Tạ Đường quẹt thẻ đi vào phòng, đặt cặp sách xuống, liếc mắt nhìn căn phòng tổng thống, được biết là phòng hạng nhất của Tạ gia, trang trí quả thực rất sang trọng, nhìn thoáng qua đã thấy hồ bơi ngoài trời sau những ô cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn, làn nước trong xanh soi bóng trong ánh hoàng hôn.
Nhưng bây giờ Tạ Đường vừa thi xong, sức lục cạn kiệt, tự nhiên không có ý định bơi lội hay làm gì nữa.
Cô đi tắm để thư giãn bản thân, sau đó lau khô tóc bước ra ngoài.
Tạ Đường đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt mềm mại, mở cửa sổ thì nhìn thấy Cố Viễn đang đứng ở cửa khách sạn chờ có vẻ nhàm chán, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, đốt một điếu.
Tạ Đường khẽ cau mày, cô không nhớ ở kiếp trước bệnh của anh ta có phải là do hút thuốc nhiều hay không, nhưng đối với một người bị ung thư phổi sau này, hút thuốc chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hơn nữa, Cố Viễn cũng không ngờ rằng mình lại mắc phải căn bệnh như vậy, lúc này đối với rượu bia thuốc lá cũng không kiêng kỵ, tất cả đều làm trầm trọng thêm căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối của anh ta.
Tạ Đường do dự, tự hỏi có nên nhắc nhở Cố Viễn một chút, người này và chị gái có quan hệ chặt chẽ với nhau, tự nhiên cũng không muốn liên quan gì đến anh ta.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Cố Viễn bị phá sản và phải nằm viện chờ chết, Tạ Đường thực sự cảm thấy đáng thương cho anh ta.
Tạ Đường luôn là người mềm lòng, thêm vào đó, Cố Viễn này cũng có thể được gọi là một người tốt.
Cô suy nghĩ một lúc, mở điện thoại lên, bấm vào trung tâm khám bệnh của một bệnh viện và báo tên Cố Viễn. Cô có số điện thoại di động của Cố Viễn, vì vậy cô đã nhập trực tiếp tên và số điện thoại di động của anh ta vào. Bệnh viện nên gửi cho Cố Viễn nhắc nhở về lời mời khám sức khỏe.
Khi Cố Viễn nhìn thấy thông tin, có lẽ anh ta sẽ ghé qua để kiểm tra sức khỏe, bằng cách này, nếu có thể kiểm tra trước được điều gì đó, anh ta có thể tránh được điều xui xẻo của kiếp trước.
Làm xong chuyện này, Tạ Đường mới thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của bạn học hỏi cô có muốn đi ăn cùng không.
Bên dưới khách sạn, mọi người đã tập trung đông đủ, Tạ Khinh đã thay quần áo, mặc một chiếc váy liền thân và đôi giày cao gót màu bạc rất mát mẻ, nắm lấy cánh tay của Cố Viễn, nói cười với các bạn học xung quanh.
Gió đêm rất lạnh, như sắp mưa, Tạ Đường thật sự mình vừa tắm xong sẽ bị cảm lạnh, vì vậy xoa lông mày, trả lời bạn học: "Mình muốn nghỉ ngơi một chút, các cậu đi ăn đi. "
Bạn học này nói với Tạ Khinh đang đứng bên cạnh:"Em gái của cậu nói, cô ấy không đến, chúng ta đi trước. "
Tạ Khinh cau mày, phàn nàn với cố Viễn bên cạnh: "Em gái được ba mẹ chiều quen, anh Cố Viễn, để anh chê cười rồi! "
Cố Viễn không để ý lời cô ta nói mà hỏi:"Đường Đường không khỏe? Em có muốn mua một ít thuốc cho em ấy không? "
Tạ Khinh đột nhiên cảm thấy không hài lòng - đây là một điểm mà cô ta không thích ở Cố Viễn, quá hiền lành, không phải anh thích chính mình sao?
Tại sao không bao giờ đứng về phía cô ta? Tại sao không bao giờ bảo vệ được cô ta? Anh ta hoàn toàn không thể so sánh với Lục Trác.
Trước mặt rất nhiều người làm trò như vậy, khiến bản thân xấu hổ.
Cô ta lạnh nhạt, kéo khóe miệng nói: "Đường Đường không có nói cái gì khó chịu, em ấy có chút mệt mỏi. Thi xong ai không mệt? Em ấy lớn như vậy, có thể có chuyện gì, khách sạn tốt như vậy, chỉ cần nói với nhân viên là được? ”
Cố Viễn cau mày, nhưng không nói gì.
Đoàn người từ dưới khách sạn rời đi, Tạ Đường xoa xoa đầu, xuống giường cuộn mình ngủ một giấc.
Cô từ nhỏ đã có sức khỏe kém, từ nhỏ không có dinh dưỡng, cơ thể yếu ớt, mỗi lần đến kì kinh nguyệt thì cơ thể như muốn chết đi sống lại, mồ hôi nhễ nhại. Có lẽ là bởi vì ngọc bội có tác dụng, cho nên cả ngày hôm nay mới có thể chịu đựng qua kì thi.
Nhưng tác dụng của ngọc bội cũng không lớn, lúc này bụng cô vẫn đau nhức khắp người.
Cô nhắm mắt định ngủ một giấc nhưng không tài nào ngủ được, cô lấy ngọc bội trên cổ nhẹ nhàng xoa lên bụng dưới, cảm nhận được cảm giác ấm áp từ từ truyền đến từ bụng dưới. Cô thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy tốt hơn nhiều.
Có miếng ngọc này, Tạ Đường nhắm mắt lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e bề mặt nhẵn bóng của khối ngọc. Ông ngoại luôn trân trọng điều này, khi ông giao nó cho cô trước khi ông mất, khuôn mặt nhăn nheo của ông trông rất khổ sở.
Tạ Đường không biết khối ngọc này đến từ đâu, nhưng nghĩ chắc là bảo vật của tổ tiên truyền lại.
Về chuyện ông ngoại chết trẻ chưa bao giờ được bà ngoại kể, Tạ Đường cũng không rõ.
Tuy nhiên, cô cảm thấy rằng viên ngọc có liên quan đến một câu chuyện lãng mạn đã xảy ra khi ông ngoại còn sống, nếu không, tại sao nó lại trang trọng như vậy khi ông ngoại trao nó cho cô.
...
Suy nghĩ một hồi, Tạ Đường vẫn chưa ngủ, trong lòng có chút đói bụng, cô thở dài, chậm rãi ngồi dậy thay quần áo, định đến nhà hàng của khách sạn dùng bữa.
Đồ ăn của khách sạn Tạ thị vẫn rất ngon, nhưng Tạ Đường không có cảm giác thèm ăn, chỉ đơn giản là muốn no bụng, cho nên ăn chưa được lưng bát đã no.
Nhưng cho dù như vậy, Tạ Đường vẫn thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, dù sao cô gái ấy cũng thật sự xinh đẹp tinh xảo, ngồi ở bên cửa sổ, giống như búp bê Tây Dương được trưng bày trong tủ kính, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, động tác không có chút sức lực, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.
Sau bữa tối, Tạ Đường đi tới quầy lễ tân của khách sạn, hỏi: “Xin lỗi, có thuốc giảm đau không?”
Kiếp trước Tạ Đường dựa vào thuốc giảm đau để cầm cự mỗi lần bị đau bụng kinh. Thể chất của cô thật sự rất tệ, từ lúc phát sinh tranh chấp với Đậu Nhã Nhiên rơi xuống nước, sau đó phải nhập viện vì viêm phổi. Cơ thể yếu đi rất nhiều.
Đời này tuy rằng dựa vào ngọc thể chậm rãi điều chỉnh, có lẽ là cả ngày ngồi xe buýt, đối phó Lí Tử Hàng trong phòng kiểm tra, cho nên thần kinh đã căng thẳng, cho nên mới đau như vậy.
Tạ Đường âm thầm quyết định trong lòng sau khi trở về sẽ bồi bổ thân thể, rèn luyện lên hàng đầu, thân thể khỏe mạnh mới có thể thay đổi vận mệnh.
"Xin lỗi tiểu thư, khách sạn không có chuẩn bị.”
Quầy lễ tân rất chuyên nghiệp, lập tức bật máy tính bảng chỉ Tạ Đường về hiệu thuốc gần đó:
“Gần đây không có hiệu thuốc, nhưng có một tiệm xa hơn. Nếu không tôi mua giúp ngài?”
Tạ Đường nhìn bên ngoài, trời đã tối.
Hiện tại chắc các tiệm thuốc tây đều đóng cửa, trời bắt đầu mưa, lễ tân đi giày cao gót đi mua, thật sự làm khó cho họ, có thể sẽ bị quản lý khách sạn mắng.
Cơm nước xong không còn đau nhiều như trước, vẫn là chườm ấm bụng.
Cô lắc đầu nói: "Quên đi, làm phiền cô rồi.”
Quầy lễ tân thở phào nhẹ nhõm nhìn Tạ Đường lên thang máy rời đi.
Điều mà Tạ Đường không biết là sau khi cô rời đi, một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi ăn đồ Tây ở khu VIP đột nhiên nâng cặp kính gọng vàng lên và nhìn kỹ cô, kinh ngạc nhìn bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất ở góc thang máy.
Ánh mắt Thư Mỹ Thanh không ngừng rơi vào chiếc cổ trắng nõn gầy guộc của cô gái, đương nhiên không phải cổ của Tạ Đường đã thu hút cô, mà là chiếc vòng trên cổ cô.
Khi Tạ Đường đang ngồi ăn bên cửa sổ, viên ngọc bích vô tình trượt khỏi cổ, Thư Mỹ Thanh vô tình nhìn thoáng qua, lập tức tầm mắt không rời đi.
Miếng ngọc đó bề ngoài rất bình thường, không thể gọi là kết cấu trong suốt và tinh xảo đến mức nào, nhưng nó khiến Thư Mỹ Thanh cảm thấy rất quen thuộc, và nó khiến bà chợt nhớ đến một người quen cũ.
Ngày ấy, có một chàng thanh niên có học thức về nông thôn, bà và người ấy có mối quan hệ sâu đậm và sẽ ở bên nhau suốt đời. Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra, sau cùng thì hai người cũng phải xa cách nhau, một khi họ bị chia cắt trong thời đại đó, có khả năng là mãi mãi không bao giờ gặp lại. Không có điện thoại và thông tin liên hệ cũng bị mất, sau đó không liên lạc được nữa.
Lần này khi trở về Trung Quốc, Thư Mỹ Thanh nói muốn nhìn công việc kinh doanh thiết kế trong nước, nhưng trong lòng bà thực sự muốn gặp lại người đó.
Tuổi tác đều đã bảy tám chục tuổi rồi, trong lòng luôn có những ước muốn ấp ủ bấy lâu, khiến người ta trằn trọc, ngày đêm không ngủ được.
Chỉ là vẫn không tìm thấy, không ngờ hôm nay lại vô tình nhìn thấy khối ngọc bích quen thuộc trên người cô bé đó —
Chẳng lẽ cô bé này có liên quan đến người đó sao?
Thư Mỹ Thanh khó nén kích động trong lòng, bà định bước tới hỏi, nhưng cố nhịn xuống.
Có lẽ đó chỉ là một viên ngọc giống với nó mà bà nhìn lầm, một khối ngọc mà thôi, có thể chứng minh được gì, trong lòng sâu kín mà thở dài,...
Tạ Đường trở lại phòng, đóng cửa sổ, ngồi ở mép giường, trong lòng bàn tay rót một chén nước nóng, miệng uống từng hớp nhỏ.
Uống xong, cô vén chăn lên định ngủ tiếp thì cửa đột nhiên bị gõ vang, người phục vụ bên ngoài nói: "Tạ tiểu thư? ngài vừa rồi có phải muốn tìm thuốc giảm đau? Tôi thấy nhân viên phục vụ vừa vặn có liền mang đến cho cô."
Tạ Đường có chút kinh ngạc, cũng may cô còn chưa kịp thay đồ ngủ, liền vội vàng xuống giường mở cửa.
Nhân viên quầy lễ tân đứng bên ngoài, mỉm cười đưa thuốc cho cô.
Tạ Đường nhận lấy, nhìn gói thuốc giảm đau mới được đóng gói và một hộp đường nâu còn hơi ẩm trên tay, hơi kinh ngạc: “Không phải đã mở ra rồi sao?”
Nhân viên quầy lễ tân sửng sốt, trấn định lại nói: "Thật là trùng hợp, có một nhân viên phục vụ chưa sử dụng nó."
"Cảm ơn." Tạ Đường nhận thuốc giảm đau hỏi: "Thanh toán là..."
Quầy lễ tân vội vàng nói: “Khách sạn này đều là của Tạ gia. chúng tôi không biết xấu hổ lại thu tiền của tiểu thư.”
Tạ Đường nhìn cô, cảm thấy có chút áy náy. Từ trong thâm tâm cô đã đoán được, có lẽ cô ấy vẫn đạp giày cao gót để mua cho mình, bởi vì cô là con gái nhà họ Tạ nên quầy lễ tân sẽ hơi xuề xòa một chút, và cô chắc không biết rằng cô ở trong nhà không được ưu ái.
Tạ Đường thu lại suy nghĩ, mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn.”
Nhân viên quầy lễ tân vội vàng vẫy tay.
Tạ Đường cảm ơn xong liền xoay người đi vào, mở hộp đường nâu ra, ném viên kẹo vuông vào trong ly cho tan, sau đó ngồi ở trên giường nuốt hai viên thuốc giảm đau, một lúc sau liền cảm thấy cơ thể ấm lên, cảm thấy dễ chịu hơn.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong miệng, cơn đau bụng hành hạ cô cả buổi chiều và tối cuối cùng cũng biến mất.
Tạ Đường tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đặt hai hộp thuốc lên đầu giường, sáng mai quyết định đi cảm ơn cô nhân viên tốt bụng ở quầy lễ tân.
Sau khi không còn khó chịu nữa, cô đã ngủ thϊếp đi ngay lập tức.
...
Bên ngoài phòng của cô, trên hành lang dài, Lục Trác đang ngồi xổm bên cửa, đôi lông mày đen lòa xòa dính nước mưa, chiếc áo sơ mi trắng của anh hơi ướt.
Ánh đèn vàng chói lọi kéo bóng anh trải dài xuống đất, trông có chút cô đơn nhưng anh đưa tay lên phủi đi mái tóc ngắn dính nước, khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc đầu anh còn tưởng rằng mình thích Tạ Đường là bởi vì muốn Tạ Đường nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Anh còn ấu trĩ nghĩ, chờ Tạ Đường thích anh, anh phải bắt nạt cô thật tốt. Ai bảo cô năm lần bảy lượt thấy anh như thấy thú dữ ăn thịt mà bỏ chạy.
Nhưng giờ anh nhận ra không phải vậy.
Trước đây, ai dối với anh thế này sẽ bị anh đáp trả lại.
Nhưng bây giờ, anh chợt nhận ra rằng dù anh đã nhận ra rõ ràng rằng cô gái ấy không thích mình, nhưng đã trút xuống tình cảm, đã đưa tâm ra, rốt cuộc không thu lại được.
Người trong phòng sau khi uống thuốc đã ngủ say, Lục Trác nhìn bóng đèn tròn trên mặt đất mà nhếch miệng, trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng có chút buồn bực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT