Khóe mắt Cao Nhiên nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Lâm Vị Hi rời đi, trong lòng cười cợt, khẽ "Nha" một tiếng, giả vờ rốt ruột nói: "Xem trí nhớ của ta này, vội vàng nói chuyện với tổ mẫu, vậy mà quên mất người khác, Lâm tiểu thư đâu rồi? Trước khi xuất môn ta đã đáp ứng với phụ thân hôm nay phải chiếu cố Lâm tiểu thư thật tốt. Đây là lần đầu tiên nàng tới những nơi như này, e rằng sẽ sợ người lạ."

Mọi người xung quanh đều nghe vậy, một vị phu nhân nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Lâm tiểu thư? Đây là ai?"

"Là nữ nhi của một người bạn cũ của phụ thân. Nói ra thì nàng cũng thật là đáng thương, phụ mẫu đều mất, phụ thân thương tiếc nàng còn có một mình không nơi nương tựa liền đem nàng tới ở lại vương phủ."

Các phu nhân nghe xong thì đã hiểu, nữ nhi của bạn cũ tới ăn nhờ ở đậu, phụ mẫu đều mất, thân thế đáng thương.

Những đương gia chủ mẫu này cười ha ha, nói với Cao Nhiên: "Thế tử phi thật sự là cẩn thận lương thiện, lúc nào cũng nhớ tới nữ nhi bạn cũ của vương gia."

Trong kinh thành nơi quyền quý nhiều như mây này thì Trung Dũng hầu Lâm Dũng chả là ai cả. Những phu nhân thái thái này mắt cao hơn đầu nào có ai nhớ rõ Trung Dũng hầu là ai đâu, nghe được họ Lâm cũng sẽ không nghĩ đến điều này. Các bà nghĩ rằng đây cũng chỉ là tiểu cô nương thân cô thế cô khổ sở đáng thương như biểu muội của trượng phu, của con trai họ mà thôi. 

Phu nhân Anh quốc công phủ ngược lại đối với việc này có suy nghĩ khác. Đôi mắt không còn trẻ của bà ta bình lặng, giọng điệu khinh thị coi thường: "Là bé gái mồ côi mà thời gian trước Yến vương mang về sao? Ngươi gả vào vương phủ cũng không dễ dàng, sớm ngày mang thai, sinh hạ nhi tử mới là chuyện quan trọng. Những việc ở bên ngoài không cần quan tâm để ý làm gì."

Phu nhân Anh quốc công đối với bé gái mồ côi này cũng không quá để ý. Một tiểu cô nương có danh nghĩa hầu phủ trên đầu, không có tầm mắt, không kiến thức, lại càng không được giáo dưỡng cẩn thận thì tùy tiện sắp xếp chỗ ở là được rồi. Như thế nào thì chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao? Đương nhiên, phu nhân Anh quốc công có thể nghĩ như vậy, cũng bởi vì bà ta chưa gặp Lâm Vị Hi bao giờ, cũng chưa từng một lần bước chân đến phủ Yến vương.

Cao Nhiên nói ra việc này mục đích vốn là muốn thể hiện sự rộng lượng, lương thiện của chính mình, kết quả lại bị phu nhân Anh quốc công nói như vậy làm nàng ta lúng túng. Trong lòng Cao Nhiên thầm mắng phu nhân anh quốc công suy nghĩ cổ hủ lạc hậu. Tuy nhiên nàng ta vẫn phải giữ mặt mũi với vị tổ mẫu này. Dù sao thì nàng ta cũng không định coi phủ Anh quốc công là nhà mình, nên giả bộ một chút cũng không sao cả.

Cao Nhiên nghĩ như vậy, bèn nói: "Vị Lâm tiểu thư này thân thế rất đáng thương, phụ mẫu đều mất, không có chú bác trong họ hàng. Trước đó vẫn sống nhờ ở nhà cô cô nàng, về sau vương gia thấy nàng một mình không nơi nương tựa, liền đem nàng tới vương phủ. Con vừa ra đời đã có tổ mẫu, phụ thân bảo vệ, cũng không biết trên đời này còn có người đáng thương như vậy. Gặp gia cảnh của Lâm tiểu thư, con càng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của trưởng bối trong gia tộc. Có thể được tổ mẫu bảo vệ yêu thương là trời cao ban phước cho con. Bởi vậy con càng cảm thấy nên quan tâm ít nhiều đến Lâm tiểu thư. Nếu Phật tổ nhìn thấy, chắc chắn có thể ban phước lành cho mẫu thân và đệ đệ của con."

Lời này vừa nói ra thì phu nhân Anh quốc công liên tục gọi hài tử ngoan. Quý phu nhân xung quanh cũng tán thưởng Cao Nhiên hiếu thuận. Cao Nhiên hé miệng cười, ngượng ngùng chối từ một hai, sau đó quay người nhẹ nhàng hỏi Ngưng Phù: "Lâm tiểu thư đâu, làm sao chỉ trong chốc lát đã không thấy đâu rồi? Bây giờ các vị phu nhân đều ở đây, ta dẫn Lâm tiểu thư đến giới thiệu cho tổ mẫu cùng các vị phu nhân."

Cao Nhiên nhớ tới kiếp trước. Nàng ta vất vả tìm quan hệ để được vào một buổi tiệc toàn các phú nhị đại tụ hội. Nàng ta như ý nguyện được người ta mang theo đi tham gia yến hội của các đồng học bạch phú mỹ. Lúc đó Cao Nhiên vừa thấp thỏm lại hí hứng trong lòng, tự cho là mình được tầng lớp kia tiếp nhận. Giờ này ngày này, cảnh tượng lại giống hệt như kiếp trước của nàng ta. Có chăng chỉ là đổi vai từ người đi theo thành người dẫn tới thôi. Bây giờ Cao Nhiên mới biết được, cái cảm giác giới thiệu một người để được tầng lớp khác tiếp nhận, bản thân giống như từ trên cao hạ mình mà bố thí cho kẻ nghèo khó.

Cao Nhiên nhìn một vòng đều không có tìm được Lâm Vị Hi. Thấy nàng ta như vậy, nhóm quý phu nhân thái thái đi theo cũng nhìn xung quanh bốn phía: "Tây uyển là vườn thượng uyển của hoàng gia, sao lại còn dám chạy loạn đây..."

Các nàng chăm chú nhìn quanh, đột nhiên một tiếng nói từ phía sau truyền đến: "Thuyền rồng còn chưa bắt đầu, các ngươi ở đây là tìm cái gì?"

Mọi người quay đầu, vừa nhìn thấy mặt tất cả đều cười, rối rít hành lễ: "Lão tổ tông vạn phúc kim an."

Phu nhân phủ Anh quốc công ngượng ngùng, nhưng vẫn là đi theo vấn an với đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Đại trưởng công chúa vạn phúc."

Đại trưởng công chúa Thọ Khang được người đỡ lấy chậm rãi đi tới, sắc mặt bà vui vẻ, mặc dù trên mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng so với thời gian trước thì tinh thần tốt lên rất nhiều, cả người cũng bừng lên sức sống, phảng phất như trẻ lại mấy tuổi. Bà cười hỏi: "Xa xa đã nhìn thấy các ngươi nói chuyện náo nhiệt, các ngươi đang nói về ai?"

Cao Nhiên nghĩ bụng định đáp lời, nhưng lại bị một phu nhân trẻ tuổi lanh mồm lanh miệng chặn đứng: "Thế tử phi đang nói thời gian trước Yến vương điện hạ mang về một tiểu cô nương, nghe nói phụ mẫu đều mất, sống nhờ ở vương phủ, thế tử phi rất thương cảm với vị tiểu thư này. Chúng thần thiếp đang khen thế tử phi hiếu tâm."

"A?" Đại trưởng công chúa Thọ Khang lạnh lùng nhìn Cao Nhiên một chút, vẻ trào phúng trong mắt không che giấu chút nào: "Nếu không phải ta cũng nhận ra Lâm nha đầu, nghe thế tử phi miêu tả như vậy, ta còn tưởng rằng Yến vương cũng mang một người khác về phủ đấy."

Đại trưởng công chúa Thọ Khang cùng Cao Nhiên và phủ Anh quốc công không hợp nhau lắm là bí mật mọi người đều biết. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hôm nay thái độ lại lớn như vậy, đại trưởng công chúa vậy mà tại loại trường hợp này trực tiếp không cho Cao Nhiên mặt mũi. Mọi người đang cười nói đều im lặng ngay lập tức. Trong kinh thành thì Cao Nhiên vẫn có danh phận, là cháu dâu của hoàng gia, là thế tử phi phủ Yến vương. Nhưng trước mặt trưởng công chúa Thọ Khang thì lại không nói thành lời. Đại trưởng công chúa Thọ Khang là ngoại tổ mẫu trên danh nghĩa của Cao Nhiên, ngay cả tư cách tiếp lời bà cũng không có.

Phu nhân Anh quốc công sắc mặt trầm lại. Bà ta cùng đại trưởng công chúa là cùng thế hệ với nhau, nếu không phải đại trưởng công chúa có cái danh phận công chúa ở trên đầu, con cháu dưới gối phu nhân anh quốc công làm sao phải sợ bà. Tuy nói như vậy, nhưng thân phận công chúa cũng không phải nói đùa. Dòng dõi hoàng gia đấy. Trong lòng phu nhân anh quốc công không thoải mái, nhưng vẫn đành phải nói một câu giảng hòa: "Tam cô nương nàng một mảnh chân thành, đại trưởng công chúa đây là thế nào, lại giận chó đánh mèo lên tam cô nương?"

Đại trưởng công chúa Thọ Khang cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, quay người lại là bộ dáng hiền lành, từ ái vỗ tay người bên cạnh, nói: "Các ngươi đã nhắc đến nàng, vậy ta cho các ngươi nhìn một chút tôn nữ ta mới nhận, Hi nhi."

Nghe được xưng hô thế này rất nhiều thái thái quen biết đều ngẩn người, Hi nhi?

Các bà nhìn nữ tử đứng bên cạnh đại trưởng công chúa Thọ Khang, phát hiện tiểu cô nương này phấn điêu ngọc trác, mới còn ít tuổi đã có vẻ đẹp tinh xảo thế này, không biết nếu thêm vài tuổi nữa thì còn bức người đến bậc nào. cô nương này mặc dù chưa bao giờ thấy qua, nhưng rõ ràng không phải đại tiểu thư Cao Hi của phủ anh quốc công.

Lâm Vị Hi tiến lên một bước, hành lễ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, phong phạm quý nữ vô cùng: "Các thái thái vạn phúc."

Đại trưởng công chúa Thọ Khang thấy vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, bà liền cười nói ra: "Đứa bé này là Yến vương mang tới, lần đầu tiên ta gặp nàng đã hợp ý rồi. Đứa bé này với cháu gái ruột của ta cũng không có gì khác biệt. Cũng không biết là thế nào, mới mấy ngày không gặp, đã như là cách mấy năm rồi. Lúc nãy ta vừa thấy nàng liền mang đi. Hi nhi biết lễ nghĩa, nói không thể không cáo từ, cho nên ta mới mang theo đến cùng thế tử phi nói một tiếng, nàng sẽ đi theo ta, cũng không cần đến thế tử phi làm bộ chiếu cố cho nàng."

Quý phu nhân ở kinh thành thích cho Cao Nhiên mặt mũi, nhưng đại trưởng công chúa Thọ Khang hiển nhiên không cần làm vậy. Cao Nhiên bị đại trưởng công chúa chế nhạo ngay trước mặt mọi người. Mặt nàng ta đỏ bừng, nói: "Ngoại tổ mẫu cùng Lâm tiểu thư hợp ý là chuyện tốt, con vốn có hảo tâm muốn để mấy vị phu nhân gặp Lâm tiểu thư một lần, không nghĩ tới bị ngoại tổ mẫu hiểu lầm."

"Hảo tâm? Hi nhi cũng không cần đến hảo tâm của ngươi." Thọ Khang hừ lạnh một tiếng, nói, "Nàng tuổi nhỏ mất người thân là không giả, thế nhưng phụ thân của nàng được triều đình truy phong là Trung Dũng hầu. Trên tay nàng có ruộng tốt trăm ngàn mẫu, bất kể là ở đâu sinh sống cũng đều dễ dàng. Vừa mấy ngày trước Yến vương còn cùng ta nói Hi nhi chỉ là tạm ở trong vương phủ. Làm sao khi đến nơi này, lại bị ngươi nói đến khó nghe như vậy đây?"

Đại trưởng công chúa giáo huấn vãn bối, chúng phu nhân lặng lẽ nhíu mày, đối với việc này đều âm thầm cười cúi đầu, cũng không chen vào nói. Phu nhân Anh quốc công nhìn không được, cau mày nói: "Tam cô nương rõ ràng là có ý tốt, chỉ sợ là do đại trưởng công chúa có thành kiến đi, lúc này mới thấy cái gì cũng không đúng. Mà lại, Hi nhi là thế nào? Sao nàng lại gọi tên này?"

Mở miệng một tiếng Hi nhi, phu nhân Anh quốc công nghe mà hãi hùng khiếp vía. Nếu không phải biết không có khả năng, bà ta còn tưởng rằng Thọ Khang đang gọi Cao Hi đấy.

Sao nàng lại có tên này? Lâm Vị Hi nghe được người đã từng là tổ mẫu của mình vậy mà có thể nói ra loại lời này, trong lòng bi thương, ý cười trên mặt cũng trở nên cô đơn: "Khuê danh của tiểu nữ là Vị Hi, từ nhỏ cha đã gọi tiểu nữ là Hi nhi. Nghe ý tứ của phu nhân quốc công, là tên của tiểu nữ có gì không ổn sao? Nhưng đây là tên của cha tiểu nữ lưu lại, bây giờ cha đã qua đời, làm con gái, há có thể đổi tên sao?"

"Đổi tên cái gì? Trong lòng bà ta có quỷ. Chẳng lẽ còn muốn quản tên của người khác gọi là gì hay sao?" Đại trưởng công chúa Thọ Khang tức giận nhìn phu nhân Anh quốc công, nói rành rọt từng chữ: "Trung Dũng hầu hi sinh vì nước, được chính tay hoàng thượng phong cho tước vị Trung Dũng. Bây giờ một nhà Lâm gia cũng chỉ còn duy nhất giọt máu này, phu nhân quốc công phu hãy thu lại bộ dáng ương ngạnh của mình đi. Con gái của liệt sỹ hi sinh vì nước cũng không phải người mà bà có thể ức hiếp đâu."

Sắc mặt phu nhân Anh quốc công tái xanh. Ác danh gây khó dễ cho cô nhi quả mẫu là khó nghe nhất. Mà nếu như đối phương là con cái của liệt sĩ thì không cẩn thận còn bị vạch tội. Phủ Anh quốc công bây giờ tuy như mặt trời ban trưa, nhưng cái này phần lớn là dính hào quang của phủ Yến vương do có một cửa quan hệ thông gia. Thế lực trong triều của Cao gia cũng chỉ thường thường thôi. Phu nhân anh quốc công căng thẳng nửa ngày, vẫn là không dám mạo hiểm con đường quan lộ của con trai mình, chỉ có thể dịu giọng giảng hòa: "Cũng là do ta nghe được cái tên quen thuộc này, thuận miệng hỏi đến thôi, làm sao lại bị Lâm cô nương nói thành đổi tên rồi? Năm ngoái ta vừa mới người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Hi nhi mới mười bảy tuổi đã qua đời, trong lòng ta thương tiếc vô cùng. Bây giờ lại nghe được tên gọi quen thuộc thì giật mình hoảng hốt thôi."

Lâm Vị Hi cụp mắt lại, sợ người khác thấy được trong mắt mình chỉ có khinh thường cùng bi thương. Phu nhân Anh quốc công quả là một vị tổ mẫu hiền từ mà. Lại dám dùng một người đã chết làm bia đỡ đạn cho mình, thật sự là buồn cười. Nàng lại bị tổ mẫu dùng chính cái chết của mình để công kích mình.

Vị phu nhân đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức giảng hòa: "Được rồi được rồi, đều là hiểu lầm thôi, nói ra là tốt rồi. Vị tiểu thư này lớn lên đẹp quá. Thần thiếp vẫn là lần đầu tiên gặp được một mỹ nhân diễm lệ đến như vậy đấy."

Trong lòng Lâm Vị Hi đủ loại suy nghĩ, thấy vậy thì giả bộ như e lệ cúi đầu, che đậy sự oán giận vô cùng ở bên trong. Đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng không muốn ở thời điểm này mà gây sự. Huống chi, bây giờ còn đang trong cung đấy. Bà cũng cười nói: "Hôm trước Hi nhi vừa mới ra hiếu, lúc này mới xuất môn đi lại. Đây là lần đầu tiên lộ diện, để cho các ngươi chê cười rồi."

"Đại trưởng công chúa nói gì vậy." Nhóm quý phu nhân thái thái nhìn Lâm Vị Hi, trong mắt đều lóe lên sự sốt ruột. Hóa ra đây là con gái của Trung Dũng hầu mà thời gian trước trong kinh thành bàn tán đây, thật không nghĩ tới bản thân dáng dấp nàng lại xinh đẹp như vậy, ăn nói cũng tự nhiên hào phóng, người không biết còn tưởng quý nữ nhà nào đấy. Bây giờ còn được đại trưởng công chúa tận tay giới thiệu, thật sự là vô cùng ngạc nhiên mà. Lúc nãy nghe Cao Nhiên nói chuyện, các bà còn tưởng là một người sa cơ thất thế không danh không phận cơ.

Đại trưởng công chúa Thọ Khang thân mật vỗ tay Lâm Vị Hi, vờ cáu giận với đám người này: "Các ngươi cũng không thể bởi vì nàng không có thân tộc mà coi thường nàng, về sau đợi nàng lấy chồng, ta còn mang các thứ ở đáy hòm khiêng ra làm của hồi môn cho nàng giữ thể diện đấy."

( Ở đáy hòm chỉ những thứ quý giá nhất)

Chúng phu nhân thái thái đương nhiên cười nói phụ họa rối rít. Mà các phu nhân trong nhà có nhi tử chưa đính hôn tâm tư đã hoạt động. Lâm Vị Hi mặc dù bối cảnh không cao, thế nhưng ai có thể chống cự nổi đồ cưới phong phú của người ta đây? Toàn bộ tài sản của hầu phủ nàng mang đi hết. Lại có đại trưởng công chúa thêm trang, tướng mạo còn xinh đẹp đến bậc này... Ngày sau nếu là cưới về trong phủ, danh tiếng Lâm gia trung dũng cũng không phải chỉ để nói chơi không đâu, có thể hái ra tiền đấy.

Đại trưởng công chúa Thọ Khang thấy mục đích của mình đã đạt được, bà cười ha ha hai tiếng, nói lời khách sáo rồi dẫn Lâm Vị Hi đi. Từ đầu tới cuối, đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng đều không thèm quan tâm tới phản ứng của Cao Nhiên, bà cùng phủ Anh quốc công phủ đến mặt mũi cũng chẳng muốn vờ vịt làm gì.

Cao Nhiên cố gắng cười chống đỡ. Chờ sau khi người đi xa, một phu nhân thuận miệng phàn nàn với Cao Nhiên: "Thế tử phi thật là, người nói như vậy quả là khiêm tốn, làm thần thiếp còn thực sự nghĩ đây là khuê nữ nhà bình thường đấy. Con gái của Trung Dũng hầu, thân phận này cũng có thể. Chỉ là không có thân tộc, điểm này có chút thiệt thòi. Tuy nhiên dung mạo của nàng đẹp mắt, những khuyết thiếu kia cũng không quá quan trọng nữa."

Cao Nhiên càng nghe thì ánh mắt càng tối lại, đã vậy một phu nhân khác nghe được còn phụ họa một câu: "không phải sao, thần thiếp ở kinh thành nhiều năm như vậy,đã gặp qua bao nhiêu người, mà cũng là lần đầu tiên gặp được một dung mạo như thế. Tinh xảo đặc sắc chính là thanh xuân, tuổi trẻ thật tốt a! Aizzz, thế tử phi người sao vậy?"

Cao Nhiên quay đầu lại ôn hòa cười cười: "Không có gì, nhớ tới dặn dò của thế tử lúc ra cửa, có chút thất thần thôi."

Nhắc đến Cố Trình Diệu, các phu nhân lập tức bỏ qua Lâm Vị Hi, tràn đầy phấn khởi nói đến phủ Yến vương. Một lần nữa Cao Nhiên đem tiêu điểm tập trung đến người mình, lúc này dưới đáy lòng mới khe khẽ hừ một tiếng. Cao Nhiên vốn định đè thấp Lâm Vị Hi ngay vào lần đầu xuất hiện, chỉ cần phá hủy những ấn tượng đầu tiên này của các phu nhân, về sau Lâm Vị Hi đừng nghĩ đến gả cho người trong sạch. Nhưng mà thật không nghĩ tới, nhanh như vậy Lâm Vị Hi đã dựa vào đại trưởng công chúa Thọ Khang rồi. Mà đại trưởng công chúa cũng nguyện ý ra mặt cho Lâm Vị Hi. Việc xã giao ở tầng lớp quyền quý này, quan trọng chính là người tiến cử. Nếu như không có đại trưởng công chúa Thọ Khang dốc hết sức ra mặt, những phu nhân thái thái mắt cao hơn đầu này làm sao lại vui vẻ mà tiếp nhận Lâm Vị Hi - loại nữ tử hàn môn có mỹ mạo bức người đây?

Cao Nhiên chuẩn bị rất lâu, bây giờ lại nhận được một kết quả như vậy, trong lòng buồn bực vô cùng.

Đại trưởng công chúa Thọ Khang nhiệt tình dẫn Lâm Vị Hi đi gặp các vị công hầu huân thích. Mặc dù những người này Lâm Vị Hi vẫn biết, nhưng nàng vẫn nhận tâm ý của ngoại tổ mẫu, khéo léo thỉnh an các vị phu nhân thái thái. Việc này mất rất nhiều công sức, nếu không phải đại trưởng công chúa Thọ Khang sức khỏe không tốt, không phải bà còn muốn đem Lâm Vị Hi giới thiệu đến trước mặt Tiền thái hậu đi.

Lâm Vị Hi cùng ma ma nha hoàn phủ công chúa dìu đại trưởng công chúa Thọ Khang đỡ đến ngồi nghỉ trong cung điện. Vừa ngồi không bao lâu, hội thi thuyền rồng chuẩn bị bắt đầu. Tiền thái hậu mang theo đông đảo nữ quyến đi về phía đài cao để tiện theo dõi. Nữ quyến trong cung ít có gì để tiêu khiển. Loại thi đấu thuyền rồng này làsự kiện trọng đại khó gặp. Mọi người hào hứng vô cùng, Lâm Vị Hi mặc dù khôngthích lắm, nhưng nhìn đài cao nhiều người, nàng sợ xảy ra chuyện gì, cho nên cũng căng thẳng tinh thần, cẩn thận vịn tổ mẫu ra đó.

Cũng thật thiệt thòi cho tinh thần căng thẳng của Lâm Vị Hi. không biết con cái nhà ai bị che ánh mắt, trong lòng hắn ta không kiên nhẫn, vậy mà đưa tay đẩy người phía trước. Nữ quyến đứng ở phía trước sao có thể nghĩ đến sau lưng sẽ có người xô đẩy đây, thình lình trên lưng bị va chạm, nàng ta vốn đang mang thai, thân hình bất ổn, suýt nữa thì rơi vào trong nước, Lâm Vị Hi thấy không đúng, lập tức đưa tay ra kéo. Nữ quyến sợ hãi hướng phía trước lao xuống, Lâm Vị Hi bắt lấy tay nàng ta, cố gắng lắm mới níu người lại được. Nữ tử kia tuổi không lớn lắm, trải qua biến cố này dọa đến mặt mũi trắng bệch. Lâm Vị Hi cũng bị dọa cho phát sợ, nàng giận không chỗ phát tiết, trầm mặt đi chất vấn tiểu hài tử đẩy người: "Ngươi là hài tử nhà ai, vậy mà lại làm loại việc này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play