Vừa lúc Tạ Đường đang cùng Thư Mỹ Thanh nói chuyện, trợ lý gõ cửa, sau khi bước vào, anh ta nhìn Tạ Đường, tựa hồ có chuyện muốn nói, hiển nhiên là phải nói cho Tạ Đường biết, nhưng không muốn nói trước mặt Thư Mĩ Thanh, tránh khiến cho Thư Mĩ Thanh tức giận.

Tạ Đường liếc mắt nhìn Thư Mỹ Thanh, Thư Mỹ Thanh khẽ thở dài, đoán chừng người nhà của Tạ Đường lại tới tìm cô. Cô không còn nhiều thời gian, không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ Tạ Đường, cuối cùng vẫn là phải để cô tự mình lo liệu những việc này, vì vậy bà gật đầu, yêu cầu luật sư cất tài liệu đi trước, sau đó quay sang ý bảo Tạ Đường cũng mau đi.

Tạ Đường đi theo trợ lý đến bên ngoài tiểu khu, đến hành lang, trợ lý nói với Tạ Đường, "Cô Tạ, cô có thể xuống lầu xem một chút. Mẹ cô hiện đang ở bệnh viện này."

Tin tức Thư Mỹ Thanh nhập viện ở đây chắc hẳn không được tung ra, nếu không thì báo chí đã đến vây kín đây rồi, mẹ Tạ hẳn phải làm mọi cách mới biết được bà ấy nằm viện ở đây.

Nước mắt trên mặt Tạ Đường còn chưa kịp lau đi, cô còn chưa hết đau buồn khi biết Thư Mĩ Thanh bị bệnh nan y, khi nghe tin mẹ Tạ

đến tìm mình, liền không khỏi tức giận. Cô hiện tại thực sự không muốn cùng đám người nhà kia gặp mặt, nghĩ một chút liền biết nguyên do bà ta tới tìm mình.

Bất kể lúc nào, mẹ Tạ cũng đều đứng về phía Tạ Khinh. Điều này Tạ Đường sớm đã hiểu rõ, không còn ôm bất cứ hy vọng gì, thậm chí, theo một góc độ nào đó mà nói, cô đối với mẹ Tạ đã sinh ra cảm xúc chán ghét so với Tạ Khinh còn sâu hơn. Cô cho rằng, mẹ Tạ không xứng đáng để làm một người mẹ.

“Tôi không muốn đi.” Tạ Đường nói.

Trợ lý do dự nói: "Cô vẫn là nên đi xuống một chuyến, chuyện này sớm muộn gì cũng giải quyết."

Ngừng một chút, trợ lý lại nói: "Hơn nữa, Thư lão thái nói dù cô có giải quyết thế nào thì chúng tôi cũng sẽ đứng sau hỗ trợ cho cô, cho nên cô không cần sợ hậu quả là gì, Thư lão thái đều có thể thay cô gánh vác."

Khi cô ấy nói điều này, đôi mắt của Tạ Đường lại đỏ lên, nhất thời nỗi buồn sâu thẳm trong lòng bùng lên. Từ nhỏ đến lớn, kể từ khi ông bà ngoại qua đời, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như thế này. Bà nội đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng Tạ Đường biết rất rõ rằng bà là đứng về phía cha Tạ, tất cả chuyện tốt mà bà dành cho cô, toàn bộ là để cô không gây tổn hại tới Tạ thị.

Nếu bà ấy biết được cha Tạ muốn có được công thức món tráng miệng trong tay cô, bà ấy thậm chí còn có thể sẽ giúp Cha Tạ thuyết phục mình.

Cho dù vậy, kiếp trước bà nội cũng chính là người đã cứu mình ra khỏi biệt thự, Tạ Đường cũng không thể trách bà được. Bà ấy có địa vị của chính mình, nhưng lòng trắc ẩn đối với cô cũng là thật.

Tuy nhiên, có những chuyện sau khi so sánh, cô nhận ra rằng Thư Mĩ Thanh có lẽ là người tốt nhất với cô sau khi ông bà ngoại qua đời, gần như là vô điều kiện, đứng sau lưng cô và trở thành người bảo trợ của cô. Nếu không có bà ấy, Tạ Đường có thể sẽ không có nhiều tự tin rời khỏi Tạ gia như bây giờ.

Tuy nhiên, nỗi buồn là vô nghĩa, vì vậy cô nên dành nhiều thời gian hơn để đồng hành cùng bà ấy khi bà còn sống.

Nghĩ đến đây, Tạ Đường đè nén biểu tình trên mặt, cố gắng hết sức kiềm chế phiền muộn nói với trợ lý: "Làm phiền cô đi cùng tôi xuống một chuyến vậy."

Nữ trợ lý gật đầu nói: "Đương nhiên."

Cô ấy cùng Tạ Đường đi xuống, trong thang máy không khỏi liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Đường cùng thân hình gầy đi rõ rệt mấy ngày gần đây, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.

Cô cũng biết chút thông tin về Tạ Đường, vốn dĩ Thư Mĩ Thanh muốn đối xử với Tạ Đường tốt một chút, nhưng hiện tại thật không dễ dàng có được sự quan tâm ưu ái của người lớn, mà lại bị cưỡ ng bức cưỡng đoạt đi.

Trước khi Thư Mĩ Thanh trở về Trung Quốc không bao lâu đã biết bản thân mắc bệnh nan y, chính là vẫn chưa từng nói với Tạ Đường, nhưng lần này bà ấy đột nhiên ngất đi, phải nhập viện, cũng biết rằng bản thân không còn nhiều thời gian nên bà ấy mới kêu người tìm luật sư đến.

Tài sản của Thư Mĩ Thanh thật sự rất lớn, bằng không thì sau khi trở về Trung Quốc, nhiều người như vậy đều cũng sẽ không đổ xô tới nịnh bợ bà ấy, bọn họ chỉ nghĩ rằng muốn ở trước mặt bà biểu hiện thật tốt, hy vọng có thể được bà ưu ái mà thôi. Đáng tiếc thay Thư Mĩ Thanh, một lão nhân gia cô độc lại khăng khăng xem trọng Tạ Đường.

Tin tức trước đó không được tung ra, người bên ngoài cũng không biết chuyện, nhưng một khi Thư Minh Thanh chính thức chuyển giao quyền thừa kế cho Tạ Đường, e rằng nơi này sẽ xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu, ai biết được lúc đó Tạ gia sẽ như thế nào chứ?

Cô không biết tại sao mẹ của Tạ Đường lại đến tìm Tạ Đường, nhưng Thư Mĩ Thanh đã nâng đỡ cho cô ấy nhiều năm, đêm qua tỉnh lại sau cơn hôn mê, dặn cô phải chăm sóc Tạ Đường thật tốt, hơn nữa nếu Thư Mĩ Thanh có xảy ra điều gì bất chắc. Sau khi qua đời, bà cũng hy vọng có người ở lại bên cạnh giúp đỡ Tạ Đường.

Nghĩ một chút, trợ lý càng thêm nhiệt tình với Tạ Đường, chủ động đưa danh thϊếp cho cô: "Đúng rồi, tôi đi theo Thư lão thái lâu như vậy rồi, cô biết tôi, nhưng vẫn là không biết tôi tên là gì đúng chứ?"

Tạ Đường cầm lấy danh thϊếp rồi nhìn cô ấy một cái.

Trợ lý vội vàng nói: " Gọi tôi là Cao Tả được rồi."

“Chị Cao, làm phiền chị rồi.” Tạ Đường gật đầu, mặc dù biết trước ý nghĩ muốn lấy lòng của trợ lý, nhưng cô không có khí lực để nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Hai người đi xuống lầu, thấy mẹ Tạ một mình đến, bà ta lo lắng chờ đợi ở tầng dưới của bệnh viện, vừa nhìn thấy Tạ Đường liền vội vàng tiến lên chào hỏi.

Mẹ Tạ nhìn đứa con gái càng ngày càng xinh đẹp, thực không biết trong lòng đang là loại cảm giác gì, nhưng lại có cảm giác tức giận, nếu không phải là vì cô thì bà ta cùng Tạ Khinh ở trong nhà cũng sẽ không chật vật như vậy.

Nhưng hiện tại, bà ta không biết người đem video phát tán trên mạng kia là ai, khiến cho Tạ Khinh mỗi ngày đều ở trong nhà suy sục đến phát điên. Bà ấy thực sự không thể nhìn tiếp được nữa. Cho nên liền muốn đến thuyết phục Tạ Đường đừng đem chị gái cô bức đến loại tình trạng này.

Vì vậy, mẹ Tạ cố gắng hết sức để bày ra vẻ dịu dàng, trên mặt còn lộ ra vài phần đau thương của người mẹ, bà nắm lấy tay Tạ Đường, nói: "Đường Đường, con thật sự đã lâu không về nhà, con--"

Tuy nhiên, chưa kịp nói xong, Tạ Đường đã hất tay bà ta ra mà không hề nghĩ ngợi gì.

Khi Tạ Đường còn ở nhà, hiển nhiên bà ta sẽ không đối xử thân thiết như vậy với Tạ Đường, nhưng bây giờ bà ta lại nắm tay Tạ Đường rất ân cần, bà ta chỉ là muốn cầu xin Tạ Đường mà thôi, kẻ thông minh đều hiểu bà ta có mục đích mà đến. Cho nên Tạ Đường đối với bà lạnh nhạt hơn là chuyện bình thường.

Thế nhưng bị Tạ Đường rũ bỏ không thương tiếc như vậy, cô vẫn còn bàng hoàng, không ngờ Tạ Đường lại tàn nhẫn đến mức này, cô không chỉ rời khỏi nhà, mà bây giờ tư thế này dường như thậm chí còn không muốn nhận bà ta là mẹ nữa.

Bà ta nhất thời cảm thấy hơi tức giận, nhưng khi nghĩ đến Tạ Khinh, bà ta lại cố gắng hết sức mà nhịn xuống, hỏi Tạ Đường: "Đường Đường, con giận mẹ cái gì chứ? Nếu như là con giận chị gái, con giận chị gái đối với con làm ra chuyện không biết tốt xấu, vậy thì cứ trách con bé là được rồi, vì cái gì lại giận cả mẹ chứ? Mẹ khẳng định là đứng về phía con mà."

"Con cùng chị gái đều là mu bàn tay và lòng bàn tay của mẹ, đều là thịt cả, mẹ cái đó đều là vì ----"

Tạ Đường nghe bà ta nói những lời này, trong lòng cực kỳ mất kiên nhẫn, mẹ Tạ lúc nào luôn như vậy, rõ ràng là thiên vị nhưng lại luôn bày ra dáng vẻ lúc nào cũng mong muốn yêu thương công bằng, đứng nghe bà ta nói những thứ này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Tạ Đường không khỏi cau mày ngắt lời bà ta: "Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi lên trước."

Trợ lý ở một bên cũng hiểu ý, dùng giọng điệu công tư phân minh nói: "Nếu bà Tạ không có việc gì làm, xin bà đừng quấy rầy cô Tạ. Hiện tại cô ấy rất bận, còn có nếu lần sau bà còn dở trò cưỡng ép cô Tạ xuống gặp. Chúng tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ. "

“Con bận cái gì vậy?” Mẹ Tạ gần như không kiềm chế được cảm xúc.

Bà rốt cuộc vẫn chưa từng thấy Tạ Đường như thế này, bị Tạ Đường từ chối một cách lãnh đạm như vậy, không ít người ở dưới lầu trong viện nhìn qua khiến cho sắc mặt bà ta càng ngày càng không khống chế được, quả thực đáng giận!

Còn gọi nhân viên bảo vệ, cư nhiên lại đối với mẹ của mình gọi nhân viên bảo vệ?!

Tạ Đường không trả lời, nhưng trợ lý Cao lại liếc mắt nhìn Tạ Đường, sau đó quay sang mẹ Tạ, lãnh đạm đáp: "Đang bận nhận tài sản mà bà Thư chuyển cho cô ấy."

Mẹ Tạ đột nhiên co rút đồng tử!

Di sản của Thư Mĩ Thanh? Từ lâu đã nghe nói Thư Mĩ Thanh trở về Trung Quốc lần này là để tìm người thừa kế, nhưng làm sao lại có khả năng là Tạ Đường?!

Đó là một cơ nghiệp khổng lồ, cùng lục thị ngang hàng, chính là dù có mười cái họ Tạ vẫn còn kém xa! Cứ như vậy, Tạ Đường chẳng phải sẽ không cần dựa vào kết hôn cũng có thể biến thành phượng hoàng hay sao?

Mẹ Tạ sửng sốt đến mức không nói nên lời, nhất thời quên mất mục đích đến đây, bà không thể không nhìn lại Tạ Đường thêm một lần.

Bà một lần nữa phát hiện Tạ Đường cùng cô gái nhỏ trong trí nhớ của chính mình đã hoàn toàn là hai người khác biết. Bây giờ cô ấy thờ ơ và giỏi giang, đối xử với mình như một người xa lạ, không, là càng giống với kẻ thù.

Tất nhiên mẹ Tạ cũng hiểu rõ nguyên do vì sao ----- nhiều năm như vậy bà ta cũng chưa từng quan tâm tới Tạ Đường một phần, cũng không biết vì sao bản thân lại làm vậy, chỉ biết rằng vừa nhìn thấy Tạ Đường, bà liền nhớ lại năm đó chính mình vì khó sinh mà chịu khổ hạnh.

Mang thai gian khổ như vậy, mà Tạ thái thái vẫn chán ghét bối cảnh của mình, đối với cha Tạ thì không ngừng giúp đỡ, chính là thố ti hoa, căn bản nhìn cũng không thèm nhìn bản thân một lần, chưa từng cho bà ta một chút quan tâm.

Về phần cha Tạ, ngày nào cũng bận việc công ty, ba ngày không về, thậm chí còn vì bà ta mang thai mà ra ngoài ăn chơi đàng đi3m.

Chính vì những oán hận đó mà cuối cùng bà ta bị trầm cảm và suýt chết trên bàn mổ, cũng chính vì điều này mà mẹ Tạ đã chuyển mối hận này lên người Tạ Đường.

Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn lạnh lùng với Tạ Đường, đem dành hết sự quan tâm cho Tạ Khinh.

Nhưng lúc này, mẹ Tạ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, bà chợt nhận ra Tạ Đường đã đột nhiên trở thành người mà bà ta không thể với tới được.

Nếu Tạ Đường thực sự chiếm được di sản của Thư Mĩ Thanh như đã nói, vậy chính mình khóc lóc ăn vạ, sẽ thật sự bị nàng đuổi đi mất.

Hơn nữa, nếu cô thấy chướng mắt bà ta thì sẽ có hàng trăm cách để chỉnh bà.

Mẹ Tạ có chút sợ hãi Tạ Đường.

Bà ta ổn định tâm trí, cố gắng nhớ lại mục đích của mình, phải, đúng vậy, bà phải cầu xin Tạ Đường tha thứ cho chị gái, vì vậy liền khép nép mở miệng nói: "Đường Đường, dù thế nào đi nữa, gia đình hòa hợp thì mọi chuyện đều tốt. Ngay cả khi chị gái của con đã làm điều gì đó không thể tha thứ với con, nhưng con thấy đấy, bây giờ video đã được phát tán, con bé cũng đã biết chính mình có lỗi rồi. "

"Con không biết bây giờ con bé ở nhà là bộ dạng như thế nào đâu, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả ngày tóc tai bù xù, như là mắc phải chứng ảo tượng bị hại, cũng chưa có cách để đi học lại, con xem con bé gặp chuyện tội lớn như vậy, liền tha thứ cho con bé đi..."

Tạ Đường nghe đến đây rốt cuộc không kiềm chế được xúc động, lạnh lùng nhìn mẹ Tạ: "Tha cho chị ta, những việc chị ta đã làm ra không đáng để tôi tha thứ. Là chị ta hại tôi trước, còn muốn tôi chết, bây giờ tôi chỉ là vạch trần bộ mặt thật của chị ta, sao lại còn có vẻ như là lỗi của tôi rồi? "

Mẹ Tạ không nói nên lời.

Tạ Đường tiếp tục: "Có điều, thái độ của bà cùng người cha kia, không còn quan trọng đối với tôi nữa. Tôi không chỉ không như bà mong muốn đi giúp chị ta làm sáng tỏ rằng video kia là giả, mà còn tự mình đi bán án Tạ Khinh”

——Tạ Đường sớm đã nghĩ tới rồi, họ nên trả giá cho những gì chính mình gây ra đã gây ra, vốn dĩ cô sống lại một đời, đã muốn tránh được nhiều sai lầm, nếu Tạ Khinh không tìm tới gây chuyện, cô cũng không muốn trả thù cho sự những chuyện của kiếp trước Tuy nhiên kiếp này Tạ Khinh vẫn làm ra hàng loạt chuyện hãm hại cô chỉ vì ghen tuông thì cớ gì Tạ Đường lại phải nuốt hận?

“Kiện chị gái của con?!” Trái tim của mẹ Tạ đột nhiên mắc trên cổ họng, không thể được, bà ấy căng thẳng đến mức muốn nắm lấy tay áo của Tạ Đường, nhưng chưa kịp bắt lấy thì đã bị trợ lý Cao tách ra. nói: "Tạ Đường tiểu thư đã nói rõ rồi, hy vọng bà đừng tìm tới phiền phức nữa."

Mẹ Tạ sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Tạ Đường, bà không biết lần này đến cầu xin của mình có phản tác dụng hay không, trước đây Tạ Đường không nói sẽ kiện Tạ Khinh, vậy tại sao bây giờ lại đột nhiên muốn khởi kiện? Nếu cô ấy kiện, Tạ Khinh không thể thắng! Vậy sẽ phải làm thế nào bây giờ? Mặc dù mẹ Tạ đối với pháp luật dốt đặc cán mai, nhưng cũng biết Tạ Khinh rơi vào tội danh xúi giục, cố ý đả thường người ——

Mà nếu Thư Mĩ Thanh bên kia tác động vào một chút, Tạ gia chính là hoàn toàn không có năng lực chống trả, thay đổi cách nói thì chính là, Tạ Khinh sẽ bị kết án!

Không chờ mẹ Tạ phản ứng lại, Tạ Đường đã bước nhanh quay về tòa nhà nội trú.

Cao trợ lý hỏi cô: "Thật sự muốn khởi kiện sao?"

“Vâng.” Tạ Đường nói với vẻ mặt kiên định không chút do dự. Cho dù không vì đời trước của cô, thì cũng là vì thêm một kiếp này, bị Tạ Khinh năm lần bảy lượt hãm hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play