Cậu đừng nói nữa, để tụi tui tiêu hóa đã.

Con thỏ vừa nói xong, mấy con thỏ trắng chung quanh nhanh chóng biến mất, chỉ còn mình nó nằm trên cỏ, trên đầu bím tóc nghiêng nghiêng, nhìn họ bằng đôi mắt hấp dẫn to tròn như viên hồng ngọc.

Nó hỏi: “Người tốt bụng, mấy ngày rồi tui không có ăn gì cả, cậu có thể dẫn tui đi ăn chút gì đó  không?”

Đường Du kinh ngạc: “Chung quanh nhiều cỏ quá trời kìa sao mày không gặm?”

Con thỏ: “…”

Diệu Vũ: “…”

Diệu Vũ nhanh chóng hoàn hồn bổ sung: “Được chứ, mày muốn ăn cái gì?”

Con thỏ không để ý tới gã, tiếp tục nhìn Đường Du.

Diệu Vũ quay sang định nhắc nhở cậu đây là nhiệm vụ đã thấy đối phương giơ tay lên nhấn xác định. Gã lại quay qua nhìn con thỏ, quả nhiên trông nó thật vui vẻ.

“Thật tốt quá, chúng ta đi thôi, nghe nói bên hướng tây nam có cà rốt tươi ngon lắm!”

Đường Du gật đầu, nhìn về phía người bên cạnh.

Diệu Vũ nói: “Mức độ khó của nhiệm vụ ẩn đều khác nhau, chúng ta đi theo hướng tây nam tìm thử xem, có khi lại tìm được gì đó ngay khu lân cậu, nếu như không có thì đến quầy rau ở thành  phố tiếp theo xem thử.”

Đường Du nói: “Không đi, anh dẫn tôi đi tìm người của bang các anh đi.”

Diệu Vũ hỏi: “Cậu không làm nhiệm vụ à?”

Đường Du nói: “Không làm, tôi muốn luyện PK trước.”

Diệu Vũ phát hiện ở cùng một chỗ với người này đôi khi chẳng biết nên nói gì.

Nếu như là người khác, tìm thấy nhiệm vụ ẩn vui mừng còn không kịp, nhóc này lại nói không làm, gã thản nhiên nói:

“Người chơi và boss trong game khác nhau, có rất nhiều tính chất ngẫu nhiên.Tuy cậu thực chiến rất mạnh, nhưng nếu không quen kỹ năng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không luyện được, đừng gấp gáp.”

Đường Du nói: “Không được, tôi muốn nổi tiếng.”

Diệu Vũ hỏi: “Mục đích của cậu là gì?”

Đường Du nói: “Này còn phải hỏi à, đương nhiên là tìm cảm giác tồn tại.”

Diệu Vũ nói: “… Cậu làm xong nhiệm vụ ẩn cũng có thể nổi tiếng mà.”

Đường Du suy nghĩ một lát, lắc đầu:

“Anh nghĩ khi mọi người nghe đến nhiệm vụ ẩn thì người ta sẽ chú ý đến nội dung nhiệm vụ nhiều hơn hay là người đánh nhiều hơn?”

Diệu Vũ nói: “Vế trước, nhưng mà ít nhiều cũng sẽ có người chú ý đến cậu.”

Đường Du hỏi:

“Vậy nếu so sánh với video quay một kẻ cuồng sát liên tục chém chết trăm người, xử gọn tất cả người của một bang hội thì sao? Anh thấy cái nào nổi nhanh hơn?”

Diệu Vũ không cách nào phản bác ý kiến hoàn toàn đối lập của cậu, chỉ có thể nói cho cậu biết dù có vú em bơm máu, cậu cũng không thể nào làm được trình độ như thế. Đường Du lập tức nói cậu có thể thêm thuốc liên tục, vung tiền đi cửa hàng mua các loại thuốc xanh đỏ phục hồi, rồi mua thêm số lượng lớn hoàn hồn đan, chết thì hồi phục, chết nữa hồi phục nữa. Diệu Vũ im lặng trong chốc lát, chỉ vào con thỏ:

“Vậy nó làm sao đây?”

Đường Du nói: “Cho nó đi theo, dù sao cũng không hạn chế thời gian.”

Thế là Diệu Vũ không nói thêm nữa, lên kênh bang hội hỏi thăm mọi người đang ở đâu. Lúc này Đường Du lại nghĩ đến một vấn đề, cậu tò mò hỏi có phải hiện nay chỉ có cậu tìm được nhiệm vụ ẩn này không. Diệu Vũ nói:

“Xem tình huống bây giờ thì đúng là chỉ có cậu phát hiện, sao thế?”

Đường Du hỏi: “Nếu tôi đăng tin mình phát hiện nhiệm vụ ẩn, nhưng tạm thời để đó không đánh có phải cũng sẽ gây được sự chú ý?”

“Không có chứng cớ sẽ không có ai tin cậu đâu, bọn họ nhất định sẽ bắt cậu đưa ra bằng chứng.”

Diệu Vũ nói: “Khi nhiệm vụ ẩn được phát hiện, sau một tháng sẽ làm mới nhiệm vụ, đến lúc đó ai cũng có thể nhận, chờ cậu có đủ bằng chứng…”

Gã vừa nói vừa nhìn con thỏ bên chân. Đường Du lập tức hiểu ngay, đợi cậu đưa ra bằng chứng, người khác chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm quan trọng.Sau đó bọn họ sẽ phát cuồng mà đi săn lùng thỏ, sẽ không ai quan tâm cậu có đánh hay không. Cậu nghĩ thầm thật ra vẫn có thể vừa PK vừa tranh thủ làm nhiệm vụ, tốt nhất là có thể đăng một tấm hình khiến người ta tò mò xoắn xuýt nhưng không đoán ra được gì cả, như vậy cậu liền nổi tiếng.

Cậu hỏi: “Người bang hội của anh đâu rồi?”

Diệu Vũ nói: “Bên chỗ bọn tôi lúc này vẫn là sáng sớm nên không có nhiều người lắm, bọn họ đang đánh phó bản, chút nữa sẽ đến đây, hai chúng ta có thể đánh trước một trận.”

Đường Du không có ý kiến, đầu tiên cậu bảo gã biểu diễn kỹ năng cho mình xem một lần, hỏi kỹ càng giá trị thương tổn của từng kỹ năng.Sau đó cậu ngồi xem xét lại một lần nữa trước khi bắt đầu, chuẩn bị xem gã như người biết dị năng mà đánh giết. Nhưng sự thật chứng minh cậu nghĩ quá đơn giản, độ tự do của người chơi quá cao, có một ít kỹ năng liên kết làm cậu không kịp trở tay.Cộng thêm máu của chiến thần huyết rất nhiều, mà lớp bọc của thích khách lại quá giòn, chẳng mấy chốc cậu bị ngược thảm.

Có điều may mắn là trong tài khoản của cậu có nhiều thuốc tăng máu, cậu đúng lúc bổ sung chống đỡ được một lúc.Sau đó cậu dần dấn thích ứng với nhịp điệu, từng bước phản công nhanh.Diệu Vũ dù đã biết kỹ thuật chiến đấu của cậu rất lợi hại, khi đối mặt với cậu vẫn không kềm chế được sự kinh ngạc.Gã có cảm giác người này dường như đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử đối, cậu mạnh mẽ đến hầu như không có sơ hở.

Gã nhất thời không nhìn kỹ, thấy người này dùng tới kỹ năng trong phút chốc áp sát mình, ngay sau đó chủy thủ trong tay cậu vung xuống.Khoảng cách gần như thế, gã thậm chí có thể nhìn đến thấy nụ cười nhạt trên môi cậu, chẳng hiểu sao gã cảm nhận được sát ý, vô thức tung tuyệt chiêu, người nào đó lập tức nằm ngay đơ.

Đường Du: “…”

Diệu Vũ: “…”

Hai người chọn luận bàn, bây giờ đã chấm dứt, sau khi Đường Du nhanh chóng hồi sinh, nhìn gã ta:

“Tôi thật không ngờ anh lại vô sỉ như thế.”

Mỗi nhân vật đều có một tuyệt chiêu, lực công kích vô cùng mạnh.Bởi vì lượng máu của cả hai cách xa nhau, Đường Du lại là lần đầu tiên PK, vì vậy trước đó bọn họ đã hẹn không dùng tuyệt chiêu. Diệu Vũ nói:

“… Thao tác sai.”

Đường Du hừ một tiếng, không phản ứng gã.

Diệu Vũ hỏi: “Đánh thêm một trận?”

Đường Du nói: “OK, để cho công bằng lần này không ai được dùng kỹ năng hết, chỉ sử dụng công kích vật lý.”

Diệu Vũ lại bị cậu làm cho không biết nói sao: “Vậy phải đánh tới bao giờ?”

Đường Du làm ngơ nhìn gã chằm chằm. Diệu Vũ biết cậu không vui nên không nói nhiều nữa, gã phát lời mời luận bàn coi như là luyện tập kỹ thuật đánh nhau vậy.Dù sao cơ hội cùng cao thủ như thế quyết đấu khó mà có được. Đường Du nhấn đồng ý, không nói một lời lập tức lao đến.

Lần này không bị kỹ năng giới hạn, cậu ngược Diệu Vũ không chút nao núng. Diệu Vũ bị đánh không cách nào chống đỡ nổi, nhưng gã cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc, gã cố gắng bắt nhịp càng ngăn càng mạnh.

Khi Cố Kỳ cùng đám người bang Bạch Long đến tìm bọn họ, thì thấy em họ mình đang đè Diệu Vũ ra mà ngược.Bên chân cậu còn có một con thỏ trắng như tuyết ngồi đó, khi có công kích trúng người nó lại dường như không hề đánh trúng.

Bọn họ nhìn nhau, có người líu lưỡi: “Không phải chứ, PK thuần vật lý? Đánh đến bao giờ mới xong?”

“Đây là trọng điểm hả?” Một người khác nói:

“Nhóc kia là ai vậy? Lợi hại quá!”

Huyết ảnh mang ID trên đầu “Lão Tử Là Thích Khách” mở miệng: “Đây chính là đại thần hôm qua tui nó đó, trâu không?”

“Trâu!”

Bọn họ đồng thanh hô, Diệu Vũ là người PK cực mạnh trong bang của bọn họ, nhóc này lại có thể ngược Diệu Vũ đến mức này, một chữ “trâu” sao đủ hình dung!

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đường Du đá một cước trúng ngực Diệu Vũ.Cậu nhảy ra một khoảng cách lập tức tung tuyệt chiêu, công kích mạnh mẽ ngay lập tức ném bay Diệu Vũ đập lên thân cây ở đằng sau.

Diệu Vũ: “…”

Mọi người: “…”

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy một cái giỏ đột nhiên từ trên cây rơi xuống đất, bên trong đều là cà rốt.

Đường Du: “…”

Diệu Vũ: “…”

“Wow, ăn thôi!” Con thỏ mừng rỡ nhảy qua, ôm lấy củ cà rốt bắt đầu gặm.

Bọn người Cố Kỳ cũng đã chú ý nó từ nãy giờ.

Trò chơi này cũng có vật cưng, chủng loại nào cũng có, nhưng các vật cưng thường sẽ giúp đỡ chủ nhân đánh quái.Mà con thỏ này vừa rồi lại hoàn toàn không công kích, gợi lên sự nghi ngờ của người khác.Lúc này thấy thế bọn họ đều khiếp sợ, “Lão Tử Là Thích Khách” vươn tay, run giọng nói:

“Nó nó nó nói chuyện!”

Đường Du không trả lời, nhìn Diệu Vũ nghiêm túc nói: “Tôi nhìn thấy cái giỏ nên mới ra tuyệt chiêu để anh đụng trúng cây, thật đó.”

“…” Diệu Vũ hỏi: “Cậu thấy tin được không?”

Đường Du đi đến ngồi bên cạnh con thỏ, bộ dáng “Anh thích tin thì tin”. Diệu Vũ thấy cậu rõ ràng muốn trả thù còn phải giả vờ vô tội, cũng bị chọc tức cười.Gã nhìn thoáng mấy người kia đi đến bên cạnh, không so đo với cậu nữa mà kết thúc luận bàn. Cố Kỳ đi thẳng đến trước mặt em họ, hỏi cậu chuyện gì xảy ra.

Đường Du nhận ra những người này đều là bạn của anh họ, cậu nghĩ thầm nghĩ hôm nay đến đông đủ ghê.Cậu biết nhân phẩm của bọn họ đều tốt, nên không giấu diếm, kể lại cho họ nghe.

Mọi người càng thêm khiếp sợ: “Đây là phó bản ngẫu nhiên?”

Đường Du nói: “Chắc vậy đó.”

Mọi người vô cùng kích động, không ngờ bọn họ cũng có lúc gặp được nhiệm vụ ẩn.Tuy rằng phải đợi một tháng sau mới có thể nhận nhiệm vụ, nhưng nhưng điều đó không thành vấn đề! Bọn họ nghĩ xong, tỉ mỉ hỏi hai người về chuyện xảy ra, quan sát nơi phát hiện con thỏ, rồi lại quan sát cái cây kia.Bọn họ đứng dưới tàng cây quan sát, thấy cây này rất tươi tốt nhìn từ dưới lên chỉ có thể nhìn thấy cành lá, hoàn toàn không nhìn thấy cái gì khác, bọn họ không khỏi im lặng.

Ni mã ai có thể đoán được cà rốt ở trên cây, thiết kế game là biến thái hả?!

Đợi đã, mấy vòng tiếp theo của nhiệm vụ có khi nào càng biến thái hơn không?

Cố Kỳ cũng đang nghĩ đến vấn đề này, nhìn em họ của mình:

“Nhiệm vụ ẩn tốt nhất tìm nhiều người làm chung, nếu cậu tin tưởng thì bọn tôi đi cùng cậu?”

Đương nhiên đây chỉ là lời khách sáo nói cho những người khác nghe.

Đường Du không có ý kiến, thêm bọn họ vào tổ đội.

Mọi người không ngờ không cần phải chờ một tháng, lại lần nữa vô cùng kích động, tập thể nhìn chằm chằm con thỏ.

Con thỏ ú nu, cao đến đầu gối người, trên đầu bím tóc được quấn bởi sợi ruy băng đỏ, cùng màu với đôi mắt của nó, nhìn thật moe moe.Bây giờ nó đang ăn củ cà rốt cuối cùng, nuốt miếng cuối cùng xuống bụng rồi nhìn Đường Du, cảm kích nói:

“Người tốt bụng, cảm ơn cậu.”

Đường Du cười nói: “Không có gì.”

Con thỏ có vẻ do dự, nhảy qua nhảy lại trước mặt cậu.

Đường Du kéo nó lại ôm vào lòng: “Đừng nhảy nữa, có gì thì nói đi.”

Con thỏ nói: “Mấy hôm trước tui bị mất một món đồ, cậu tìm giúp tui được hông?”

Đường Du nói: “Được.”

Con thỏ nói: “Thật tốt quá, hình như tui làm mất nó ở phía tây thành Quan Hà, cậu muốn hỏi gì hông?”

Con thỏ vừa nói xong, mọi nguồi nhìn thấy giao diện lựa chọn trong suốt xuất hiện, bên trên có mục miêu tả màu sắc và hình dáng của món đồ, chỉ có thể lựa chọn xem một trong hai.Bọn họ liền nhìn về phía người nào đó, chờ cậu ra quyết định. Đường Du mở bản đồ ra xem, hỏi:

“Xa như vậy, sao mày từ đó qua được bên đây vậy?”

Mọi người: “…”

Đây là trọng điểm hả!

Con thỏ nằm trong lòng cậu, vài giây sau ngẩng đầu: “Bây giờ tui chưa nói được.”

Mọi người: “…”

Tui phắc, nó trả lợi thiệt kìa!

Con thỏ lặp lại: “Cậu còn muốn hỏi gì không?”

Đường Du nói: “Tôi chọn xem hình dáng.”

“Là một quả cầu.”

Sau khi nói xong con thỏ trở về trạng thái yên tĩnh, không lên tiếng nữa. Đường Du xoa đầu nó, cảm giác sờ không đã bằng bọn Mao Mao.Cậu buông nó xuống đứng lên, nhìn về phía bọn người anh họ:

“Đến PK đi.”

Mọi người yên lặng một hồi mới phản ứng được, giống như Diệu Vũ hỏi sao cậu không làm nhiệm vụ. Đường Du trả lời cũng không khác lắm.Cậu thấy bộ dáng của bọn họ đều muốn làm nhiệm vụ đành hẹn mỗi ngày PK một vài giờ, thời gian còn lại thì làm nhiệm vụ phó bản. Mọi người liền gật đầu đồng ý, bắt đầu giải thích tỉ mỉ kỹ năng cho cậu nghe.

Tử Lâm ngồi ở bên cạnh ngắm nghía con thỏ, thấy bím tóc của nó bị cột tệ quá bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra.Cô muốn cột lại cho nó nhưng không biết có vấn đề gì không:

Cô hỏi: “Mấy cậu nghĩ tôi tháo ra được không?”

Mọi người ngẫm nghĩ, chưa nghe nói qua nhiệm vụ ẩn có thể thất bại trong tình huống kỳ lạ như vậy, đều cảm thấy hẳn là không có việc gì. Bọn họ bàn bạc rồi nhắc nhở cô nhớ cột lông cho nó luôn, đừng để lông che khuất mắt.

Tử Lâm đồng ý, cô cẩn thận tháo dây buộc ra, đột nhiên thấy vẻ mặt con thỏ thay đổi trong nháy mắt, nó giận dữ tông vào người cô, Tử Lâm lập tức mất mạng.

Mọi người: ” =口= ”

Tử Lâm: “…”

Con thỏ cũng không thèm nhìn Tử Lâm, nó ngậm dây cột tóc tung tăng chạy đến bên cạnh Đường Du. Đường Du cột tóc cho nó xong nó lại trở nên đáng yêu như cũ, cậu nhìn về phía mọi người:

“Hình như không thể chạm vào đầu nó, về sau đừng đụng.”

Tụi tui cũng thấy rồi… Mọi người lặng im.

Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, mọi người bắt đầu tập trung PK với Đường Du.

Bản thân Đường Du có kỹ thuật đối chiến mạnh mẽ, nên ở mặt này cậu tiếp thu rất nhanh. Sau khi hiểu rõ toàn bộ kỹ năng, cộng thêm một ít thời gian thích ứng, cậu đã có thể ngược hét bọn họ. Mọi người có thể nhìn trước đây cậu thật sự chưa cùng ai PK, thấy cậu lợi hại như thế đều nói không nên lời. Đường Du biết mình còn kém cao thủ PK nhiều, cậu nghiêm túc củng cố lại kỹ năng của mỗi nhân vật, lúc này mới làm nhiệm vụ.

Từ nơi này đến thành Quan Hà phải thông qua hai cái truyền tống trận, mọi người triệu xuất tọa kỵ, nhanh chóng chạy tới địa điểm. Cố Kỳ thấy em họ không bận rộn nghiên cứu kỹ thuật PK nữa mới gửi tin cho cậu:

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: Ân Triển của em đâu?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: em vẫn chưa tìm được hắn.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: hắn đi đâu? Dạo này hắn bận việc à?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: chắc là lần trước hắn tỏ tình xong không thấy em trả lời, gần đây hắn vẫn luôn chưa xuất hiện.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: cho nên em mới muốn nổi tiếng?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: dạ, em chuẩn bị đồ sát bang trọng vân quay thành video, anh thấy được không?

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: …

Cố Kỳ lập tức bị ý nghĩ điên rồ của em họ làm cho sốc, một lúc lâu mới nhìn cậu.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: em đừng đi tìm bang trọng vân, PK với bang của bọn anh là được, đều là người trong nhà.

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: quay video sẽ bị người khác bàn tán, các anh không sợ mất mặt à?

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: … Lời này chờ em đánh thắng đám người chúng ta rồi nói.

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: em có thể.

Cố Kỳ lại có xúc động muốn đập em họ mình một trận, đang nghĩ xem nên dạy dỗ cậu thế nào thì đã đến thành Quan Hà, đành phải tạm bỏ qua việc này, ra khỏi cửa tây bắt đầu tìm đồ.

Ngoài thành là con đường lớn, quanh co khúc khuỷu thông đến tòa thành tiếp theo.Hai bên đường một bên là rừng cây cùng ngôi làng nhỏ, bên còn lại là một con sông lớn. Ngoài ra trên bờ sông còn có mấy chiếc thuyền gỗ.Đầu tiên mọi người vào rừng cây lùng sục, trên cây dưới tàng cây không bỏ sót chỗ nào.Sau đó họ vào ngôi làng nhỏ, lục lọi khắp nơi, còn thuận tiện thử trò chuyện với người trong thôn, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Lão Tử Là Thích Khách nói:

“Bây giờ chỉ còn đáy sông thôi, nếu như cũng không có, có khi là ở trong thành bên kia? Cũng là phía tây.”

Cố Kỳ nói: “Xuống đáy sông tìm trước đã.”

“Được.” Mọi người nói rồi chọn một chỗ dưới sông cẩn thận tìm kiếm.

Lần này tương đối tốn thời gian, chẳng mấy chốc đã tới giữa trưa. Đường Du muốn đi ăn cơm, nhưng thấy bọn họ còn chưa muốn ăn, mà cậu biết nếu như mình logout, con thỏ cũng sẽ biến mất.Cậu bèn treo nhân vật ở đó, nhìn nhân vật do hệ thống tạo ra, rồi rời đi.

Bạn cùng phòng cuối tuần đã về nhà, lúc này trong ký túc xá chỉ có mình cậu. Cậu xuống lầu mua cơm về ăn, sau đó nghỉ ngơi một lúc, theo thường lệ lướt web.

Cũng y như mấy lần trước, trên mạng vẫn có tin gì của ca cậu hết. Nhưng mà trong lúc lướt diễn đàn cậu nhìn thấy một ID quen mắt, đó là bang chủ bang Trọng Vân: Khinh Phong Trần Trần.

Cậu nhớ đến mục đích muốn chém bọn họ, liền nhấn vào.

Bài viết do bang chủ đăng, nội dung là tâm tình và những cảm nhận cảu gã gần đây. Ví dụ như có những thói quen ban đầu không phát hiện, đợi mất đi mới biết quý trọng bla bla.Tuy rằng không có viết tên, nhưng người sáng suốt vừa xem liền hiểu ngay đây là nói đến bang chủ bang Đệ Nhất mất tích mấy hôm nay, xem ra Khinh Phong Trần Trần đã bắt đầu hối hận.

Mọi người chấn động, bài viết được đăng không bao lâu, trong chớp mắt đã có hơn trăm người theo dõi. Đường Du lật xem qua, phát hiện có rất nhiều người đều kêu gọi bang chủ kia xuất hiện.Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là nếu như hai bang này thật sự kết thân, thế lúc cậu đi tìm họ gây chuyện liệu có bị hai bang liên kết đánh cho thương tích đầy mình?

Nghĩ thế cậu lập tức vô game, thấy anh họ vẫn còn đó, cậu vội gửi tin hỏi anh ấy ngoài bang Trọng Vân thì còn bang nào quy mô ngang ngửa, đáng giá đánh một trận không. Cố Kỳ cảm thấy cả người đều không tốt, bảo cậu trước tiên PK với người bang hội của mình đã, chờ kỹ thuật thuần thục lại tính đến việc khác. Như thế xem như tạm thời áp chế suy nghĩ điên rồ của em họ.

Cố Kỳ nói: “Vào rồi thì vô phụ đi.”

Đường Du vâng lời bơi qua, kết quả một giờ sau vẫn không có thu hoạch như cũ.

Lão tử là thích khách: “Không ổn, tui muốn nôn.”

Phong Lương Dạ: “Tui cũng muốn nôn.”

Không phải soái ca: “Cùng nôn.”

Lão Tử Là Thích Khách: “Hay là đến thành kế tiếp xem thử đi?”

Tử Lâm: “Nhưng còn chưa kiếm hết mà.”

Lão Tử Là Thích Khách: “Tui cảm thấy tiếp tục tìm cũng không thấy gì đâu, bang chủ anh nói đi?”

Cố Kỳ thân là bang chủ nói: “Mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, sau đó đánh phó bản,  Nhạc Chính Hoằng cậu đi không?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người nào đó.

Đường Du nói: “Hay là PK đi.”

Mọi người im lặng.

Cả đám người trầy da tróc vảy cho đến tận chiều tối cũng không tìm được quả cầu.Ai cũng cảm nhận sâu sắc rằng nhiệm vụ ẩn quả thật không dễ ăn, thế nên họ liền quyết định xoát phó bản thay đổi tâm tình. Đường Du cùng bọn họ PK nhiều lần, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng bọn họ. Mọi người mở bản đồ, chọn đến địa phương gần nhất.Lúc này kênh thế giới công bố tin tức: boss Tháp Đồ lại xuất hiện, xin các anh hùng cùng nhau  hợp sức đánh bại nó.

Tin tức lóe lên rồi biến mất, ngay sau một đại Boss xuất hiện cách bọn họ tầm mười mét.

Mọi người: “…”

Lão Tử Là Thích Khách kêu lên: “Tui phắc đây là boss cấp 70, mau chạy thôi!”

Đường Du hỏi: “Sao vậy?”

Cố Kỳ biết em họ mình vốn chẳng chú ý đến nội dung của game.Anh vừa tìm chỗ chạy trốn vừa giải thích cho cậu.Game này không giống những game thông thường khác boss sẽ xuất hiện ở một  nơi cố định, mà là xuất hiện tùy ý ở khắp nơi.Huống hồ bản đồ nơi đây rất lớn, mọi người chỉ là tìm được boss thôi đã tốn không ít công sức, cộng thêm trước đó không lâu mới điều chỉnh lại cấp bậc, hiện nay cấp 70 là mãn cấp, chưa có ai hạ được boss Tháp Đồ.

Đường Du trầm ngâm suy nghĩ: “Tôi muốn đánh thử.”

“… Cái gì?!”

Mọi người giật mình quay sang nhìn cậu, góc độ quay khá lớn, nếu không phải đang trong game có khi bọn họ đã vặn gãy cổ của mình.

Cố Kỳ nói: “Em đừng suy nghĩ kỳ quái nữa,  không được đâu.”

Lão Tử Là Thích Khách: “Đúng đó đại thần, tụi tui biết cậu lợi hại, nhưng boss Tháp Đồ chỉ mấy người chúng ta đánh không nổi đâu!”

Đường Du nói: “Tôi muốn đánh thử, à, một người kéo cừu hận dùm tôi đi.”

Mọi người nhìn cậu như nhìn một kẻ điên. Cố Kỳ bắt đầu nghĩ xem có phải em họ mình nhảy lầu nên hỏng cả đầu rồi.

“Thử một lần có sao đâu, cùng lắm thì chết thôi. ”

Đường Du nói rồi nhìn về phía Diệu Vũ: “Nếu như là anh, đại khái có thể chống đỡ bao lâu?”

Diệu Vũ nói: “Không rõ lắm, tôi chưa đánh qua, cậu muốn thử thật à?”

Đường Du nói: “Thật sự.”

Diệu Vũ nghĩ nhóc này vì nổi tiếng cái gì cũng dám làm, gã đứng dậy nói:

“Đi thôi.”

Vì vậy mọi người đành nhận mệnh đang định cùng đi theo, lại bị Đường Du ngăn lại.Cậu nói bọn họ ở bên cạnh nhìn là được, không cần đi lên chịu chết.Sau đó cậu cũng không để ý đến vẻ mặt phấn khích của bọn họ, nhanh chóng đến gần boss. Cậu thấy Diệu Vũ bắt đầu kéo quái, lập tức tiếp cận.

Thực lực boss cấp 70 rất mạnh, Diệu Vũ không có vú em tăng máu, lượng máu giảm xuống rất nhanh.Đường Du vẫn không ra tay, chỉ chăm chú nhìn đối phương.Cuối cùng cậu đúng thời cơ lại áp sát boss, đồng thời ôm con thỏ bên chân giơ ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy thanh trường đao của boss chém đứt dây cột tóc, theo gió bay đi,  Con thỏ lập tức nổi giận dùng sức tông vào boss, bẹp một tiếng, boss ngã xuống.Cùng lúc đó, thế giới lóe lên một thông báo bằng vàng khổng lồ.

“Chúc mừng: Nhạc Chính Hoằng, Bạc Hà Hạ, Vi Mệnh Danh, Lão Tử Là Thích Khách, Phong Lương Dạ, Không Phải Soái Ca, Tử Lâm dẫn đầu đánh chết boss Tháp Đồ cấp 70 của thế giới, đạt được thành tựu “Thủ Sát” (người đầu tiên giết boss)!”

Mọi người: “…”

Má ơi chuyện gì xảy ra!

Mọi người lập tức chạy tới, chỉ thấy con thỏ ngậm dây cột tóc, tung tăng chạy tới bên cạnh người nào đó, hình ảnh vô cùng quen thuộc.

Mọi người: “…”

Ni mã không phải đúng như bọn họ nghĩ chứ?!

Đường Du ngồi xổm buộc tóc cho con thỏ, mà vẫn là bị nghiêng, cậu nhìn bọn họ:

“Tôi định thử một lần, ùm, lực công kích của nó mạnh ghê đó, đụng người nào chết người đó.”

Mọi người: “…”

Cậu đừng nói nữa, để tụi tui tiêu hóa.

PS: Vì thế giới này có nhiều thuật ngữ liên quan đến game, mà t thì không biết gì về game cả, nên có những chỗ sẽ làm theo t nghĩ.Nếu ai đọc thấy sai hay có ý kiến gì thì nói t nhá.

Spoid chap sau:

Ân Triển gợi lên một nụ cười xấu xa: “Nhớ tới chuyện mười ngày ở Cửu Xuyên rồi?”

“…”

“Được chứ.” Ân Triển thoải mái đồng ý, trêu cậu: “Muốn ta khỏa thân không?”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play