Hai bài kiểm tra của Tạ Đường đều làm mọi người ngạc nhiên, kết quả này chỉ thành viên lớp C mới biết. Tạ Khinh làm sao biết?

Chỉ là điều này thật sự không thể tin được, Tạ Đường tiến bộ sao có thể nhanh như vậy, lập tức cũng đã vượt qua Cố Anh Nam?

Mặc dù Cố Anh Nam là học sinh đứng đầu lớp C, nhưng thực lực của cậu ấy vẫn có, không hề kém cạnh bản thân cô ta là bao.

Mà hiện tại, cậu ấy nói rằng các bài kiểm tra lý thuyết và thực hành thực tế của Tạ Đường đã vượt qua cậu ấy???

Tạ Khinh đứng đó tai như ù đi, Cố Anh Nam thấy sắc mặt cô ta trở nên khó coi, không biết cô ta bị làm sao, liền hỏi:

"Sao vậy, cậu không thoải mái sao?"

Tạ Khinh lúc này mới từ khϊếp sợ hồi phục lại tinh thần, khó khăn mới nói được một từ: "Không"

Cố Anh Nam ảo não nói: "Tôi dù sao cũng đã tham gia qua, năm trước không phải không qua sao. Năm nay đem cơ hội cho Tạ Đường cũng là hợp tình hợp lý."

Thực tế trung tâm đào tạo vào thời điểm đó, cậu đã thay đổi quan điểm của mình về Tạ Đường. Không phải như những gì cậu nghĩ chỉ là một con ngựa đen thoát ra từ một bài kiểm tra lý thuyết, mà là hoạt động thực hành rất hoàn hảo - cậu đã chứng kiến

quá trình làm của Tạ Đường bằng đôi mắt của mình.

Cho nên cậu đã tâm phục khẩu phục.

Tạ Khinh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đừng nản lòng, cậu cũng rất giỏi."

Cố Anh Nam còn định nói gì thêm, cô ta cũng nghe không nổi nữa, không dám ở cửa lớp C, vội vàng rời khỏi. Hàm răng cắn vào môi dưới đến nỗi chảy máu.

Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tạ Đường thành tích lại tốt đến như vậy, bài kiểm tra lý thuyết có thể đạt điểm cao nhờ học thuộc lòng trong thời gian ngắn, nhưng làm sao nó có thể làm được.

Tạ Khinh đột nhiên nhớ đến bài tập tráng miệng một tháng trước, chính vì bài tập tráng miệng đó mà giáo sư Uông đã chọn Tạ Đường làm trợ lý.

Lúc đó nghe giáo sư Uông và giáo sư Dư nói tác phẩm trong hộp trong suốt hoàn mỹ hơn, cô ta vẫn không tin, cho rằng đó là vấn đề giáo sư ưu tiên.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tạ Đường lúc đó đã ngấm ngầm xuất lực rồi, trình độ vượt qua chính mình sao?

Làm thế nào nó có thể làm được?

Nó mới học có mấy năm, từ tiểu học đến đại học, trình độ của nó làm sao có thể vượt qua cô ta?

Tạ Khinh sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước lạnh rồi nuốt xuống, sau đó an ủi bản thân, chuyện này không thể nào. Mới chỉ có một hai năm kể từ khi cha mẹ gửi nó đến trường này, nó luôn phải vật lộn để theo kịp các khóa học, bây giờ chắc hẳn chỉ tình cờ may mắn đạt được kết quả này.

Xét cho cùng, bởi vì cô ta quá tài năng, cho nên Tạ Đường với tư cách là em gái cũng phải biết chút ít.

Lần này là do may mắn, tuyệt đối không thể nào có thể vượt qua cô ta.

Nghĩ đến điều này, cô ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô ta nhìn chằm chằm vào biểu mẫu kiểm tra trình độ cấp một trước mặt, cô ta và chín học sinh hàng đầu khác của toàn khoa đã không vượt qua được kỳ thi hai ba năm. Không có nghĩa lần này Tạ Đường sẽ vượt qua kỳ thi lần đầu tiên.

Điều này gần như là không thể, cô ta hà tất gì phải buồn lo vô cớ?

Đến lúc đó, mình thi qua, nó không qua, nó mới là người xấu hổ.



Dư âm của buổi biểu diễn nghệ thuật trong trường vẫn chưa tan. Hai ngày này Tạ Đường đi ở trên đường, dường như sẽ có những ánh mắt tò mò nhìn đến. Những ánh mắt này mang theo điểm hâm mộ, nhịn không được nhìn lại vài lần. Cô gái mặc váy bông trắng bước chân vội vàng nhưng lại tạo thành phong cảnh rất đẹp.

Nhiều người không quen biết Tạ Đường nhưng thông qua buổi biểu diễn nghệ thuật này đều biết cái tên này.

Tạ Đường ở đời trước luôn thấp thỏm như chim cút, giấu gương mặt xinh đẹp vào góc tường, huống chi là biểu diễn trên sân khấu, ngay cả mở lòng kết bạn cũng là cực kỳ hiếm.

Còn Tạ Đường ở đời này có thể là do đời trước gặp phải những chuyện đó, đặc biệt khao khát có bạn bè, cho nên cô thật sự rất vui khi có thể kết bạn với Lận Quyết, Vương Văn Văn.

Vương Văn Văn đi bên cạnh, cảm thấy ánh mắt nhìn vào Tạ Đường càng nhiều.

Cô không nhịn được nắm tay Tạ Đường, cười nói: "Mình đây là được thơm lây, cho nên quyết định trưa nay mời cậu ăn cơm."

Tạ Đường cười nói: "Mời liền không cần, giữa trưa mình có chút việc chỉ có thể đến nhà ăn. "

Vương Văn Văn không muốn ăn một mình, vì vậy cô ấy lập tức nói:" Vậy tớ sẽ đi cùng cậu đến nhà ăn. "

Tạ Đường nói:"Được."

Tạ Đường đã hẹn gặp Lận Quyết, và điều cô muốn nói là những gì cô đã nghĩ lần trước, nhanh chóng kiếm tiền.

Trong tin nhắn, Phương Thu đồng ý đem mặt tiền cửa hàng một nửa cho bọn họ thuê.

Vốn dĩ Lận Quyết nghĩ rằng giao dịch với ông chủ Phương sẽ rất phiền phức, nhưng không ngờ Phương Thu lại nghe thấy đó là ý tưởng của cô gái nhỏ gửi đồ tráng miệng ngày hôm đó, vì vậy ông lập tức đồng ý. Với điều kiện duy nhất là ông có thể nếm thử đồ ăn miễn phí.

Nghĩ đến Phương Thu cũng là một người mê ẩm thực, công lao phải nhờ vào Tạ Đường, sắc mặt của Lận Quyết nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh cũng biết dù có mệt mỏi cũng phải trả hết nợ càng sớm càng tốt, nếu muốn kiếm tiền, quả thực anh cần phải làm nhiều việc khác.

Lời đề nghị của Tạ Đường rất hay, tuy không biết có thành công hay không nhưng cuối cùng nó đã mang lại hy vọng mới cho anh.

Anh chỉ muốn kiếm tiền sớm hơn và mua nhiều chất bổ sung dinh dưỡng hơn cho bà của mình.

Anh bước vào canteen, lợi dụng chiều cao của mình, liếc nhìn xung quanh đám đông, thấy Tạ Đường và Vương Văn Văn đang ngồi trong góc.

Hai người đã mua cơm rồi.

Tạ Đường cũng chú ý đến và ra hiệu cho anh ta.

Lận Quyết mỉm cười, đi lấy thức ăn, mua thêm ba cái chân gà, bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tạ Đường, đưa cho Tạ Đường hai cái chân gà, một cái cho Vương Văn Văn.

"Hey" Vương Văn Văn đột nhiên trở nên không hài lòng và nhìn vào đùi gà trên đĩa Tạ Đường: "Tại sao cậu ấy có tận hai cái?"

Lận quyết liếc nhìn Tạ Đường, và mỉm cười một cách ngây thơ: "Em ấy quá gầy"

Vương Văn Văn giận dữ nói:"Ý của anh là em béo sao?"

Tạ Đường không khỏi cười ngắt lời: "Cậu không béo, đừng nghe lời anh ấy."

Cô gắp một cái đùi gà quay lại chỗ Lận Quyết, cười cười.: "Ba người mỗi người một cái, vừa vặn."

Sau khi ba người ăn xong, Lận quyết nói:

"Chi phí thuê cửa hàng thì tiết kiệm được, nhưng hiện tại chúng ta cần một ít nhân công, cũng phải chuyên nghiệp, nếu không khả năng lo liệu không hết, quá nhiều việc. gần đây có một loạt món tráng miệng chuẩn bị khai trương, em có ý kiến

gì không? "

Tạ Đường rút ra một tờ giấy từ cặp đi học, trong đó liệt kê những loại đồ ngọt mà cô nghĩ có thể bán chạy gần đây. Xét cho cùng, cửa hàng của Phương Thu cách trường học không xa, lượng người đến vẫn rất đông, dù có nhiều cửa hàng tráng miệng gần đó nhưng chắc chắn không thể cạnh tranh về hương vị so với những món tráng miệng cô làm bằng ngọc bích.

Cô đã viết ra loạt món tráng miệng mà cô định thử trước.

Tờ giấy liệt kê bánh pudding hoa anh đào, bánh tart óc chó, bánh xoài vị gừng,… Tất cả đều là những món tráng miệng khiến người ta cảm thấy ngon miệng, muốn ch ảy nước miếng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tờ giấy nhẹ nhàng toát lên mùi của mùa hè nồng nàn đang đến.

Lận Quyết nghiêm túc nhìn nó.

Vương Văn Văn bối rối: "Đang bàn bạc cái gì?"

Tạ Đường nhìn Vương Văn Văn, trong lòng chợt nảy ra một ý: "Ai nói tìm người khó. Không phải có sẵn sao? Có rất nhiều. Các bạn trong lớp hẳn đều sẽ làm! ”

Tạ Đường dứt khoát gửi tin nhắn cho Tào Đình và những người khác. Đúng như dự đoán, mọi người đều phản hồi và sẵn sàng giúp đỡ sau giờ học.

Tất cả mọi người đều là sinh viên khoa ẩm thực, độ chuyên nghiệp của họ có thể không kém những người thuê bên ngoài, ngược lại sẽ tận tâm hơn vì là bạn của nhau. Bằng cách này, vấn đề nhân công hoàn toàn được giải quyết.

Mặc dù Tạ Đường nói rằng cô sẽ trả lương cho mọi người vào thời điểm đó, nhưng không một cô gái nào có ý định đòi hỏi điều đó.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, Lận quyết rất vui. Anh thực sự biết ơn Tạ Đường. Chính là sáng nay Tạ Đường đã từng nói qua hai người là bạn bè. Đừng nói lời cảm ơn nhiều, Lận quyết phải nuốt những lời đó một lần nữa.

Bước tiếp theo là chi phí nguyên vật liệu.

Lận Quyết cùng Tạ Đường không có bao nhiêu tiền trong tay, cho dù Tạ Đường muốn trả, Lận Quyết cũng nhất định không muốn, cho nên sau khi bàn bạc, nhất trí chờ Lận Quyết tiết kiệm tiền, và cửa hàng tráng miệng bắt đầu sẽ mở cửa.

Sau khi nghe họ thảo luận, ánh mắt Vương Văn Văn lập tức toát lên sự mong đợi và thích thú: "Thế này, Tớ có thể kiếm thêm tiền tiêu vặt phải không?”

Mọi người đều cười, tràn đầy hi vọng về điều tiếp theo.

......

Cách đó không xa, Lục Trác đang mặc áo hoodie và đội mũ, giấu mặt vào trong đó, vẻ mặt không chút biểu cảm, cả người đang dùng khí lạnh chọc vào miếng khoai tây trên đĩa, chuẩn bị chọc ngoáy khoai tây thành bùn.

Ngồi đối diện với anh, Hướng Hoành không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua chưa kịp quay đầu lại, Lục Trác đã bóp đầu lại, nói: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Cậu không nói nên lời:"Anh cần gì một hai phải ngồi lén lút ở đây, một phòng ăn lớn như vậy, thế nào cũng phải - "

Lúc Trác xụ mặt, ném cái thìa vào đĩa:"trùng hợp, hiểu không? Tôi thích ngồi đây."

Hướng Hoành nhấp một ngụm trà sữa, liếc Tạ Đường than thở rồi lên tiếng bất công cho bạn mình:"Trác ca, rõ ràng là anh theo đuổi cô ấy, sao không lợi dụng việc này, thiếu tiền thì nói anh cho một chút, còn mở cửa hàng làm gì?"

Lục Trác trong lòng cũng cho là như vậy, sáng sớm liền như vậy tức giận.

Nhất là mới mở cửa hàng, còn phải cùng tên kia bàn bạc khắp nơi, còn anh là cái gì, là cái thùng rác ven đường, mặc kệ đi. Dù biết Tạ Đường không thích mình nhưng Lục Trác vẫn cảm thấy bị phản bội.

Nhưng anh lại suy nghĩ, nghe được Hướng Hoành nói lời này, anh rất khó chịu, đối với cậu liếc mắt một cái:

"Cái này gọi là không ham hư vinh, tự chủ, hiện nay nữ sinh như vậy rất hiếm."

"vâng, vâng." Hướng Hoành nói:"Cô ấy muốn mở một cửa hàng kiếm tiền, vậy sao chúng ta không tham gia? Chúng ta là ba người đàn ông cao lớn 1m8, dễ dàng chạy việc vặt.”

Lục Trác hướng Tạ Đường bên kia nhìn, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh:

"Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn đi, loại vất vả như vậy.”

"Thật sự không đi?"

"kêu tôi đi tôi cũng không đi. "Lục Trác chế nhạo cúi đầu, lãnh đạm chơi game trên điện thoại di động.



Hướng Hoành đột nhiên nói đùa: "A, Trác ca, có phải Tạ Đường vừa mới vẫy tay với chúng ta không, hình như cô ấy gọi chúng ta đi qua.”

"Thật sao?" Lục Trác nghi ngờ nhìn lên.

Lại thấy Tạ Đường dường như vừa mới bỏ tay xuống, nhìn về phía bên này.

Cô ấy thực sự gọi anh?

Đôi mắt của anh bỗng nhiên sáng ngời, khí tức lạnh lẽo biến thành mây khói.

Lục Trác nhét điện thoại vào túi quần, cởi mũ, bắt đầu đi tới đó.

Anh thẹn thùng, giả bộ thản nhiên nói: "Vậy cố mà đi nghe một chút, cô ấy muốn nói cái gì."

"..."

Hướng Hoành không ngờ mình chỉ tùy tiện nói, Lục trác lại coi đấy là thật.

Cậu vội vàng ngăn Lục Trác lại: "... Em nói đùa đấy."

Lục Trác: "..."

Lục Trác nhìn Tạ Đường -

Bên kia cũng vì động tĩnh bên này mói nhìn lại đây. Tạ Đường dường như cũng nhìn thấy anh. Ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Nhưng ánh mắt không ở trên người anh nhiều nên cô nhanh chóng quay đi.

... Như thể, bên họ chỉ là một đám mây không khí.

Lục Trác đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, cảm thấy mất mặt, vừa bực vừa bi thương, đành phải chịu đựng, khôi phục vẻ mặt vô cảm, phất tay gạt Hướng Hoành đi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ngày hôm nay hơi ngắn, ngày mai sẽ dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play