Phu nhân anh quốc công nói chuyện với Cao Nhiên một lát, liền nói tiếp: "Ngươi xuất phủ ra ngoài cũng không dễ dàng, bây giờ vẫn còn thời gian, đến viện của di nương trò chuyện một lát đi."

Cao Nhiên nhìn phu nhân anh quốc công mà cười nhạo trong lòng, bà ta nói như vậy nhìn thì cứ tưởng như là thương cảm cho nàng ta. Còn thực tế thì phu nhân anh quốc công chỉ là đang mệt mỏi mà thôi. Tuy biết thế nhưng vẻ mặt Cao Nhiên vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ giọng cáo lui.

Hàn thị nghe nói nữ nhi về nhà, đã sớm ngồi chờ trong tiểu viện. Vừa nhìn thấy Cao Nhiên tới, nàng ta vội vàng lau nước mắt cầm tay kéo vào trong phòng, Hàn thị lo lắng cho hoàn cảnh của nàng ta ở nhà chồng. Vừa ngồi vào bàn đã hỏi: " Cha chồng của tam tiểu thư muốn cưới cô dâu rồi phải không?"

Quả nhiên, chỉ sợ khắp ngõ ngách trong ngoài kinh thành, từ tửu lâu chợ búa cho đến khuê phòng, đã không còn ai là không biết chuyện này rồi.

Cao Nhiên gật đầu: "Vâng, là nữ tử mà lần trước Yến vương mang về."

Hàn thị nghe xong sửng sốt nửa ngày, đột nhiên vỗ tay lên bàn, nói một câu ngốc nghếch: "Như vậy, nếu như nàng sinh hạ nhi tử, vị trí thế tử của trượng phu tam tiểu thư chẳng phải là khó giữ được hay sao?"

Vừa mới tân hôn mà nữ nhi lại sắp nghênh đón một người mẹ chồng mới, cái quan tâm đầu tiên của người mẫu thân Hàn thị này không phải là con gái sống ở nhà chồngsẽ ra sao, không phải tính tình của mẹ chồng thế nào, mà là vị trí thế tử của Cố Trình Diệu. Hay nói một cách khác, là vị trí thế tử phi của Cao Nhiên, xa hơn là vị trí vương phi sau này.

Nhưng Cao Nhiên lại không khó chịu chút nào đối với chuyện này. Nàng ta gật đầu tán thành: "Đúng là như thế, con cũng đang lo lắng đây. Nhưng mà thế tử đã trưởng thành, cho dù nàng có ý đồ xấu, hoặc là muốn làm chuyện hèn hạ gì cũng không kịp nữa rồi."

"Nên như thế." Hàn thị nghĩ tới đây thì có chút yên tâm: "Thế tử đã mười bảy tuổi, đãsớm hiểu rõ lý lẽ, cũng không phải hài tử choai choai để mẹ kế tùy ý xoa nắn. Nhưng tam tiểu thư cũng nên cẩn thận, nữ tử này cũng không kém vợ chồng tiểu thư bao nhiêu tuổi, Yến vương cưới một tiểu kiều thê như thế, không chừng sau này còn muốn cưng sủng thì sao? Sau này nàng sinh hạ nhi tử, vậy thì thật khó lường rồi. Bây giờ thế tử vẫn chưa kế thừa vương vị, đến lúc đó nàng thổi gió bên gối, không chừng Yến vương sẽ để lại vương vị cho ấu tử."

Cao Nhiên nắm chặt tay Hàn thị: "Di nương, con vẫn hiểu được. Con đã cùng với thế tử nói qua chuyện này. Sau này con sẽ đề phòng nàng ấy."

thật ra thì quy củ của mỗi đại gia tộc đối với người thừa kế đặc biệt nghiêm khắc. đãvậy bây giờ nội các còn đề xướng lấy đức để trị nước, lấy hiếu để trị gia. Đặc biệt trong hoàng thất thì người kế thừa còn muốn nghiêm ngặt hơn. Dù cho hoàng đế có muốn đổi vị trí thái tử từ trưởng tử thành thứ tử sủng ái cũng không được, chứ đừngnói đến vương hầu tướng lĩnh phía dưới lại càng không có ngoại lệ. Mà Cố Trình Diệu là trưởng tử, vị trí thế tử cả về lý về tình đều là của hắn ta. Trừ khi Cố Trình Diệukhông con mất sớm hoặc là phạm phải đại tội giết người phóng hỏa. Còn không thì thứ tử muốn nhảy vào vị trí đó, quả là khó khăn.

Đáng tiếc Cao Nhiên cùng Hàn thị đều coi thường quy củ của gia tộc, không tin Tông Nhân phủ cũng không tin luật pháp. Cũng phải thôi, cả hai mẹ con đều như nhau, đều chỉ tin vào bản thân chứ không tin ai cả. Cả Cao Nhiên và Hàn thị đều đang hăng say thảo luận làm thế nào để lung lạc nam nhân, làm thế nào để chiến thắng nơi nội trạch, để cho Yến vương truyền vương vị cho Cố Trình Diệu.

Cao Nhiên cùng Hàn thị nói chuyện một lúc, bỗng Hàn thị vỗ tay Cao Nhiên, nói mộtcách đầy ý vị: "Những thủ đoạn này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, quan trọng nhất chính là tam tiểu thư nhanh chóng sinh một đứa con trai. Chỉ cần sinh hạ nhi tử, khôngai có thể lay chuyển được địa vị của tiểu thư. Nhà chồng cũng sẽ coi trọng tiểu thư hơn mấy phần. Đến lúc đó, còn phải sợ vị kế mẫu kia sao?"

Theo đạo lý nàng dâu mới mà nghe được loại lời này kiểu gì cũng sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng Cao Nhiên đối với chuyện này lại không có gì bất thường cả, chỉ tùy ý gật đầu: "Con vẫn hiểu."

Cao Nhiên tuy là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng sự thực đã hơn ba mươi, làm sao lại để ý loại chuyện này đây.

Hàn thị thấy Cao Nhiên đã tính toán sẵn đường đi cho mình, cuối cùng cũng yên tâm. Nàng ta vẫn biết nữ nhi này của mình từ nhỏ đã có chủ kiến. Hàn thị than thở: " Tam tiểu thư đưng trách di nương lắm lời, là di nương lo lắng cho tam tiểu thư thôi. Chờ tiểu thư sinh hạ nhi tử, tại nhà chồng mẫu bằng tử quý, đệ để của tiểu thư có mộtngười tỷ tỷ là thế tử phi giúp đỡ, ngày sau nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

nói trắng ra thì Hàn thị hỏi nhiều như vậy, mục đích cũng chỉ muốn hỏi Cao Nhiên có thể giữ được vị trí thế tử phi không. Tất nhiên trong đó có vì nữ nhi mà suy nghĩ, nhưng chủ yếu vẫn là tính toán cho con trai của mình. Có một người tỷ tỷ thế tử phi có thể sinh hạ đích tôn cho phủ Yến vương, con trai của Hàn thị ở phủ anh quốc công, ở lớp học, thậm chí cả ở quan trường sau này, mới có thể là trợ giúp lớn nhất.

Cao Nhiên biết Hàn thị trọng nam khinh nữ, mặc dù thương nàng ta nhưng vẫn luôn luôn đặt đệ đệ ở vị trí đầu tiên. Cao Nhiên đối với việc này cũng không thèm để ý, cũng sẽ không oán trách Hàn thị bất công. Tuy nàng ta xuyên không nhưng vẫn biết đây là cổ đại đấy. Thế nên Cao Nhiên cảm thấy việc này cũng không có vấn đề gì cả.

Lúc Lâm Vị Hi còn nhỏ, bởi vì trong nhà càng quan tâm yêu thương đường đệ, nàng tranh cường háo thắng nên trên phương diện học hành luôn luôn cố gắng học tốt hơn so với đường đệ. Nhưng Cao Nhiên thì lại không như thế. Nàng ta vui vẻ khi đệ đệ tốt hơn mình, đệ đệ có được thứ tốt nhất nàng ta cũng không ghen tị gì. không biết do hoàn cảnh sinh trưởng hay do tính cách trời sinh mà tính tình hai người hoàn toàn khác nhau. Vì vậy mà nhân duyên gặp gỡ cũng không giống nhau. 

Cuộc sống muôn màu, ai ai cũng có chuyện xưa ….

Cố Huy Ngạn đem hôn sự toàn quyền ủy thác cho đại trưởng công chúa Thọ Khang. Trưởng công chúa Thọ Khang thấy Yến vương hoàn toàn tín nhiệm, bà cũng khôngkhách khí, coi như nhà mẹ đẻ mà tiêu bạc không do dự, các hạng mục lễ tiết đã chú trọng lại càng làm cẩn thận phô trương hơn. Theo lý tuổi tác nhà trai tương đối lớn, gia tộc vì không muốn chậm trễ con nối dòng, kiểu gì nhà gái cũng sẽ rút ngắn thời gian chuẩn bị gả. Mà trong số nhân tài kiệt xuất ở kinh thành thì Yến vương quả thực là hơi lớn tuổi rồi. Thế nhưng Cố Huy Ngạn một tiếng cũng không thúc giục. Đại trưởng công chúa Thọ Khang từ tâm ý của mình, giữ Lâm Vị Hi trọn vẹn nửa năm, ở đủ thời gian thì nhà gái mới kiêu ngạo không nhanh không chậm cử hành hôn lễ.

Lâm Vị Hi ở phủ công chúa từ giữa hè đến đầu mùa đông. Bên ngoài phòng gió bắc gào thét, vạn vật tiêu điều, chỉ chớp mắt, đã đến tháng mười một.

Vào một buổi sáng sớm, Lâm Vị Hi đã bị người gọi dậy. Chúng nữ quan đã đứng đầy ở phòng ngoài, nghe được động tĩnh ở trong phòng ngủ, các nàng xếp thành hai nhóm, bưng khay trong tay nối đuôi nhau tiến vào. Uyển Tinh Uyển Nguyệt mặc quần áo mới tinh, tinh thần căng thẳng, sẵn sàng cho mọi việc trọng đại sắp đến.

Phủ trưởng công chúa Thọ Khang tổ chức việc vui, đối tượng thông gia vẫn là Yến vương. Ồ! Việc này thật đáng kinh ngạc. Từ hoàng thân quốc thích đến trụ cột trong triều đình, những người chỉ cần có tiếng tăm trong kinh thành đã sớm chuẩn bị hậu lễ. Phu nhân các nhà cũng sẵn sàng chờ đợi ở phủ trưởng công chúa. Những phu nhân có giao tình thì đến khuê phòng của Yến vương phi đưa gả, còn không có giao tình thìđến phía trước cùng trưởng công chúa Thọ Khang nói chuyện phiếm. Còn những ai mặt mũi cứng rắn hơn một chút, thì đã đến phủ Yến vương ngồi vào bàn chờ tân vương phi rồi.

Có trưởng công chúa Thọ Khang cùng với Yến vương là hai vị ở hoàng gia. Từ sáng sớm, khuê phòng của Lâm Vị Hi đã chật ních các đường vương phi, công chúa, quận chúa, ngoài ra còn có những phu nhân tiểu thư là tâm phúc của thái hậu cũng có mặt. Đại trưởng công chúa Thọ Khang tự mình mời phu nhân toàn phúc tới cầm dây nhỏ, trong miệng vừa nói lời cát tường, đôi bàn tay vừa thành thạo chải tóc cho Lâm Vị Hi. Lông tơ trên mặt bị chỉ xoắn đứt truyền đến cảm giác đau đớn, Lâm Vị Hi chịu đựngkhông nói một lời, tùy theo toàn phúc phu nhân cử hành nghi thức trưởng thành tượng trưng cho từ khuê tú đến phụ nhân. 

Làn da Lâm Vị Hi trắng nõn, tinh tế căng mọng mịn màng như vừa lột trứng gà. Toàn phúc phu nhân nhìn Lâm Vị Hi, nhịn không được thở dài: "Ta đã chải tóc cho rất nhiều nàng dâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp Lâm tiểu thư duyên dáng yêu kiều đến vậy. Bất kể là khuôn mặt hay làn da, cho dù có ghé mắt vào nhìn, cũng không tìm ramột điểm nào không hoàn hảo."

Đối với lời khen này Lâm Vị Hi cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng. Ngày tân hôn luônnói lời may mắn, năm phần nhan sắc cũng sẽ bị người xung quanh thổi thành mười phần. Kiếp trước Lâm Vị Hi đã từng gả một lần, trong nội tâm nàng vẫn hiểu rõ. Toàn phúc phu nhân thấy vẻ mặt không tin tưởng của Lâm Vị Hi, liên tục bóp cổ tay. Quảthật nàng ta miệng lưỡi linh hoạt, dỗ tân nương tử đến nỗi không ngậm miệng được, thế nhưng lần này lời khen của nàng ta là thật lòng đấy.

Theo thời gian trôi qua, trong khuê phòng của Lâm Vị Hi người đến càng nhiều, mọi người cười nói như châu ngọc, một mảnh vui mừng, so với lần xuất giá của kiếp trước còn náo nhiệt hơn nhiều.

Lâm Vị Hi chỉ kinh ngạc một lát thì cũng hiểu rõ. Kiếp trước tuy nàng là đích nữ công phủ, nhưng trong kinh thành quyền quý nhiều như mây cũng không thiếu một vị quốc công. Nếu không phải trượng phu của nàng là con trai độc nhất của Yến vương, chỉ sợ hôn lễ của nàng cũng không phô trương như thế. Nhưng cho dù kiếp trước có long trọng thế nào đi nữa, thì Cao Hi với Cố Trình Diệu đều là hai vãn bối, cũng chỉ có các công tử tiểu thư trẻ tuổi có bối phận tương đương mới có thể đến đây tham gia náo nhiệt. Nhưng lần này thì không giống thế. Đây là đại hôn của Yến vương, lại có đại trưởng công chúa Thọ Khang lo liệu tiệc cưới, về quyền thế có Yến vương, về bối phận có đại trưởng công chúa, cứ như vậy xôn xao cả kinh thành cũng là điều có thể lý giải.

Cả sảnh đường đang tràn ngập tiếng vui cười cùng lời nói may mắn, còn Lâm Vị Hi ở trong phòng thì đang được trang điểm, mặc giá y tân nương tử. Chúng nữ nữ quyếnđang trỏ chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ. Mọi người nhìn ra bên ngoài một chút, lập tức cười nói: "Có lẽ là đội ngũ đón dâu tới, Yến vương tự mình nghênh đón, khung cảnh này không dễ gặp đâu. không thể để cho điện hạ dễ dàng vào cửa được!"

Tân hôn cũng chỉ vẻn vẹn có ba ngày. Cũng không có nhiều cơ hội có thể trêu đùa Yến vương. Nhưng ngay cả như vậy, người giữ cửa cũng chỉ dám nói một hai lời đùa cợt, chứ cũng không dám nháo Cố Huy Ngạn cái gì. Huống chi, hôm nay phù dâu phù rể đều là quan nhất phẩm, mà đội ngũ theo Yến vương đến đây đón dâu chính là thiết giáp tinh binh. Đội binh sĩ này đồng loạt đứng dọc theo hai bên đường, cho dù màu đỏ của hỉ phục cũng không che được sát khí uy vũ trên người bọn họ. Người giữ cửa bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chân cũng muốn mềm nhũn, nào còn dám đùa cợt Yến vương?

Cho nên rất nhanh, đội ngũ của Cố Huy Ngạn đã đi tới chính đường. Các nữ quyến nghe được hạ nhân truyền lời Yến vương đã đến, đều kinh ngạc hô lên: "Làm sao lại nhanh như vậy", đồng thời luống cuống tay chân tìm khăn cô dâu, tìm táo cho Lâm Vị Hi. Bởi vì quả táo hơi nhỏ, lại không biết bị ai cố ý giấu đi, trước khi ra cửa lại khôngtìm được. Vì táo đỏ tượng trưng cho cát tường bình an nên gây ra một chút nhiễu loạn.

rõ ràng Lâm Vị Hi là người đã trải qua một lần hôn lễ, bởi vì tìm quả táo mà nàng cũng trở nên bối rối. Nàng giống như con rối bị người khác điều khiển, thời gian dần trôi qua, động tĩnh bên ngoài chợt ngừng lại. Trái tim Lâm Vị Hi đột nhiên đập nhanh hơn, tuy đã phủ hỉ khăn lên đầu, trong tầm mắt một mảnh đỏ bừng, thế nhưng nàng vẫn biết, Yến vương đã ở ngay phía trước rồi.

Lâm Vị Hi ý thức được, bây giờ mỗi một bước đi đều tới gần Cố Huy Ngạn hơn. Lâm Vị Hi ngập ngừng đi từng bước, nàng còn nghi ngờ có phải chính mình đang sợ bị trượt chân không? Lúc này Lâm Vị Hi cảm thấy vô cùng may mắn vì trên mặt của nàng đãphủ lụa đỏ, không ai có thể thấy được sắc mặt đỏ bừng của nàng lúc này, nếu khôngnàng sẽ còn lúng túng nhiều hơn.

Cũng may lúc xuất giá mỗi tân nương tử đều sẽ khẩn trương, người bên cạnh chú ý tới dáng vẻ cứng ngắc của Lâm Vị Hi cũng chỉ trêu chọc cười một tiếng. Hỉ nương vịn Lâm Vị Hi đến chính đường bái biệt cao đường. Phụ mẫu của Lâm Vị Hi đều đã qua đời, nàng quỳ xuống dập đầu về phía bài vị đen nhánh của Lâm Dũng cùng Lâm mẫu, bỗng nhiên trong lòng nổi lên sự cảm động vô cùng. Giờ khắc này Lâm Vị Hi mới sinh ra mộtchút cảm giác chân thực, nàng đang từ biệt song thân, chuẩn bị gả làm vợ người khác. Sau đó nàng sẽ cùng người này đi chung nốt quãng đời còn lại, vui buồn có nhau, vinh nhục cùng hưởng. Người này cũng sẽ thay thế cha mẹ người thân, trở thành người thân cận nhất của nàng.

Mà đó chính là Yến vương Cố Huy Ngạn. Trước đó Lâm Vị Hi chưa từng nghĩ tới có thể gả cho Yến vương, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy là càn rỡ. Bất kể từ góc độ của đại trưởng công chúa Thọ Khang hay là góc độ của thế tử phi, tuyệt đối Yến vương vẫn là trưởng bối của nàng.

Nhưng bây giờ, Cố Huy Ngạn đang đứng bên cạnh nàng, cùng nàng dập đầu phụ mẫu Lâm gia. Từ trước đến nay, khí tức mạnh mẽ của Cố Huy Ngạn vẫn luôn rõ ràng, bây giờ hắn đang đứng cạnh Lâm Vị Hi, cho dù không nói một lời, nhưng uy nghiêm đó cũng đủ để dọa sợ người đứng ở trong phòng.rõ ràng cái gì Lâm Vị Hi cũng không nhìn thấy, thế nhưng là nàng lại có thể cảm giác được nhất cử nhất động của người đứng bên cạnh này, thậm chí cả từng nhịp thở bình ổn của Cố Huy Ngạn.

Từ đây kết tóc làm phu thê, yêu thương kính trọng nhau. Trong lòng Lâm Vị Hi nhẹnhàng gọi một tiếng nương, bây giờ nàng họ Lâm, không có tư cách đi bái biệt Vệ thị. Lâm Vị Hi muốn để mẫu thân biết, nàng đã lập gia đình. Nguyện mẫu thân trên trời linh thiêng có thể an tâm, lần này nàng sẽ không đi vào vết xe đổ của lần trước nữa.

Người một thân hoa phục từ biệt không phải song thân, mà là bài vị. một cảnh này làm cho vành mắt nhiều người đều cay cay. Sau đó hỉ nương, hoặc là nói Cố Huy Ngạn mang người đến trước mặt đại trưởng công chúa Thọ Khang, hành đại lễ với bà. Đại trưởng công chúa Thọ Khang nhận Lâm Vị Hi làm tôn nữ. Trưởng công chúa Thọ Khang không có nhi tử mọi người đều biết, thế nhưng đại trưởng công chúa nguyện ý muốn nhận tôn nữ, ai dám nói ra nói vào? Trưởng công chúa Thọ Khang là cô cô của Cố Huy Ngạn, đồng thời còn là tổ mẫu của Lâm Vị Hi, là trưởng bối của Lâm Vị Hi nhận lễ của tân lang tân nương. Đó là chuyện đương nhiên.

Thọ Khang đại trưởng công chúa mặc phẩm cấp của công chúa, ngồi ngay ngắn ở trênghế cao. Bà nhìn hai người đang đứng phía dưới, hốc mắt khẽ cay cay.

Hiếm khi thấy vẻ mặt nhu hòa của Cố Huy Ngạn. Hỉ phục đỏ chót hòa tan khí tức uy nghiêm lãnh đạm quanh người, vẻ tuấn mỹ của hắn lại nổi bật ra. Mà hỉ phục của thân vương cũng có quy chế, bả vai cùng ống tay áo thêu bàn long nhật nguyệt, trang phục này làm cho Cố Huy Ngạn khác hẳn với những tiểu tử choai choai ngoài kia. Uy nghi hoa mỹ, thong dong cao cao tại thượng, uy thế vô hình đập vào mặt người khác.

Cố Huy Ngạn vẫn biết hôm nay là trường hợp gì, hắn đem sự uy nghiêm cùng thân thiện duy trì vừa phải, không đến mức để cho người ta nhìn mà phát khiếp, nhưng cũng sẽ không để cho người khác có chỗ trống mà chui vào. Hôm nay là đại hôn của chính mình, Cố Huy Ngạn thả lỏng khí tức quanh người, dù sao đang ở hỉ đường mà hù dọa người nhà mẹ đẻ cô dâu thì cũng quá thất lễ rồi. Khi Cố Huy Ngạn cố gắng thu lại uy nghiêm của mình thì sự tồn tại của Lâm Vị Hi rõ hơn rất nhiều. Mặc dù khôngnhìn thấy dung mạo của tân nương tử, nhưng chỉ cần nhìn vào dáng vẻ nhỏ nhắn yểu điệu của nàng thì cũng đủ làm cho quan khách biết được tân nương tử mỹ mạo thế nào. Lâm Vị Hi cử chỉ đoan trang, lúc đi đường tua cờ trên khăn cô dâu lắc liên tục vẫnkhông hoảng hốt, bước nhỏ từng bước trên đường. Hai người như vậy sóng vai đứng cạnh nhau ở hỉ đường, cho dù là ai cũng đều tán thưởng ông trời tác hợp, trai tài gáisắc xứng đôi vô cùng.

Ngày đại hỉ, đại trưởng công chúa Thọ Khang không dám rơi nước mắt, trang trọng dặn dò hai phu thê. Ngày trước Cao Hi xuất giá cũng lừng lẫy vẻ vang, nhưng dù sao cũng không phải xuất giá từ phủ công chúa. Đại trưởng công chúa Thọ Khang cũngkhông bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, tiếc nuối nhiều năm của bà vậy mà lại viên mãn.

Sau khi trưởng bối dặn dò, khâu lễ tại nhà mẹ đẻ hoàn toàn kết thúc. Lễ quan hét to "Giờ lành đến", mọi người đứng đầy ở sân cứ như đám mây ửng hồng, lao về phía cửa lớn.

Lâm Vị Hi được hỉ nương nâng đỡ ngồi lên kiệu hoa, một tiếng hét to, kiệu hoa tám người khiêng được nâng lên. Lâm Vị Hi căng thẳng siết chặt quả táo trong lòng bàn tay. một năm đã trôi qua, vậy là nàng dùng một thân phận khác trở lại phủ Yến vương.

Sau hôm nay, nàng cùng người đã từng là trượng phu lại một lần nữa có liên quan đến nhau. Nàng là Yến vương phi, cũng là kế mẫu của Cố Trình Diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play