Thẩm Du có chút bất đắc dĩ nghĩ, hiện tại nếu cho cô phải lựa chọn, có phải hay không là quá trễ, một giờ sau đã bắt đầu diễn, rất nhiều người chờ xem, chẳng lẽ cô phải vì Thẩm Tiêu bỏ cả đoàn phim không màng tới mọi người cực khổ tập luyện lâu như vậy, chẳng lẽ muốn cô vì một người mà thất bại trong gang tấc sao
Thẩm Du không dùng lực giãy giụa, mà là nâng lên đôi tay lên ôm cổ anh, đem đầu dựa vào vai anh nhẹ giọng nói: "Anh bình tĩnh một chút được không? Nếu như vậy có thể làm anh không tức giận, em sẽ không ngăn cản anh nhưng nếu sau này một khi nhớ tới anh đối với em như vậy, em sẽ oán anh thậm chí hận anh, đây là kết quả anh muốn sao?"
Thẩm Tiêu:......
"Em biết anh khó chịu, em đáp ứng anh lần này tuần diễn xong, em liền không hề hướng phương diện này mà phát triển nữa sẽ múa, sẽ luôn ở bên cạnh anh nơi nào cũng không đi được không?"
Thẩm Du ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói việc cấp bách bây giờ vẫn là để Thẩm Tiêu bình tĩnh lại, cô thật sự rất sợ anh xúc động lên, sẽ đem cô khiêng đi, loại sự tình này anh thật sự làm được.
Là cô sơ suất quá, mấy ngày trước ở chung quá mức ngọt ngào, làm cô xem nhẹ cảm xúc biến hóa của Thẩm Tiêu, có lẽ từ đêm cùng ngắm sao, anh trong lòng liền không thoải mái chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, trước vẫn nên trấn an anh bảo đảm đêm nay anh không cần phát bệnh, để buổi diễn thuận lợi tiến hành sau đó chờ về nhà, lại cùng anh hảo hảo nói nói chuyện.
Thẩm Tiêu gắt gao ôm eo cô, nóng nảy tiếng hít thở bại lộ cảm xúc của anh lúc này anh thực tức giận, lại áp lực lên chính mình phải kiềm chế.
Thẩm Du lại mềm mại mà hô một tiếng, "Anh......"
Thẩm Tiêu trên tay lực đạo lại tăng vài phần, cúi đầu hung hăng mà hôn lấy cô bức thiết lại hung ác mà hôn, phảng phất muốn đem cô một ngụm nuốt chửng. Anh muốn cho cô biết, vừa mới nói muốn làm cô có phải hay không tùy tiện nói chơi anh thật sự có cái ý tưởng này!
Thẩm Du cả người là hoàn toàn cứng đờ, nhưng một giây sau lại nhận mệnh mà thả lỏng thân thể dịch khai miệng, đáng thương vô cùng: "Vậy anh nhẹ chút được không? Em sợ đau."
Thẩm Tiêu động tác khựng lại, liền hô hấp đều yên lặng.
Vài giây sau, anh quyết buông cô ra, cái gì cũng chưa nói, kéo cửa ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại cứ vậy mà đi.
Thẩm Du như cũ duy trì tư thế dựa tường, trầm mặc mà nhìn cánh cử thấu tiến vào một chút ánh sáng.
Từ khi xuyên qua đây, cô liền vẫn luôn cùng Thẩm Tiêu sinh hoạt ở bên nhau, đối với tính cách người này đều hiểu rất rõ còn là không đỡ được sự ôn nhu của anh gật đầu cùng anh yêu đương.
Đi đến bước này cô nhiều ít có cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Sửa sang lại cảm xúc thật tốt, Thẩm Du mới kéo ra cửa phòng đi ra ngoài, trên hành lang người đến người đi, nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra, đều có điểm kỳ quái mà liếc nhìn cô một cái, Thẩm Du không để ý tới, trước sau nhìn cũng không nhìn thấy Thẩm Tiêu bất đắc dĩ mà thở dài, cô lập tức đi trở về phòng tập luyện.
Hứa Kỳ đã trở về, đi tìm cô khắp nơi, mới tránh đi một chút, hai diễn viên chính cư nhiên đều chạy đến không thấy đâu.
Đương nhiên thấy rõ Thẩm Du một bộ dáng kì lạ Hứa Kỳ không khỏi nghi hoặc: "Làm sao vậy bên miệng, anh cô...... Tới đi tìm cô"
Thẩm Du ngượng ngùng mà chắn miệng, gật gật đầu: "Vừa tới chắc hẳn là đi trước." Kỳ thật cô chính mình cũng không quá xác định, Thẩm Tiêu nói những lời này sau đó, còn có thể hay không đi sân khấu xem cô biểu diễn.
Hứa Kỳ cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò: "Đi gặp chuyên viên trang điểm trang điểm lại cho cô đi."
Lúc này, có người cầm hộp đồ ăn đi tới, hỏi Thẩm Du, "Đây là ban nãy Thẩm tiên sinh rớt ở cửa, cô còn muốn không?"
Thẩm Du tiếp nhận hộp nhìn đối phương cười cười, "Cảm ơn."
Khi về phòng hóa trang, Thẩm Du mới mở hộp ra, bên trong các kiểu sushi nguyên bản bày biện chỉnh tề, nhưng lại bị quăng một lần, không ngừng trở nên hỗn độn, đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Du cũng không ghét bỏ, cầm lấy một cái từ từ ăn, nghĩ thầm, nếu Thẩm Tiêu không tức giận, sẽ hẳn chính là cầm sushi tới đút cho ăn, chính là việc mà anh thích làm nhất.
Nghĩ một lúc hốc mắt dần dần có chút ướt át, cô sợ hóa trang hỏng vội vàng ngẩng đầu, dùng sức mà chớp chớp mắt.
Một giờ sau, sân khấu dày nặng màn che dần dần kéo ra, theo tiếng vỗ tay vang lên, liên tục mấy tháng nỗ lực, rốt cuộc cũng tới lúc nở hoa thu hoạch kết quả.
Thẩm Du đứng ở sân khấu trung ương, ánh đèn đánh tới trên người cô trong nháy mắt, cảm xúc chua xót mệt mỏi, đều theo dưới thân bóng dáng giấu đi mà biến mất vô không trung, người xem nhìn đến, sẽ chỉ thấy cô mỹ lệ nhất nở rộ.
Thẩm Du ánh mắt hướng dưới đài xẹt qua, cô không xác định người cô thích có thể hay không ngồi ở phía dưới lẳng lặng nhìn cô nhưng cô hy vọng anh ở dưới đó, cô muốn cho anh nhìn đến một mặt tốt đẹp nhất của bản thân.
2 giờ diễn xuất dần trôi đi, Thẩm Du thân là vai chính, suất diễn cùng lượng vận động đều phi thường nhiều, cho nên chào bế mạc xong đi xuống sân khấu chân cô bỗng mềm nhũn đi bất động.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô đã bị một đôi cường tay rắn rỏi ôm lên.
Thẩm Du giương mắt nhìn anh kinh hỉ mà hô lên: "Anh! Anh không đi"
Thẩm Tiêu thở dài lanh lẹ: "Em ở chỗ này, anh sao có thể đi trước" nói xong cũng không màng đến ánh mắt mọi người bên cạnh, cúi đầu ở khóe miệng cô in lại một nụ hôn. Vũ Đài Kịch trang điểm tương đối dày, cho nên một nụ hôn, hôn đến đầy miệng phấn, nháy mắt đem Thẩm Du chọ cười, sau đó duỗi tay giúp anh xoa xoa, "Tẩy trang đã rồi lại hôn."
Thân mật ấm áp phảng phất quên đi trước kiac có đoạn tranh chấp coi như cũng không tồn tại.
Thẩm Tiêu nhìn vẻ mặt mệt mỏi cũng liền không đem cô buông xuống, mà một mực ôm cô kiểu công chúa đến thẳng phòng hóa trang không màng đến vô số ánh mắt trêu chọc.
Chờ cô tẩy trang thay đổi quần áo, Thẩm Tiêu chuẩn bị tiếp tục ôm cô ra cửa, nhưng lại bị cô cự tuyệt.
Liền nghe cô hơi xấu hổ nói: "Thôi nào người khác đều đang chê cười chúng ta."
Chính cô cũng đã cao 1m7, lại thật sự bị coi như một tiểu hài tử dường như bị anh ôm tới ôm lui, này trước công chúng, vẫn là có điểm thẹn thùng.
Thẩm Tiêu xác thật trước nay đều sẽ không để ý ánh mắt người khác, không để bụng: "Bản than mình không thoải mái quan tâm bọn họ làm cái gì" nói xong lại chuẩn bị xoay người lại ôm cô lên.
Nhưng vẫn là bị Thẩm Du quyết đoán cự tuyệt, "Em chính mà muốn tự đi thôi" Nói xong vội vàng đi ôm eo anh, ý bảo cứ như vậy dựa gần đi liền tốt.
Thẩm Tiêu nhìn cô chủ động dính anh như vậy, cũng liền không kiên trì, mà ôm vai cô, đem cô ôm gần một chút rồi mới mang theo cô hướng thang máy đi đến.
Tới bãi đỗ xe, Thẩm Du phát hiện không phải buổi sáng chiếc xe buổi sáng đưa cô tới liền hỏi "Như thế nào đổi xe rồi"
Thẩm Tiêu để ý mà nói: "Chiếc xe này ngồi thoải mái."
Thẩm Du không nghi ngờ anh, liền lên xe cô mệt muốn chết, liền nghĩ phải trở về tắm một cái.
Sự việc phát sinh hôm nay cô cũng không có tinh lực suy nghĩ, Thẩm Tiêu thoạt nhìn lại khôi phục bình thường, hẳn là chính mình nghĩ thông suốt rồi. Thẩm Du dựa vai Thẩm Tiêu mơ mơ màng màng mà tưởng: Ngày mai lại cùng anh tâm sự đi, cô hiện tại cũng không có dư thừa tinh lực.
Thẩm Tiêu thấy thế lùi ra phía sau làm cô càng thoải mái mà nửa nằm ở trên người mình. Từ góc độ này nhìn mặt cô, chỉ nhìn đến cái chóp mũi cùng với hàng long mi dài.
Đêm nay anh tuy rằng tức giận đến muốn nổ mạnh, nhưng cuối cùng vẫn là lưu lại xem cô diễn, dù sao cũng là tiểu hài tử lần đầu biểu diễn, anh thật sự không muốn bỏ lỡ
Ngày thường xem cô tập luyện liền biết tiểu hài tử thực ưu tú, đêm nay ở trên sân khấu nhìn đến cô cả người phảng phất sáng lên, làm anh chỉ nhìn một cái, liền không cos biện pháp kềm chế mà bị hấp dẫn.
Chỉ là trên sân khấu Thẩm Du, mỹ đến trương dương sắc bén, rất có sữ hút cô như vậy làm Thẩm Tiêu cảm thấy phi thường xa lạ, như hoàn toàn biến thành một người khác, không hề là đáng yêu mềm mại, thích ỷ lại vào anh
Phát hiện điều này làm Thẩm Tiêu cảm thấy một trận bất mãn anh tưởng chỉ cần đem tiểu hài tử lưu tại bên cạnh, cô liền sẽ vẫn luôn là một bộ dạng đáng yêu vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Di động của Thẩm Du lien tục vang lên phá tan không khí yên tĩnh trong xe Thẩm Du hẳn là ngủ rồi, không có đi để ý tới nhưng thật ra bên cạnh Thẩm Tiêu nhịn không được duỗi tay lấy lại click mở.
Di động có mã khóa nhưng Thẩm Tiêu biết mật mã điểm này Thẩm Du hẳn là không đôi cô cảm thấy chính mình giao hữu bằng phẳng, không cần thiết dấu diếm anh.
Thẩm Tiêu click mở WeChat, bên trong có rất nhiều người phát tới tin tức, anh tùy tay click mở một sinh động nhất đi vào liền nhìn đến Hứa Kỳ đang nói chuyện, "Đêm nay diễn xuất xuất hiện rất tốt hưởng ứng cũng thực tốt, đều là kết quả mọi người nỗ lực mọi người vất vả rồi, buổi tối về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục."
Mặt sau chính là một đám người thực sung sướng mà hưởng ứng.
Hứa Kỳ lại nói: "Thẩm Du đâu tới nói một câu, cô hôm nay chính là đại công thần."
Mặt sau có người nói: "Cô vừa rồi đều mệt đến đi không được tôi nhìn thấy bạn trai ômcô ấy đi tháo trang sức."
Thẩm Tiêu nhướng mày, nháy mắt bị ba chữ bạn trai đến lấy lòng
Rời khỏi nhóm chat liền nhìn đến Hứa Kỳ đơn độc gửi một tin Thẩm Tiêu lại click mở tới xem, lập tức mặt đen.
"Thẩm Du, cô hôm nay giỏi quá! Chỉnh bộ kịch bày biện ra tới hiệu quả, cùng tôi lúc trước nghĩ giống nhau như đúc, thật sự ít nhiều có cô muỗn lễ vật gì cứ việc nói, sư huynh đều mua cho cô, như là khen thưởng."
Thẩm Tiêu nghiến răng nghiến lợi hồi phục nói: "Không hiếm lạcách xa cô ấy một chút liền tốt" Đợi một hồi, thấy Hứa Kỳ đáp lại, anh mới cười lạnh thu hồi di động, lại chính mình cởi khoác động tác mềm nhẹ mà đắp lên cho cô.
Thẩm Du giật giật, miễn cưỡng mở to mắt, mơ hồ hỏi anh: "Về đến nhà sao"
Thẩm Tiêu hạ giọng, ôn nhu: "Em tiếp tục ngủ, về đến nhà anh ôm em đi xuống liền tốt."
Thẩm Du an tâm gật gật đầu, thay đổi cái tư thế, ôm cánh tay anh tiếp tục ngủ.
Thẩm Tiêu cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, ngửi được trên tóc cô nhàn nhạt hương khí, không khỏi nheo lại mắt.
Hương thơm như vậy tiểu hài tử mềm mại là của cô.
Đêm nay, Thẩm Tiêu mơ môt giấc mộng không tốt.
Trong mộng anh mang tiểu hài tử đi chơi, chung quanh rất nhiều người, đối với tiểu hài tử nhà anh nhìn như hổ rình mồi, anh thực khó chịu mà đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, nhưng cô quá không nghe lời, một hai phải nơi nơi chạy, một cái không lưu ý, bọn họ bị đám người ngăn cách tới.
Anh lòng nóng như lửa đốt mà muốn đem tiểu hài tử kéo trở về, lại bị một đống người thấy không rõ mặt chặn, anh tức điên, một người tay đấm chân đá đả đảo rất nhiều người, nhưng những người đó giống như vĩnh viễn đều đánh không xong.
Thẩm Du cách anh càng ngày càng xa, anh rống đến khàn cả giọng cô đều nghe không được.
Sau đó, anh liền ngạnh bị khí tỉnh..
Sờ sờ áo ngủ bị ướt đẫm mồ hôi, anh bực bội cởi ra ném trên mặt đất, xuống giường cầm thuốc lá, rút ra một cây ngậm ở trong miệng, sau đó đi đến cửa sổ sát đất mới lấy ra bật lửa châm thuốc.
Anh nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được......
———————————————
Cầu sao và cmt để có thêm động lực edittttt!!!!! Tôi quả thực rất lười aaaaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT