Thấy Hứa Lương Cầm chào hỏi mình, Uông Tân Dương tựa hồ ý thức được vừa
rồi thái độ hơi quá, mất tự nhiên rồi chuyện giọng ôn hòa: “Lương Cầm,
đã lâu rồi không gặp. Anh tìm Mĩ Nhạc, em nói cho anh biết cô ấy ở phòng nào nhé.”
“Sao anh biết tôi với cô ấy ở chung với nhau?”
“Anh luôn đi tìm cô ấy, gọi điện cô ấy cũng không nghe, ngày hôm qua một người ở Hội Hạnh Phúc nói đã nhìn thấy hai người cho nên hôm nay anh
tan làm đến đây.”
Thì ra là như vậy, Hứa Lương Cầm lấy di động: “Để tôi gọi cho Trần Mĩ
Nhạc trước đã, nếu cô ấy muốn gặp anh thì tôi mang anh lên, bằng không
tôi không còn cách nào nói số phòng đâu.”
“Lương Cầm, anh và Mĩ Nhạc là vợ chồng, bọn anh cãi nhau thì chỉ có thể
tự hòa giải với nhau, em làm như thế ngược lại giống ngăn cản đấy, em
thấy thế là tốt sao?” Sắc mặt Uông Tân Dương không khá lên được.
Sao một người đàn ông từng dịu dàng nhã nhặn như mặt trời buổi sáng lại
thay đổi như một gã thô bạo vậy? Hứa Lương Cầm thầm than, ai bảo hôn
nhân khiến người phụ nữ trở nên tục tằng, bây giờ tên đàn ông trước mặt
cô không khác nào mấy con mẹ hàng chợ đây này. Khi đàn ông hám danh lợi
còn hơn phụ nữ bị tâm thần, hơn nữa bên ngoài còn tìm đủ lý do nữa!
“Nếu Trần Mĩ Nhạc đồng ý gặp anh, tôi sẽ không ngăn cản, anh chờ tôi gọi điện nhé.” Không muốn tranh chấp nhiều với Uông Tân Dương, Hứa Lương
Cầm lập tức gọi cho Trần Mĩ Nhạc nói Uông Tân Dương đã tới.
Trần Mĩ Nhạc phản ứng rất kịch liệt, nói với Hứa Lương Cầm cô ấy kiên
quyết không gặp Uông Tân Dương trừ khi bố mẹ anh ta với anh ta đến đây
xin lỗi, bằng không chuyện này không xong đâu, bởi vì nhà họ Uông nợ cô
ấy!
Hứa Lương Cầm không đợi Trần Mĩ Nhạc nói xong thì trực tiếp nói: “Tôi biết rồi.”
Sau đó tắt điện thoại nói xin lỗi với Uông Tân Dương: “Xin lỗi, Trần Mĩ
Nhạc không muốn gặp anh, cô ấy nói anh phải mang bố mẹ anh đến cùng xin
lỗi cô ấy mới được.”
“Cô ta nghĩ mình là cái thứ gì chứ? Ban đầu nhà bọn họ còn cầu tôi kết
hôn đấy, bây giờ còn làm mình làm mẩy cái quái gì? Cô mau nói cho tôi
biết cô ta ở phòng nào, những thứ khác cô đừng có xía vào!” Uông Tân
Dương mang vẻ mặt tức giận gấp gáp, tiền lương anh đã tiêu hết rồi, nếu
Trần Mĩ Nhạc không đưa thì anh biết lấy gì cho người tình bé nhỏ của
mình đây.
“Chuyện của các người tôi không tham gia, anh liên lạc với cô ấy đi.”
Hứa Lương Cầm nghĩ cùng lắm thì cô về nhà trọ thôi, không cần nói chuyện phiếm với Uông Tân Dương ở đây làm gì.
“Hứa Lương Cầm, cô nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của cô ư?” Uông Tân Dương rốt cục trở mặt.
Uông Tân Dương cười lạnh: “Tôi biết cô thấy tôi với Mĩ Nhạc kết hôn nên
không phục, bây giờ cô nghĩ có cơ hội nên phá hủy? Tôi nói cho cô biết,
tôi với Mĩ Nhạc có cãi nhau thế nào thì cũng không tách ra đâu. Cô nên
thu cái tâm địa xấu xa độc ác đó lại, tôi dù có trải qua hàng trăm cuộc
hôn nhân cũng không để ý cô đâu!”
Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa hộc máu, người đàn ông trước mặt cô tốt xấu gì cũng là dân có học thức mà sao lại nói vậy? Cứ ảo tưởng mình là
đúng, bây giờ cô mới cảm thấy may mắn vì không tiến thêm bước nữa với đồ thần kinh này, đây đúng là hố chết!
Vì thế cũng xụ mặt xuống: “Uông Tân Dương, dù sao chúng ta cũng quen
biết nhiều năm thế, cần gì phải hô to gọi nhỏ trên đường thế này? Người
nhà của anh và anh đang ở thế nào hay hoàn cảnh ra sao Trần Mĩ Nhạc đã
nói cho tôi rồi, tôi rất cảm ơn cô ấy đã hi sinh tấm thân mình vì tương
lai của tôi, trước kia tôi luôn ảo tưởng đưa anh lên thánh lên thần,
thật ra tôi ghét nhất đàn ông bám váy phụ nữ, đừng nói đến đàn ông có vợ rồi mà còn tìm đĩ bên ngoài! Tôi có việc, đi trước.” Không chỉ Uông Tân Dương mà tên Tống Dật Hàng cũng giống thế, hai người đó đều là những
tên khốn cả, Hứa Lương Cầm nghĩ liền tức giận.
Thấy Hứa Lương Cầm không để ý mình mà đến ven đường bắt xe, lại nghĩ
những lời cô nói, Uông Tân Dương lập tức thẹn quá hóa giận, tiến lên vài bước đánh vào tay cô: “Hứa Lương Cầm, cô đừng ở đây nói những lời thừa
thãi, tôi không tìm người đàn bà như cô, về cơ bản cô không vững vàng,
cô hận tôi quăng cô nên mới trả thù tôi đúng không? Hôm nay cô không nói chỗ ở của Trần Mĩ Nhạc thì đừng nghĩ đi đâu cả, cô muốn phá hỏng quan
hệ vợ chồng tôi, cô dám sao?”
Hứa Lương Cầm không phòng bị, bị Uông Tân Dương đánh nên rất đau, hai
tay buông túi lớn lập tức đồ rớt ra, lại nghe Uông Tân Dương cố ý nói
xấu cô để thu hút mọi người vây quanh, không khỏi tức giận.
“Uông Tân Dương, anh nhìn mặt tôi một chút, tôi cảnh cáo anh, ngày mai
anh đừng hòng đi dạy nữa!” Hứa Lương Cầm chịu đựng đau đớn hét to với
Uông Tân Dương, trong lòng có chút sợ hãi, sợ Uông Tân Dương tức giận sẽ đánh cô.
Rốt cuộc Uông Tân Dương nghĩ tới công tác của mình cho nên không la hét
ầm ĩ nữa mà kéo tay Hứa Lương Cầm không buông, cố ý muốn cô nói số phòng của Trần Mĩ Nhạc.
Hứa Lương Cầm rất căm tức, hai người Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương cãi
nhau mà cô lại bị khinh bỉ, ngẫm lại chi bằng nói số phòng cho anh ta
biết, cô chẳng quan tâm nữa nhưng lại lo Uông Tân Dương sẽ tổn thương
Trần Mĩ Nhạc, đến lúc đó cô không thoát khỏi liên quan.
Hai người giằng co ở ven đường, Tống Dật Hàng ở đối diện tức đến tóe
lửa, anh phát hiện khi dừng xe đã thấy Uông Tân Dương lôi kéo Hứa Lương
Cầm, mà cô gái này còn đang làm mình làm mẩy với tên họ Uông nữa!
Anh nghi ngờ với tính tiết kiệm của Hứa Lương Cầm thì làm sao đi ở khách sạn được, hóa ra là hẹn hò với người đàn ông có vợ! Coi anh là thằng đã chết à?
Tống Dật Hàng cho xe đỗ ven đường, băng qua đường đi đến sau Uông Tân
Dương, kéo anh ta ra khỏi Hứa Lương Cầm, như thế mới thoải mái được chút ít, Uông Tân Dương đau đến sắp ngất đi.
Hứa Lương Cầm nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ nhỏ mới cảm giác được giải
thoát, lại cảm thán hôm nay ngày tốt, cô thấy cảm biểu cảm của Tống Dật
Hàng không giống như anh hùng cứu mỹ nhân mà là bắt gian tại giường thì
đúng hơn!
“Uông Tân Dương, anh ra vẻ với ai hả!” Tống Dật Hàng rất muốn đá mạnh một cái cho tên đàn bà này chết luôn đi.
“Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không cố ý, đừng đánh tôi!” Uông Tân
Dương vừa kêu vừa cầu xin tha thứ, tại sao mình lại quên nhân vật tên là Tống Dật Hàng, nếu không thì sao dám đẩy Hứa Lương Cầm chứ.
“Không phải anh cố ý đến khách sạn mượn phòng sao, ngày mai anh chờ thất nghiệp đi!” Rốt cuộc Tống Dật Hàng vẫn đá mạnh vào hai chân của Uông
Tân Dương.
Hứa Lương Cầm nhặt đồ dưới đất lên, sau đó nhìn Tống Dật Hàng: “Anh làm trò đủ chưa?”
“Lương Cầm, tại sao em làm vậy với anh? Anh ta là loại người gì em còn
không biết sao? Em còn ở đây dây dưa với anh ta!” Bị Hứa Lương Cầm nói,
Tống Dật Hàng căm tức.
“Vậy anh không hỏi chính mình đi, vì sao luôn dây dưa với tôi? Tôi và
anh đã không có quan hệ gì rồi, tôi làm gì anh quản được chắc?” Hứa
Lương Cầm không khách khí với Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng cố nén dạ dày đang quặn đau mà ôn hòa nói: “Lương Cầm, em đừng tức giận, đừng mang danh dự của mình ra nói bừa.”
“Anh cái gì cũng biết, anh thần thông quảng đại tìm ra chỗ ở của tôi,
bây giờ còn tìm ra khách sạn tôi ở nữa, vậy sao anh không tìm tiếp nhận
chân tướng đi, tùy tiện mang danh xấu đặt lên người khác.”
Tống Dật Hàng nghe Hứa Lương Cầm nói tựa như có ý khác thì chợt có người kêu to: “ Tân Dương, anh làm sao thế? Hứa Lương Cầm, tôi nhờ cô xuống
tầng mua giúp tôi ít đồ sao cô lại làm ra chuyện lớn thế? Tân Dương đau
thành dạng gì rồi, cô không đưa anh ấy đi bệnh viện mà ở đây nói chuyện
phiếm sao? Cô có tâm không đấy? Tân Dương, chúng ta đi bệnh viện nào!”
Trần Mĩ Nhạc chờ ở trong phòng lúc lâu, cho là Hứa Lương Cầm gọi điện
lại mà không thấy, đành phải ra xem một chút, không nghĩ tới chồng mình
đang phờ phạc quỳ một chân dưới đất, vì thế lập tức đi tới.
Mặc dù Tống Dật Hàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Trần Mĩ Nhạc cũng ở nơi này, chuyện này khẳng định không phải giống như anh tưởng
tượng, thế này mới biết anh lại hiểu lầm Hứa Lương Cầm, không những vậy
còn nhất thời xúc động làm gãy tay Uông Tân Dương.
“Anh xin lỗi, là anh nghĩ linh tinh. Lương Cầm, anh mua phòng cho em ở
để bồi tội được không? Không phải em có bằng lái sao, xe của anh anh cho em hết hoặc anh mua cái mới cho em nhé? Chỉ cần em thích gì anh đều mua cho em hết!” Anh thành khẩn áy náy với Hứa Lương Cầm, có thể nghĩ được
gì đều nói ra hết để lấy lòng cô.
“Ba chữ đó tôi nghe đủ rồi, Tống Dật Hàng, anh đừng đến làm phiền tôi
nữa, xem như tôi cầu xin anh đấy! Đừng để tôi hối hận khi gặp anh nữa có được không!” Hứa Lương Cầm đem vật đang cầm trong tay bỏ xuống xoay
người rời đi, cô thật sự chịu đựng đủ mối quan hệ không rõ ràng với Tống Dật Hàng rồi, càng không muốn ngu ngơ bị người khác trêu đùa nữa, biết
rõ Khương Doanh thiết kế việc xem mắt còn cố ý gặp cô, kết quả bây giờ
theo đuổi nói thích cô, không thể rời khỏi cô nhưng chẳng hứa hẹn gì với cô, không thể cho cô một tương lai, đây không phải đang vui đùa thì còn gì nữa? Cô sắp 30 rồi, không còn là cái tuổi thích thì chơi nữa, không
hợp thì tan rã trong vui vẻ, tiền thì không bao giờ đủ nhưng không xứng
cho một mối quan hệ rõ ràng!
Nhìn Hứa Lương Cầm xoay người, Tống Dật Hàng nhìn thấy trong mắt cô là
sự chán ghét đến tột cùng, bây giờ anh mới ý thức được việc này không hề đơn giản như anh nghĩ, cơ bản anh không thể dùng nhà cửa hay vàng bạc
châu báu an ủi cô được, Hứa Lương Cầm thật sự muốn cắt đứt với anh rồi!
Trơ mắt nhìn bóng dáng của Hứa Lương Cầm ngày càng xa, một trận đau buốt chạy khắp toàn thân anh!
“Hứa Lương Cầm, cô mau chạy về đi! Mau quay trở lại nhanh lên!”
Hứa Lương Cầm đi hơn mười bước thì thấy Trần Mĩ Nhạc hét lên, cô đành
phải quay lại nhìn thì thấy trên mặt đất có thêm một người đang ngã
xuống, Tống Dật Hàng đang ho ra máu, cô lập tức chạy nhanh đến.
“Tống Dật Hàng, anh làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái, dạ dày à?” Hứa Lương Cầm chạy đến chỗ Tống Dật Hàng, cũng quỳ xuống hỏi anh.
Tống Dật Hàng không nói ra lời, ho hết máu đến dịch màu xanh, hiển nhiên trong bụng không có gì, chờ nôn xong thì kêu đau đớn, nhỏ giọng thì
thầm gì đó rồi gục lên vai Hứa Lương Cầm, ngay cả nâng tay cũng không có sức.
Hứa Lương Cầm gấp đến mức rơi nước mắt, hoảng không biết làm gì.
“Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, tốt nhất cô để anh ấy nằm xuống, đây là
do nhức đầu quá hoặc chưa ăn gì, cô chớ động vào người anh ấy.” Trần Mĩ
Nhạc cũng sợ, dù chuyện không liên quan tới mình nhưng cô phải làm theo
cảm tính.
Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa sợ, lập tức cởi áo lông trải ra mặt đất, chậm rãi đỡ Tống Dật Hàng đang ngắm nghiền hai mắt.
Xe cứu thương tới rất nhanh, nhân viên cứu hộ lập tức đo nhịp tim cho Tống Dật Hàng.
“Này, bác sĩ này, điện thoại là tôi gọi, bác sĩ phải nhìn chồng tôi
trước chứ?” Trần Mĩ Nhạc thấy mọi người vây quanh Tống Dật Hàng liền
không vui.
“Người kia không cần xử lý ngay, hiện tại mạng người này quan trọng hơn, không thấy nghiêm trọng à?” Một người trong nhóm bác sĩ khiển trách
Trần Mĩ Nhạc, sau đó nâng Tống Dật Hàng lên xe để anh thở bằng bình ô
xi.
Trần Mĩ Nhạc vội vàng đỡ Uông Tân Dương lên xe.
“Ai là người nhà của bệnh nhân, mau chạy tới nói vài câu với anh ta,
đừng để anh ta ngủ mất!” Bác sĩ quan sát Tống Dật Hàng vừa nói.
“Bác sĩ, rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy, vừa rồi còn rất tốt.” Hứa Lương Cầm có chút sợ hãi.
“Còn làm sao nữa? Mấy người không phải rõ nhất sao? Tôi còn muốn hỏi mấy người đây, bây giờ nhịp tim của bệnh nhân chỉ có 40 thôi, hô hấp có thể hết bất cứ lúc nào, còn hỏi gì nữa, mau nói vài câu đểanh ta không ngủ
đi nhanh lên!”
Mắt Hứa Lương Cầm hoang mang, cúi đầu nắm tay Tống Dật Hàng, nước mắt
từng giọt rơi xuống người anh, Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương đều bị dọa sợ, không nghĩ mạng Tống Dật Hàng sẽ bị đe dọa, nếu chuyện này mà xảy
ra, bọn họ sẽ phải hầu tòa mất!
“Tống Dật Hàng, anh đừng có mà ngủ, anh nhìn đèn kìa, rất sáng lại còn
chất lượng tốt nữa, anh mở mắt ra xem đi! Tống Dật Hàng, em xin anh đừng có ngủ, chúng ta còn chưa đi một vòng thế giới đâu, không phải anh muốn đưa em đi du thuyền sao! Anh đừng có ngủ, tỉnh dậy nói chuyện với em
đi!”
Hứa Lương Cầm không ngừng lau nước mắt đang chảy xuống, nhìn Tống Dật
Hàng đang mở mắt rồi lại nhắm, cảm giác tim cô đang bị đâm một nhát đau
buốt vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT