Vào ban đêm, bên ngoài gió lạnh gào thét, từng cái lều chôn ở trong gió tuyết, yên tĩnh không tiếng động. Lúc này, đại bộ phận mọi người đều đã ngủ, tiểu Ốc Đột từ trong trại dê bò ra.

Buổi tối bình thường nó không có chỗ để đi, tuy rằng a mỗ của Na Nhật Tùng trộm bảo nó đi đến lều nhà bọn họ ngủ, nhưng bởi vì việc này, nam nhân nhà nàng khẳng định lại đánh nàng, cho nên Ốc Đột không muốn đi.

Nó là một tiểu hài tử như vậy, lớn xấp xỉ bằng cùng một con dê nhỏ, trón ở bên trong đàn dê nằm thành một vòng, cũng không có ai phát hiện, chỉ là mùi vị hơi khó ngửi chút, nhưng nó cũng không thèm để ý cái này.

Nhưng hôm nay ban ngày ở trong đại trướng ngủ đến ấm áp, hiện tại nó không ngủ được, liền muốn chạy đi khắp nơi. Nó là hài tử có lá gan rất lớn, mỗi ngày đều có thể tự mình tìm được việc vui. Lúc từ trong trại dê bò ra ngoài, có một con dê cắn quần áo nó.

Tiểu Ốc Đột quay đầu gãi gãi đầu dê, “Ta không ngủ, ta đi ra ngoài chơi ~” Nó kéo góc áo đã biến thành màu đen của mình về, bò ra ngoài nhìn nhìn chung quanh. Nó chuẩn bị đi lên Tuyết sơn, nhưng tuyết sơn luôn rất nguy hiểm, cho nên nó lặng lẽ chạy ra phía sau một cái lều trại nào đó trước, đào tuyết đọng nơi đó, từ bên trong lấy ra tới một thanh chủy thủ cũ, sau đó nhảy đến một cái cửa lều, cầm cung tiễn tùy tiện ném ở đó lên, đeo ở trên người.

Nó biết có một chỗ tường lùn đã sụp một góc, người phụ trách đoạn tường đó vẫn luôn không sửa lại, nó có thể không chút cố sức mà treo qua nơi đó. Nhảy ra khỏi nơi bộ tộc tụ cư, tiểu Ốc Đột tựa như một con ngựa nhỏ, ở trong đêm tối hướng vềphía tuyết sơn. Đôi mắt nó có thể thấy rõ đồ vật ở trong bóng đêm, cho nên nó một đường thuận lợi xuyên qua lùn cây cối dày đặc, kéo theo vài nhánh cây sam bị tuyết đè gãy, chạy vào trong núi.

Đối với rất nhiều người mà nói, Tuyết sơn thật nguy hiểm, với tiểu Ốc Đột xem ra, lại là địa phương rất thú vị. Nó biết trên Tuyết sơn có một cái hồ, vào mùa đông cũng vẫn ấm, ở bên trong một chút cũng không lạnh. Với nó xem ra, đó chính là ‘hồ thần’ chỉ có thể xuất hiện trong các loại thần thoại truyền thuyết. Cùng như thường lệ, nó đi vào nơi đó, ném cung tiễn cùng da bọc trên người xuống, thình thịch nhảy vào trong nước ấm áp.

Nó ở trong nước thực linh hoạt, giống một con cá chui tới chui lui. Ở trong nước mở to mắt, tự mình trôi nổi trong một mảnh bóng tối ấm áp, dòng nước ôn nhu an ủi nó. Chờ đến lúc một ngụm khí thật dài sắp phun hết, nó nhún chân vọt lên mặt nước, thở một mồm to, lại một lần nữa chìm vào trong nước.

Ở trong nước nó giơ chân lên, nhìn thấy một cái vết thương trên cẳng chân bởi vì ngâm nước lâu nên bắt đầu chảy máu, nó tiện tay lau lau, rồi vẫn lại bò lên bờ. Nó sẽ đi chung quanh thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được con vật nhỏ nào hay không. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, nhưng săn thú dường như là bản năng sinh ra đã có sẵn, nó thể thấy thỏ chạy trên tuyết, có thể nghe thấy chim bay qua nhánh cây.

Bắt được thứ có thể ăn, nó liền trở lại chỗ vách núi bên hồ, nơi đó có những cành cây nó kéo từ trên đường tới, nó lấy nhánh cây đã mang đến, ngồi xổm xuống bẻ gãy nhóm lửa nướng ăn. Nhưng củi không nhiều lắm, thường thường đồ ăn đều không nướng kĩ, bất quá cũng không có gì, nó vẫn có thể ăn thực vui vẻ, dù sao có thể lấp đầy bụng nó liền vui vẻ.

Chỉ ngẫu nhiên vận khí không tốt, nó sẽ gặp phải gấu. Đặc biệt mùa đông lạnh, trên núi có con gấu mù một mắt không tìm thấy đồ ăn thì sẽ mò về phía này. Tiểu Ốc Đột thật không cảm thấy mình có thể đánh được con gấu to bằng ngọn núi nhỏ kia, biện pháp của nó chính là lập tức chui vào dưới lớp tuyết phủ đầy đất, tự chôn mình xuống.

Có một lần con gấu mù đó thật lâu cũng không rời đi, nó ở trong đống tuyết lạnh đến thiếu chút nữa tắt thở, đã không thể nhúc nhích, là một dũng sĩ cũng đi lên Tuyết sơn tuần tra kéo nó ra—— sau đó nó lớn lên, có một lần gặp lại con gấu mù một mắt đó, liền đánh chết, lột da mang về lót chân, thịt gấu tặng cho dũng sĩ lúc trước cứu nó.

Bất quá đó là chuyện năm hắn hắn mười bảy mười tám tuổi. Trước khi lột da con gấu, hắn còn giết lão tộc trưởng cùng hơn nửa quý tộc Ô Đồ.

Kỳ thật nguyên nhân khiến hắn động thủ rất đơn giản, với người khác xem ra thậm chí có chút buồn cười.

Trong khu nuôi dê có một con dê, trên lỗ tai nó quấn lụa màu, đại biểu cho nó đã bình an sống thật lâu. Tập tục của bộ tộc Ô Đồ là sẽ chọn hai con dê ở trong đàn để quấn lụa màu, không giết chúng nó, làm chúng nó sống đến khi chết già, dùng để tạ ơn ân đức trời cao. Vào đông lúc tiểu Ốc Đột không ra bên ngoài chạy loạn thì sẽ dựa vào bên cạnh bụng con dê đó ngủ, mà lúc nó từ trong khu nuôi dê chạy ra, con dê đó sẽ nhẹ nhàng cắn góc áo nó, không cho nó chạy lung tung ra ngoài.

Tiểu Ốc Đột bị nó cắn góc áo, sẽ nhớ tới lúc Na Nhật Tùng ra ngoài chạy loạn, a mỗ của nó cũng nhéo lỗ tai nó.

hắn từ đứa bé nho nhỏ biến thành thiếu niên, con dê kia vẫn ở bên hắn. Thiếu niên Ốc Đột càng ngày càng cường tráng, hắn cũng không cần dựa vào những người hảo tâm trong bộ tộc trộm cho chút đồ ăn, hắn có thể tự mình đi vào thảo nguyên tìm kiếm thứ có thể ăn. hắn bắt thỏ, chuột lười, có thể bắt chim giống liệp ưng, cơ hồ hắn không muốn trở về bộ tộc.

Bộ tộc từ trước có rất nhiều quý tộc, đương nhiên cũng áp bách tộc dân bình thường khác. một đại bộ tộc kéo dài lâu, thì sẽ xuất hiện giai cấp như vậy, những bọn nhỏ quý tộc chán ghét Ốc Đột, bởi vì Ốc Đột ưu tú hơn bọn họ, cho dù hắn còn không có một bộ quần áo ra hình dạng, trên người không có bất kì trang sức gì, ăn thức ăn so ra kém xa bọn họ, nhưng hắn vẫn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.

Có một ngày, thiếu niên Ốc Đột trở lại bộ tộc, một quý tộc thiếu niên cùng tuổi nhìn hắn không vừa mắt, sai người đưa cho hắn một nồi thịt dê.

Còn có một cây lụa màu dính máu.

“Còn không phải là một con dê sao, ta riêng sai người giết nấu một nồi thịt chia cho ngươi, ngươi nếm thử xem, ăn ngon không, so với thỏ ngươi đánh được còn ngon hơn nhiều đi. Thế nào, ngươi thật sự coi nó là a mỗ? Ha ha ha cười chết ta, cái gì mà con trai lang thần, ta xem ngươi là con trai của dê đi!”

Ốc Đột không nói gì, hắn trực tiếp dứt khoát mà dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu người nọ, máu tươi phun một vết thật dài. Lần đầu tiên hắn giết người, lại không hề sợ hãi.

Tất cả mọi người bị hắn dọa tới, bao gồm lão tộc trưởng cha ruột hắn. Nhiều năm qua, lão tộc trưởng luôn sợ hắn sẽ giống như tiên đoán mà thay thế vị trí của mình. Sở dĩ chưa giết hắn, có thể là bởi vì vu nói, giết hắn sẽ khiến cho lang thần phẫn nộ và trả thù, lão mới nhịn xuống, để cho Ốc Đột tự sinh tự diệt. Nhưng ai biết hắn lại bình an trưởng thành, còn dám giết người.

Thiếu niên quý tộc chết đi, phụ thân gã kêu to muốn giết chết hắn, lão tộc trưởng rốt cuộc cũng quyết định giết chết hắn, nhưng cuối cùng kết quả là Ốc Đột giết chết bọn họ.

Ốc Đột cũng không biết làm một tộc trưởng như thế nào, nhưng hắn biết rõ một chuyện: những người vi phạm ý tứ của lão tộc trưởng, trộm đồ ăn cho hắn; những nữ nhân ở trong đại trướng đắp thảm nỉ lên cho hắn; những người đặt chủy thủ và cung tiễn của mình ở bên ngoài, coi như không biết hắn lấy đi; người cố ý không sửa tường lùn, chẳng quan tâm hắn chuồn êm ra khỏi bộ tộc, lại đi theo sau lôi hắn ra từ trong đống tuyết, ôm trở về …… những người này, hắn sẽ không làm cho bọn họ giống con dê kia, bị người ta tùy ý giết chết.

……

“Ốc Đột, trên lỗ tai con dê đó vì sao có một cái lụa màu?” Ân Như Hứa chỉ vào một con dê nổi bật nhất trong đàn dê kia.

Ốc Đột nhìn, liền kể cho nàng chuyện xưa về đứa bé và con dê.

Con dê buộc lụa màu đó là một con dê khác. hắn chạy tới ôm con dê về, cho Ân Như Hứa xem lụa màu trên lỗ tai. Con dê ở trong lòng ngực hắn thực thuận theo, cũng không hé răng, chỉ lúc Ân Như Hứa sờ đầu thì run lên lỗ tai. Ốc Đột lại nhét con dê trở về đàn, chạy về tiếp tục cùng Ân Như Hứa cưỡi ngựa đi lên Tuyết sơn.

Hôm nay hắn muốn mang Ân Như Hứa đi xem cái hồ nước ấm trên Tuyết sơn.

“Vì sao ta thấy cái gì tò mò, chàng đều thích bắt nó lại cho ta sờ?” Ân Như Hứa phát hiện Ốc Đột có thói quen này.

Ốc Đột: “Ta nhìn hẳn là nàng muốn sờ. Sờ được mới có thể bắt tới cho nàng sờ, không sờ được thì không bắt.” nói đến bắt động vật thảo nguyên, hắn chính là người thuần thục nhất.

Ngựa không đi lên núi được, Ốc Đột liền dắt Ân Như Hứa dẫm lên tuyết đi lên. đi ngang qua rừng cây sam, hắn nhìn cành cây bị tuyết đè gãy, theo thói quen mà cầm lấy kéo đi.

“Xem, thế này quét ra dấu vết có phải rất thú vị hay không.”

Ân Như Hứa nhìn dấu vết trên tuyết, sau một lúc lâu hỏi: “Có gấu sao?”

Ốc Đột: “Trước kia thì có, khi còn nhỏ mỗi năm mùa đông ta đều có thể nhìn thấy, nhưng mấy năm nay dũng sĩ trong tộc vào mùa đông thường chạy lên núi bắt gấu, liền không gặp được nữa.”

Ân Như Hứa chỉ vào một cái dấu chân: “Đây này không phải dấu chân gấu?”

Ốc Đột lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc: “…… Oa, giống như thật sự có gấu.” Trong lòng lại trộm vui vẻ, hắn vì dẫn thê tử có mang lên đây chơi đã tự mình đi lên làm một phen chuẩn bị trước, kỳ thật dấu chân này là ngày hôm qua hắn đi lên, nhàn rỗi không có việc gì làm ra để hù dọa thê tử.

Ân Như Hứa quả nhiên có chút khẩn trương, dựa vào hắn gần hơn.

“Nàng xem, chỗ này cũng có dấu chân gấu, dấu chân lớn như vậy, nhìn qua là con gấu lớn.” một đường dắt Ân Như Hứa, Ốc Đột thường thường chỉ vào dấu chân bỗng nhiên xuất hiện trên tuyết ven đường, nghiêm trang nói.

Ân Như Hứa lúc đầu còn gắt gao kéo tay hắn, sau đó lại không có biểu tình gì, thậm chí không hé răng, không trả lời hắn.

Ốc Đột: “nói không chừng có gấu ở gần đâu đây.”

Ân Như Hứa bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Con gấu này có thể nhảy thật xa, còn biết bay.”

Ốc Đột: “A? Vì sao?”

Ân Như Hứa: “Bởi vì một dấu chân của nó cách quá xa cái dấu chân tiếp theo, từ bên kia đến bên này, không phải nhảy thì chính là bay qua.”

Ốc Đột bị nàng chọc cười, biết nàng đoán được sao lại thế, một tay nàng bế lên, “Đúng rồi, ta đùa với nàng thôi, nàng có mệt không, ta ôm nàng đi.”

Bên hồ nước ấm tuyết không đọng được, mọc lên một mảnh cỏ xanh mượt mà, trong mùa đông như vậy có vẻ phá lệ tươi mới. trên hồ sương khói lượn lờ, đều là hơi nước ướt át.

Ốc Đột đặt Ân Như Hứa ở bên hồ, nhiệt tình mời nàng thử nước ấm. Ân Như Hứa thử thăm dò dùng ngón tay xem xét hồ nước, thật cẩn thận. Ốc Đột nhìn không được, túm lấy tay nàng đột nhiên ấn vào trong nước.

Ân Như Hứa: “……”

Ốc Đột: “Ấm không?”

Ân Như Hứa: “Ừ…… không được cởi quần áo.”

Ốc Đột: “Ta chỉ là muốn ở đây tắm rửa một cái, không muốn làm gì khác.”

Cuối cùng hắn vẫn tắm ở đây, Ân Như Hứa vì hắn yêu cầu mãnh liệt, ngâm cái chân.

“Lạnh hay không? vách núi bên cạnh chỗ trũng kia ta đặt miếng da, còn có đồ vật nhóm lửa, ta lấy cho nàng?”

Ân Như Hứa cùng hắn cùng đi đến chỗ trũng ở vách núi bên kia xem, lại phát hiện chỗ đó bị khách không mời mà đến chiếm mất.

“Hắc, đây là chỗ của ta, da của ta, các ngươi nhanh tránh ra.” Ốc Đột ngồi xổm nơi đó nói với hai đôi mắt to thủy linh linh.

Ân Như Hứa kéo kéo tóc hắn, “Thôi, để chúng nó ở đó đi. Đây là sói sao?”

Hôm qua Ốc Đột mới đặt tấm da lên, hai con sói non hiển nhiên mới sinh ra không lâu đang ghé vào trong đó.

“Sao lại không thấy sói mẹ?”

“Khả năng rời đi tìm thức ăn rồi.” Ốc Đột nói rồi định bắt hai con sói con, “Kỳ quái, lúc này sao lại có sói non như vậy, cũng không phải lúc sói sinh sản trên Tuyết sơn.”

Hai con sói non không sợ hắn chút nào, kêu ngao ngao, còn muốn cắn tay hắn. Ân Như Hứa lôi tay hắn lại, “không cần bắt, chúng ta đi về, chỗ này nhường cho chúng nó ở tạm trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play