Sau khi Cố Huy Ngạn nói xong, bầu không khí trong phòng rõ ràng trầm lại.

Đại trưởng công chúa Thọ Khang là ngoại tổ mẫu của thế tử phi tiền nhiệm Cao Hi, anh quốc công phủ đối với nữ nhi nhà mình bất kể đích thứ, đều đối xử như nhau, nhưng Thọ Khang đại trưởng công chúa thì chưa hẳn.

Vệ thị là đích nữ công chúa. Năm đó gả cho thế tử phủ anh quốc công cũng nổi tiếng là mạnh mẽ liên hợp, môn đăng hộ đối. Chỉ là sau khi lấy chồng Vệ thị cùng thế tử phủ anh quốc công sống chung cũng không tốt, Vệ thị có sự cao ngạo mạnh mẽ của con gái công chúa, mà thế tử phủ anh quốc công lại đặc biệt thích mỹ nhân mảnh mai yếu đuối. Việc hôn sự này bên ngoài thì phú quý, nhưng bên trong thì Vệ thị trôi qua lại không tốt. Chờ sau khi Hàn thị phục sủng, trở thành người trên đầu quả tim của thế tử phủ anh quốc công, thì quan hệ vợ chồng giữa Vệ thị và thế tử phủ anh quốc công lại càng căng thẳng.

Vệ thị từ nhỏ tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu đựng mình bị một thiếp thất có xuất thân thấp hèn vượt lên trên đầu. Tháng giêng năm Kiến Chiêu thứ chín, vừa qua năm mới xong thì Hàn thị lại đi gây sự. Nhiều năm oán hận chất chứa của Vệ thị bị khơi lên, lập tức trở mặt nổi giận, phạt Hàn thị phải quỳ ở từ đường. Sau này, Lâm Vị Hi nghĩ đến việc này luôn cảm thấy trùng hợp đáng sợ. Khi đó Hàn thị khôngdám làm trái mệnh lệnh của chủ mẫu, ủy khuất đi quỳ ở từ đường lạnh buốt. Tháng giêng năm đó thời tiết lạnh vô cùng, Hàn thị quỳ không bao lâu, thì bị sảy thai. Chờ khi thế tử anh quốc công nghe được tin tức vội vàng trở về, thì nhìn thấy ái thiếp của chính mình mặt vàng như giấy, dưới bụng khôngngừng chảy máu.

Hàn thị vậy mà mang thai, bị quỳ ở dưới sàn nhà lạnh buốt, lập tức bị sảy thai. Con nối dòng trong gia tộc vô cùng quan trọng, thế tử giận dữ, phu nhân anh quốc công sau khi nghe được cũng tức giận Vệ thị ngang ngược ghen tị, không để ý thể thống. Vệ thị cùng trượng phu và mẹ chồng đại náo một trận. Thế tử tức giận, nói nhiều lời nặng nề. Vệ thị nhiều năm sầu não uất ức, cuộc sống hàng ngày đã sớm không còn quy luật, vậy mà lại không biết mình đã có thai, tức giận công tâm, lại ngay trong lúc hai người xung đột thì sảy thai. Nữ tử mang thai vốn đã yếu ớt, sinh non càng là tổn thương cực lớn, Vệ thị bởi vậy mà bệnh không dậy nổi, không được mấy tháng, liền sớm qua đời.

Năm đó con gái duy nhất của Vệ thị là Cao Hi mới mười tuổi, mà Vệ thị sảy mất đứa bé kia là nam hài. Vệ thị chờ đợi nhiều năm, cuối cùng vậy mà gặp phải một kết cục như vậy. Nực cười là, Hàn thị bị phạt quỳ từ đường, thai nhi không giữ được, lại sau chín tháng bình an sinh hạ một đứa con trai.

Đây chính là đệ đệ ruột của Cao Nhiên. Nếu như Lâm Vị Hi nhìn thấy trong quyển sách kia không sai, về sau cái nam hài mạng lớn này sẽ còn từ con vợ kế mà trở thành người thừa kế phủ anh quốc công. Dù sao đích mẫu đã chết, huyết mạch duy nhất con vợ cả chỉ có một nữ tử là Cao Hi, mà thế tử anh quốc công lại đặc biệt thiên vị Hàn thị cùng con cái. Dưới tình huống không có con trai của vợ cả, lập thứ trưởng tử làm người thừa kế, vô cùng hợp tình hợp lý.

Nữ nhi duy nhất bị thiếp thất làm cho tức giận mà chết. Sau khi Thọ Khang đại trưởng công chúa biết khẳng định sẽ không tha cho, thế nhưng trong chuyện này Vệ thị cũng có lỗi. Tại nơi mà xã hội đề cao nữ tắc, Vệ thị phạt thiếp thất làm cho đối phương bị dọa sẩy, sau đó lại còn cùng mẹ chồng và trượng phu tranh cãi, cuối cùng lại làm cho chính mình tức giận mà sinh non. Thọ Khang là mẫu thân của Vệ thị đương nhiên tức giận đến muốn chết. Nhưng đặt ở bên ngoài, người khác sẽ chỉ nói Vệ thị tự làm tự chịu. Thọ Khang đại trưởng công chúa không có cách nào lấy lại công bằng cho nữ nhi của mình, mà phủ anh quốc công cũng không phải tiểu hộ mặc người chém giết. Thọ Khang đại trưởng công chúa chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này, mang ngoại tôn nữ Cao Hi về phủ của mình, tỉ mỉ giáo dưỡng.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, bi kịch của ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân lại một lần nữa xảy ra với Cao Hi. Cao Hi cái gì đều cố gắng đứng đầu. Vậy mà hết lần này tới lần khác sau khi lấy chồng thì cuộc sống gia đình lại không trôi chảy. Thậm chí nàng so ra còn không bằng mẫu thân mình là Vệ thị, mới sống được một năm, cũng buồn bực sầu não mà chết.

Thọ Khang đại trưởng công chúa bị đả kích lớn, nhưng đối phương là thế tử phủ Yến vương, phụ thân của Cố Trình Diệu quyền khuynh thiên hạ, bà có thể nói được gì? Chuyện để cho Thọ Khang đại trưởng công chúa không thể chịu nổi là chuyện sau đó, Cao Hi mới chết được một tháng thì phủ anh quốc công liền bàn bạc để Cao Nhiên gả đi làm vợ kế.

Cao Nhiên là ai? Là nữ nhi của Hàn thị. Mẹ con tiện nhân Hàn thị này hại chết nữ nhi của Thọ Khang không nói, bây giờ còn muốn thay thế ngoại tôn nữ của bà lập gia đình? Thọ Khang đại trưởng công chúa lúc này cùng phủ anh quốc công trở mặt, quan hệ thân quen nhiều năm với phủ Yến vương cũng phai nhạt đi.

Thọ Khang đại trưởng công chúa không thích Cao Nhiên cùng đệ đệ nàng ta là việc mà cả kinh thành đều biết. Cố Trình Diệu cuối cùng cũng cưới được ánh trăng sáng trong lòng, người trên đầu quả tim. Bây giờ nốt ruồi chu sa trong lòng của mình lại bị Thọ Khang đại trưởng công chúa nhằm vào, Cố Trình Diệu cũng không cao hứng. hắn ta vừa ra đời chính là thế tử, gia thế ưu việt, nhiều năm qua chỉ có người khác chiều theo hắn, đã lúc nào phải nhìn qua sắc mặt của người khác? NếuThọ Khang đại trưởng công chúa bày ra thái độ, Cố Trình Diệu cũng không cần nghĩ đến quá khứ đã trôi qua mà đi nịnh bợ. Phủ Thọ Khang công chúa cũng chỉ là một cái cái thùng rỗng, không người kế tục. Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra nhà bọn họ đang đi xuống dốc, tuy nhiên bởi vì Thọ Khang bối phận cao, dùng thân phận đại trưởng công chúa để chống đỡ bên ngoài thôi. Nếu thật sự cùng phủ Yến vương đối đầu, Cố Trình Diệu sao phải sợ bà ta?

Cho nên sau khi Cao Nhiên vào cửa, phủ Yến vương cùng phủ Thọ Khang công chúa không thể tránh khỏi trở nên lạnh nhạt với nhau, Cao Nhiên vui khi thấy việc lớn đã thành, còn Cố Trình Diệu cũng không cảm thấy áy náy gì. Bây giờ đột nhiên Cố Huy Ngạn hỏi tới, Cố Trình Diệu chỉ dừng lại một chút, liền nói: "Thọ Khang đại trưởng công chúa hình như đối với thế tử phi có gì hiểu lầm, nhi tử đã muốn cùng đại trưởng công chúa giải thích, nhưng người trong phủ công chúa lại lạnh nhạt với thế tử phi. đãlàm phu thê chính là một thể, bọn họ bất kính đối với thế tử phi chính là bất kính với nhi tử. đã như vậy, Nhi tử cũng không cần thiết phải đi lại nữa."

Lâm Vị Hi nghe xong câu nói này thì biết, Cố Huy Ngạn sẽ tức giận. Biểu hiện trên mặt Cố Huy Ngạn bình thường giống như mọi ngày, giọng nói của hắn thậm chí vẫn đều đều không khác chút nào: "Ngươi cũng biết vợ chồng là một thể, vậy Cao Hi ngoại tôn nữ của Thọ Khang đại trưởng công chúa, thì khôngphải là thê tử của ngươi rồi?"

Cố Trình Diệu hướng về Cao Nhiên, Cao Nhiên lúc đầu cảm thấy rất vui mừng. một lão bà bà khôngđược trượng phu yêu thích, không thích nàng ta. Nàng ta cũng khinh thường bước vào cửa lớn phủ công chúa. Đến nhi tử cũng không sinh được, chỉ biết ỷ vào thân phận công chúa mà chèn ép người khác, Cao Nhiên cảm thấy Thọ Khang thật đáng đời. Mà Vệ thị cùng Cao Hi chính là báo ứng. Cố Trình Diệu bởi vì người phủ công chúa mặt lạnh với nàng ta liền đoạn tuyệt quan hệ cùng phủ công chúa. Cao Nhiên cảm thấy rất hưởng thụ, đây mới chính là khí phách của nam chính nha. Nhưng bây giờ Cố Huy Ngạn buông lời như vậy. Cao Nhiên chợt ngẩn người, nhất thời không biết đây là thế nào, Yến vương hẳn là bất mãn vì Cố Trình Diệu? Làm gì đến mức này đâu?

Cố Trình Diệu không giống Cao Nhiên, hắn ta hiểu rõ về phụ thân của mình, nghe xong giọng điệu của Cố Huy Ngạn, hắn ta biết phụ thân đang tức giận. Cố Huy Ngạn càng tức giận càng ung dung thản nhiên. Tình huống hiện tại tất nhiên là đang rất giận rồi.

Cố Trình Diệu không dám ngồi nữa, lập tức đứng lên, cúi đầu nói : "Nhi tử cũng không phải là có ý này... Nhưng Thọ Khang đại trưởng công chúa quá mức ngang ngạnh, thế tử phi đã là chính thê của nhi tử. Trường bất từ tử hà hiếu? Bà ta không tôn trọng thế tử phi, nhi tử nếu vẫn như trước đây nghe theo bà ta, làm vậy chẳng phải là hạ thấp mặt mũi của phủ Yến vương ta?"

(Trường bất từ tử hà hiếu: Trưởng bối không hiền tại sao con cháu lại phải hiếu thuận)

Cao Nhiên cũng lập tức đứng lên, cực nhanh liếc nhìn Lâm Vị Hi một chút, mím môi cúi đầu: "Là con dâu không đúng, không liên quan đến thế tử, mời phụ thân không cần giận chó đánh mèo lên thế tử."

Lâm Vị Hi đương nhiên hiểu cái nhìn kia của Cao Nhiên là có ý gì. Đây là việc nhà của phủ Yến vương, dù cho thế nào đi nữa cũng không tới một người ngoài như Lâm Vị Hi nghe chuyện. Nếu như bình thường, Lâm Vị Hi đã sớm kiếm cớ rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác đứng trước mặt nàng lại là Cố Trình Diệu. Giáo dưỡng nhiều năn của Lâm Vị Hi nói cho nàng muốn tôn trọng chủ nhà, lẽ ra phải lễ phép tránh đi, thế nhưng... Nàng rất muốn nhìn Cố Trình Diệu bị mắng. Lâm Vị Hi cuối cùng thuận theo tâm ý của mình, vẫn như cũ thản nhiên ngồi xuống, cố gắng giảm đi sự tồn tại của chính mình, vẻ mặt đàng hoàng thản nhiên nhưng trong lòng thì mừng thầm không thôi tiếp tục lắng nghe.

Cố Huy Ngạn nghe được lời Cố Trình Diệu nói, lửa giận trong lòng càng lớn. trên mặt hắn không thấy vui buồn, chỉ có từ trong lời nói mới có thể cảm nhận được áp lực nặng nề: "Nếu thật sự Đại trưởng công chúa không để ý tới mặt mũi của phủ Yến vương, bà sẽ không để các ngươi vào cửa."

Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đều cúi đầu, cố gắng thở nhẹ nhàng. Cố Huy Ngạn bình tĩnh một chút, lúc ổn định lại mở miệng thành một Yến vương bình thản như không: "Chưa thủ đủ tang vợ đã tục cưới, cái này chính là bản thân ngươi không đúng, Thọ Khang đại trưởng công chúa cũng chỉ là có thái độ lãnh đạm. Bà cho người đóng cửa phủ để các ngươi đứng ngoài cũng không có gì quá đáng. Ban đầu là ngươi tự mình viết thư cầu hôn ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa, đối phương lại là huyết mạch duy nhất của đại trưởng công chúa. Mới được một năm đã bệnh chết không rõ ràng trong vương phủ, Thọ Khang công chúa đối với ngươi có thái độ, ngươi còn dám có ý kiến?"

"Phụ thân." Cố Trình Diệu nhịn không được ngẩng đầu, "Lúc trước người con muốn tìm cũng không phải là nàng, là nàng cùng đại trưởng công chúa..."

Tiếng nói của Cố Trình Diệu dần biến mất trước ánh mắt của Cố Huy Ngạn, hắn ta phải ngoan ngoãn cúi đầu, Cố Huy Ngạn mới cười khẽ một tiếng, đem chén trà đặt phịch một tiếng để lên bàn: "Lúc trước người viết thư có phải ngươi hay không? Người đính hôn và trao đổi thiếp canh có phải ngươi hay không?"

Sắc mặt Cố Trình Diệu uất ức, hắn ta hết nhịn lại nhẫn, vẫn là miễn cưỡng nói: “ Vâng."

"Như vậy là đủ, sẽ không ai nghe lý do của ngươi. Ngươi đã lớn như vậy, làm sai chuyện là làm sai, không nghĩ chịu trách nhiệm, lại còn viện cớ cho mình?"

Lâm Vị Hi nghe đến đó hốc mắt cay cay, nàng cố gắng mở to mắt, đem nước mắt nuốt trở về. Thời gian dài như vậy, cả trong quyển sách kia, cả phủ anh quốc công, thậm chí đến nha hoàn nô bộc trong phủ Yến vương đều nói là nàng tự làm tự chịu, là nàng đáng đời. Trong nhiều người như vậy, mà chỉ có Yến vương thay nàng giải oan, không chút lưu tình chỉ trích Cố Trình Diệu. Yến vương là phụ thân của Cố Trình Diệu, hoàn toàn là nhà chồng người ta mà.

Ban đầu là Lâm Vị Hi mơ hồ thay thế ân cứu mạng của Cao Nhiên, nhưng cái này trách ai? Là Cố Trình Diệu nhận nhầm người, là Cao Nhiên ở sau lưng giở trò. Dựa vào cái gì để nàng phải chịu những sai lầm của người khác? Cho dù cuối cùng phát hiện là trời xui đất khiến lấy nhầm người, nhưng Cố Trình Diệu dù sao cũng đã cưới nàng, vì cái gì Cố Trình Diệu không nghĩ đến trách nhiệm của một người trượng phu đây?

Cố Trình Diệu bị trách mắng đến không còn mặt mũi, Cao Nhiên muốn nói gì, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Cố Huy Ngạn, bị dọa đến cổ họng lấp kín, lập tức im lặng.

Hiếm khi Cố Huy Ngạn nổi giận, cả trong ngoài sảnh đường đều câm như hến, thậm chí cả lão vương gia cũng không dám nói chuyện lúc này. Cả sảnh đường đều yên tĩnh, đột nhiên vang lên mấy tiếng ho khan. Người phát ra tiếng hình như cố gắng ngăn tiếng ho lại, làm sao càng ngăn lại càng ho đến lợi hại. Lâm Vị Hi che miệng lại, cau mày, khó khăn nói với Cố Huy Ngạn: "thật có lỗi, ta cũng không muốn quấy rầy ngài cùng thế tử. Chỉ là... Khụ khụ..."

Lâm Vị Hi ho khan đến nỗi gương mặt đỏ lên, hai mắt rưng rưng, lại vừa vặn che giấu nàng vừa rồi đãxúc động. Cố Huy Ngạn lúc đầu đang tức giận, trông thấy Lâm Vị Hi ho đến đáng thương như thế, lại thở dài, nói: "Tại sao lại ho rồi? Hôm nay không uống thuốc sao?"

Lâm Vị Hi nói không ra lời, Uyển Nguyệt tới trước một bước, cẩn thận trả lời: "Nô tỳ đã hầu hạ cô nương uống, nhưng mấy ngày nay khí hậu hanh khô, dùng thuốc mà vẫn chưa đỡ."

"Ngày mai gọi thái y từ trong cung đến, đổi cho ngươi một phương thuốc khác đi."

Lâm Vị Hi khó khăn nói lời cảm tạ với Cố Huy Ngạn. Cố Trình Diệu trơ mắt nhìn xem một đám người xúm bên cạnh Lâm Vị Hi. Thế tử như hắn ta ngược lại giống như là bị người quên lãng.

Tuy nhiên cũng may cứ như vậy, chuyện vừa rồi cũng dịu đi, hạ nhân hầu hạ Cố Trình Diệu nhẹ nhàng thở ra. Lâm Vị Hi vừa nghĩ tới chính mình lại giải vây cho Cố Trình Diệu, nàng tức giận không thôi, cổ họng ngứa càng phát ra tiếng ho không ngăn lại được.

Khó khăn chờ Lâm Vị Hi ngừng ho khan, người trong hành lang đều nhẹ nhàng thở ra. Cố Huy Ngạn vẫn cau mày nhìn Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi một bên cẩn thận hít thở, một bên xem xét Cố Huy Ngạn một chút: "Yến vương điện hạ, ngài còn tức giận phải không?"

Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn Lâm Vị Hi một chút, mặt mày không động, nhẹ nhàng nói với Cố Trình Diệu: "Lần sau không thể viện cớ này nữa."

Cao Nhiên nghe vậy thì mừng lắm, Cố Trình Diệu sắc mặt căng thẳng, hắn ta nhìn Lâm Vị Hi một chút, cúi đầu hành lễ với Cố Huy Ngạn. Trong lúc nhất thời đám người ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Vị Hi, mà Lâm Vị Hi cứng đờ, có khổ khó nói.

Kỳ thật, nàng không có ý này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play