Chu Trần thị vừa nghe thấy thế thì vui vẻ, lão phu nhân thật sự muốn chuyển đi?

Nhưng Chu lão đại ca thực sự hiếu thuận nghe xong cũng là sửng sốt, vội vàng kiểm điểm bản thân nói : "Nương, sao đột nhiên lại muốn chuyển đi? Có phải nương nghe người nào nói gì hay không? Nương cứ nói là ai nói bậy nói bạ, con tính sổ ngay!"

nói xong tức giận trừng mắt nhìn hai đứa con trai và cô con gái bên cạnh.

Hai đứa con trai của ông là Chu Kiến Quốc và Chu Kiến Vĩ, còn có con gái là Chu Tuyết Lê, trên thực tế trước Chu Kiến Quốc còn có một đứa con trai, nhưng không nuôi được.

"Cha, chúng con không có nói gì cả." Hai vợ chồng Chu Kiến Quốc và Tôn Hiểu Tuệ lập tức nói.

"Có phải do em với Chu Tuyết Lê nói lời gì khó nghe bị bà nội nghe được hay không!" Chu Kiến Vĩ đầu tiên chất vấn nàng dâu nhà mình.

Vương Phương cảm thấy mình sắp bị chết oan: "Em đâu có, anh đừng đổ oan cho em!"

Trước kia đúng là nàng tuy thường thì thầm nói với em chồng là Chu Tuyết Lê là bà nội bất công với ông sáu là Chu Tùng Bách, nhưng thời gian gần đây thật sự không có!

"Vậy là mày nói rồu!" Chu Kiến Vĩ trừng mắt nhìn Chu Tuyết Lê.

Chu Tuyết Lê cười lạnh: "Chu Kiến Vĩ, anh đừng gặp ai cũng cắn bậy, tôi nói bà nội cái gì, chẳng qua bà nội người ta chê nhà mình ăn đồ ăn như cho heo ăn nên không muốn ở chung với nhà mình thôi chứ gì!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Trần thị liền sa sầm xuống.

Bà cũng biết thời gian gần đây thức ăn nhà mình không được tốt lắm, nhưng trong nhà đều ăn như vậy cũng không phải ai ăn uống ngon lành gì, đây chẳng khác gì là nói bà cố tình đem mẹ chồng ép đi không cho ở chung, trong thôn này?

"Mày khem khép cái mồm lại đi nhưng!" Chu Tùng Bách vừa sải bước từ bên ngoài vào, nóithẳng.

"A, Lục thúc đến rồi đấy à? Là đến đón bà nội qua ở luôn sao." Chu Tuyết Lê hừ lạnh nói.

"Người lớn đứng đầy ở đây, con nít như mày lanh chanh làm gì, là chỗ để mày nói chuyện sao?” Chu Tùng Bách không hề khách sáo đối với cô cháu gái này, tính nết y như mẹ nó, không ai ưa được.

Chu Tuyết Lê bị tức không chịu nổi: "Đây là nhà tôi, sao không có phần tôi lên tiếng chứ!"

"Tuyết Lê!" Chu lão đại ca trầm mặt mắng.

"Được, được, được, tôi là người ngoài, các người mới là người thân, tôi đi được chưa!" Chu Tuyết Lê tức đến bật khóc, chạy thẳng ra ngoài.

"Này nha đầu chết tiệt kia!" Chu Trần thị chỉ mắng với theo một tiếng, sau đó nhìn Chu Tùng Bách nói : "Chị nói chú sáu sắp nhỏ nghe này, chú sáu làm như thế là có ý gì? đang êm đangđẹp, chú tự dưng xúi bảo nương qua chỗ của chú ở? không phải nương đang ở chung với chúng tôi bên này thật tốt sao."

Chu Tùng Bách làm sao nghe không hiểu ý của chị dâu cả nhà anh, đây là muốn anh lên tiếng nói nguyên do, Chu Tùng Bách cũng không muốn làm lớn chuyện, liền đem đường đỏ anh mang tới lấy ra, nói : "Chị cả, đây là nàng dâu bảo tôi mang tới đưa cho chị, nàng ấy nóivất vả cho chị mấy năm qua, đều nhờ chị với anh cả chăm sóc nương, từ nay về sau nương sẽ do chúng tôi chăm sóc, ăn uống ngụ ở đều ở bên chúng tôi, túi đường đỏ này là nàng ấy đặc biệt bảo rôi mang tới để chị bồi bổ thân thể."

Chu Trần thị nghe anh nói như vậy, sắc mặt cũng đẹp hơn một ít, nói : "Đường đỏ thì khôngcần, chú mang về để cho vợ chú uống đi, chuyện lớn như vậy sao vợ của chú không sàn đây?"

"Vốn dĩ vợ tôi cũng muốn đi qua, nhưng bây giờ nàng đang mang thai, trời vừa mưa xong nên trên mặt đất trơn lắm, nên tôi mới không cho nàng ra ngoài." Chu Tùng Bách nói, sau đó đem đường đỏ đặt lên trên bàn, nhìn về phía anh cả hắn nói : "anh cả à, rm là thật lòng thậtdạ muốn đón nương sang nhà em ở, anh cũng đừng ngăn cản em hiếu thuận với nương."

"Chuyện này làm sao có thể cản chứ?" Chu Trần thị cười ha hả nói, nghĩ rằng để tôi xem chú có thể lưu được lão phu nhân ở mấy ngày!

Chu lão đại ca nhíu mày: "Tùng Bách, em muốn đón nương qua nhà em ở thì anh đúng là không thể nói gì, nhưng nương qua đó thì sẽ nhiều thêm một miệng ăn, vợ của em hiện tại lại đàn mang thai, về sau chi tiêu cũng không nhỏ..."

"Mấy chuyện này anh cả cứ yên tâm, về sau nương đi qua bên chỗ em ở, em nhất định có thể đem nương nuôi dưỡng tốt, nương có tin con hay không?" Chu Tùng Bách nhìn về phía lão nương nhà mình hỏi.

Vẫn liên tục không mở miệng, Chu lão thái lúc này mới mang theo ý cười: "Nương tất là nhiên tin con."

"Nương, Tùng Bách bên kia cũng không dễ dàng." Chu lão đại ca do dự nói.

"Hay là như vầy đi, cứ để cho nương đi qua nhà em ở thử một thời gian xem sao, nếu nương ở bên em được thì nương cứ ở tiếp, nếu ở không quen, thì nương sẽ quay về bên này, phòng của nương anh cả giữ lại cho nương." Chu Tùng Bách nói.

"Nương không có ý định quay lại, nhà của nương con cứ để lại cho Kiến Vĩ đi, bây giờ nó còn ở chung nhà với anh cả nó cũng không được tiện lắm." Chu lão thái nói.

"Con không sao, nhà đó con để dành cho bà nội." Chu Kiến Vĩ nói.

"Nghe bà nội của con nói, chuyển qua đi." Chu Tùng Bách vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó khôngnói thêm gì nữa, đỡ lão phu nhân đi ra ngoài: "Đại ca, em với nương đi về trước, anh khôngcần tiễnđâu, đường gần lắm."

Chu lão thái cũng không nói gì, nhưng trên mặt mang theo vẻ vui mừng đi theo thằng út về nhà, quãng thời gian này trời không mưa, Chu Tùng Bách lại vác một cái rương hành lý nên đương nhiên có người nhìn thấy, lại hỏi: "Sao lại thế này?"

Mặc dù không cho đưa tiễn, nhưng Chu lão đại ca cùng Chu Trần thị vẫn là đi theo ra.

"không có gì, anh cả và chị dâu của tôi chăm sóc mẹ lâu như thế nên tôi muốn đón mẹ về nhà ở thôi. Nhà có người già giống như có một bảo vật, mẹ tôi có thể Trấn gia nha." Chu Tùng Bách nói.

Lời này chọc cho người trong thôn bật cười ha hả, nhưng cũng cảm khái không uổng công Chu lão thái thương thằng út mồ côi từ trong bụng mẹ này như thế.

Chu Trần thị cũng cảm thấy hài lòng, như thế này thì không ai nói con dâu cả như bà khônghiếu thuận.

Trong thôn địa phương nhỏ như vậy, trong nhà Chu lão tam ca rất nhanh cũng nhận được tin tức.

Chu Lý thị là chị dâu thứ ba, vừa từ bên ngoài trở về sắc mặt liền không được đẹp cho lắm.

"Hừ, ai chọc bà vậy." Chu lão tam anh trai rút thuốc lá ra, nói.

"Ông đi ra ngoài nghe thử xem hiện giờ người bên ngoài đang là nhà chúng ta như thế nào, chuyện tốt toàn bộ để anh cả và chú sáu nhà ông chiếm hết, nhà chúng ta thì lại mang tiếng mang tăm là bỏ mặc mẹ già không lo tới kìa!" Chu Lý thị nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ý gì?" Chu lão tam thất thần hỏi.

Chu Lý thị liền đem lời đồn đại trong thôn nói lại một lần, Chu lão tam ca lại không để ý lắm, nói : "Nhưng bà tức giận cái gì, chẳng lẽ bà muốn đón nương về nuôi?"

"Đón cái gì mà đón chứ, chúng ta còn lo bản thân chưa xong, đón nương về lấy gì mà ăn?" Chu Lý thị nói.

"Vậy bà tức giận cái gì? Nương cũng không phải sàn đây chúng ta ở." Chu lão tam nói.

"Tôi tức giận là cái thằng sáu em ông đó tự dưng bày đặt bày điều làm chi, nương đang ở nhà anh cả không phải thật tốt sao, tự dưng nó nhất quyết đón nương qua nhà nó ở để làm gì, hiện tại bên ngoài đều đàn nói chúng ta không hiếu thuận, chỉ thằng Út là hiếu thuận nhất!" Chu Lý thị hừ lạnh nói.

"Cái này thì có gì đâu, nương qua nhà nó ở, vậy thì đồng nghĩa với nhiều thêm một miệng ăn, nhà nó lo chưa xong hai miệng ăn nhà nó thì liệu nương ở bên đó được mấy ngày, đến lúc đó không phải sẽ quay về nhà anh cả ở tiếp sao." Chu lão tam thảnh thơi nói.

Chu Lý thị cười lạnh: "Ông cho là có chuyện dễ dàng như vậy sao? Tôi đều nghe nói, vợ thằng út lục hiện tại đang mang thai, nương qua đó chăm sóc vợ nó, đây nhất định là sẽ đòi chúng ta gửi gạo qua nuôi!”

"Bắt chúng ta góp gạo?" Chu lão tam không hiểu nên hỏi.

"Nương ngụ ở bên đó, ông nói thử xem thằng út em ông có thể sang nhà mình đòi lương thực nói muốn nuôi nương hay không?" Chu Lý thị hừ nói.

"Nếu nó dám có ý định đó, tôi sẽ đánh gãy chân chó của nó!" Chu lão tam rốt cục thì tỉnh ngộ lại, trợn mắt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play