mẫu thân làm cho toàn thân cảm thấy lâng lâng vui sướng, tâm trạng nàng rất tốt, cũng không còn tiếp tục gây khó dễ: "Vi nương cũng hiểu tấm lòng hiếu thảo của ngươi, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực dạy bảo ngươi, nha..."

Lúc Lâm Vị Hi tiếp nhận chén trà của Cao Nhiên, đột nhiên tay run một cái, toàn bộ cả tách trà nóng hất ngược về phía Cao Nhiên và Cố Trình Diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play