Ngày đêm luân phiên, thời gian trôi qua thật mau.

Kể từ đó Đường Du an tâm làm cục bông, bởi vì không cần phải ăn sâu nên mỗi ngày cậu đều rất thỏa mãn.

Cậu cùng cục bông trung nhị trở thành bạn tốt của nhau, nhưng luôn thấy cả hai đều không có tên gọi thì không được tiện cho lắm, vốn định đặt tên cho người ta là Tiểu Bạch, kết quả bị đè xuống chà đạp một trận, bị nhổ mất mấy cọng lông, sợ tới mức chỉ có thể đổi giọng gọi ca, bởi vì cậu phát hiện tính cách người này rất giống cái cây trước kia, điều này làm cho cậu cảm thấy thân thiết.

Một tháng sau, cậu lớn lên không ít, cũng càng tròn vo hơn.

Cục bông trong ổ được cậu đút ăn mãi nên vô cùng quấn quýt cậu, mỗi ngày đều ra ngoài cùng cậu, vì thế mỗi lần Ân Triển đều trông thấy cảnh tượng Đường Du đi đằng trước, ba cục bông lẽo đẽo theo sau, lại còn xếp ngay ngắn thành hàng, thì khóe mắt co giật liên hồi.

Đường Du không biết rõ hắn nghĩ gì, mỗi ngày vẫn vui tươi hớn hở mà cùng chúng nó chơi đùa, hiện giờ mấy cục bông đang tuổi hiếu động, bám theo cậu được một lát thì liền chạy loạn, còn cậu phụ trách tìm và tha chúng nó vô tổ trước khi chim lớn trở về.

Hôm nay như thường lệ cậu đi tìm cục bông, thấy một con đang muốn chui vào trong đám lá cây thì vô cùng hoảng sợ. Vài ngày trước thừa dịp nhóm chim lớn không ở đây, cậu đã tìm đến nơi tận cùng xem thử, thì phát hiện đường rất khó đi, nếu không cẩn thận rất dễ bị hụt chân, nguy hiểm khôn lường. Cậu vừa hoảng hồn nhìn nó vừa chạy ào qua đó.

Đúng lúc Ân Triển chú ý đến cậu bèn chạy theo.

Đường Du chạy nhanh đến bên cạnh cục bông, duỗi móng vuốt ôm lấy nó, chầm chậm kéo nó về.

Cục bông quay lại nhìn thấy cậu, lập tức hưng phấn kêu chiếp chiếp, theo thói quen định vỗ hai cánh bé nhỏ, kết quả một chân đột nhiên bị hụt, nháy mắt ngã về sau.

Đồng tử của Đường Du co rụt lại, cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà đồng thời nhảy xuống. Ân Triển theo bản năng kéo lấy cậu cũng bị lôi đi, ba cục bông bị rớt xuống tầng tầng lớp lớp lá cây rồi lại xuyên qua đám lá cây ấy không ngừng rơi tự do. Ân Triển hết chỗ nói, đang muốn suy đoán xem có cần lần nào cũng xui xẻo vậy không, thì bị đâm sầm vào nhánh cây, đầu óc quay cuồng.

Cũng may không có trực tiếp bị ngã chết.

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, ngay lập tức hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

Đường Du nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, suy yếu hỏi: “Làm sao vậy?”

Ân Triển thấp giọng nói: “Có tiếng động.”

Đường Du bị té khá nặng, qua hơn mười giây mới thấy đỡ hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn, trong tầm mắt tràn đầy màu xanh của lá cây và thành lũy trên không. Cũng chẳng biết bọn họ rơi xuyên qua bao tầng lá nữa, sợ rằng ổ của họ không phải ở ngay tầng trên, may mắn là tuy bọn họ chưa biết bay, nhưng ít ra có thể quạt quạt nhảy nhảy, nếu không đã bị ngã chết rồi.

Ân Triển thấy cậu dùng tư thế quái dị đi đến cạnh cục bông, hỏi: “Đứng không được à?”

Đường Du nói: “Chân hơi đau, nghỉ chốc lát sẽ không sao.”

Ân Triển lên tiếng đáp lời rồi tiếp tục lắng nghe tiếng động cách đó không xa, xem xét chung quanh. Nhánh cây ở tầng dưới rộng hơn tầng trên nhiều, ngay cả thân cây cũng giống như bức tường, hắn nhìn kỹ hơn, phát hiện gốc cây cách đó năm mươi mét có một hang động nhỏ, chắc là có thể chứa hết bọn họ.

Lúc này cục bông vừa mới hoàn hồn, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, hoảng sợ: “Chip chip!”

“Chúng ta đi qua bên kia đi.” Ân Triển quyết định thật nhanh, đồng thời cùng Đường Du tha nó chạy qua hang động.

Trên chân Đường Du bị thương, còn phải không ngừng trấn an cục bông, nhất thời sứt đầu mẻ trán, mà cục bông cũng bị té đau, trông thấy Đường Du thì bụng đầy uất ức, dọc đường kêu mãi, như là khóc lóc kể lể. Đường Du đau lòng muốn chết, vất vả lắm mới kéo nó vào trong động rồi dùng thân thể ngăn trở, duỗi móng vuốt xoa đầu nó.

Cục bông: “Chip chip! Chip chip! chip –!”

“Bảo nó câm miệng lại.” Ân Triển nói: “Tiếng động ngày càng gần, cũng không biết là thứ gì nữa.”

“Nhưng nó bị dọa sợ mà biết làm sao … Có!” Đường Du nói xong cọ cọ nó, phát hiện nó vẫn còn kêu, vội vàng nhìn Ân Triển: “Ca, ca cũng lại đây cọ đi.”

Ân Triển toàn thân phòng bị chăm chú nhìn ra bên ngoài, những phỏng đoán trong đầu cuồn cuộn dâng trào như núi lấp biển, nghe vậy thần kinh đang căng như dây đàn “phựt” đứt phụt, quay đầu nhìn cậu: “… Cái gì?”

Đường Du nói: “Nó đang sợ hãi, chúng ta phải làm cho nó biết có người bên cạnh nó, nó sẽ không kêu nữa, mỗi ngày tụi em đều thích chen trong tổ như thế, ca mau lên đi.”

“Tốt nhất là biện pháp của ngươi có hiệu quả.” Đối với việc quan trọng Ân Triển đều rất nghiêm túc, chỉ lặng im trong chốc lát rồi vội chạy tới.

Vì thế hai người bắt đầu liều mạng cọ cục bông.

Cục bông: “Chip chip.”

Hai người tiếp tục cọ, đồng thời khống chế lực để không làm nó bị thương.

“Chip…” Cục bông bị bọn họ chen ở giữa, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, quả nhiên tiếng kêu nhỏ lại, rồi nhanh chóng im bặt. Hai người chưa kịp thở phào, thì nghe thấy cuộc đối thoại từ bên ngoài truyền đến.

“Đâu có đâu thằng ba, mày nghe nhầm hả?”

“Tao thật sự nghe thấy có tiếng kêu mà, sao lại mất tăm rồi nhỉ?”

Ân Triển cùng Đường Du đồng loạt ngẩn người, Đường Du bỗng nhớ tới lời ca cậu từng nói, thấp giọng hỏi: “Là Vương tộc à?”

Ân Triển lắc đầu: “Là người.”

Chuyện Vương tộc vốn là hắn bịa ra, âm thanh này nhất định phát ra từ con người, mà đối phương đến đây… Nếu không phải du lịch, vậy khả năng lớn nhất là vì săn chim.

“Con người?” Đường Du ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là thân thiết, bởi vì từ khi ngồi vào máy xuyên qua, cậu chưa từng gặp qua người nào, nhưng ngay sau đó trong đầu hiện lên các kiểu bắn giết chim hoang dã, nghĩ thầm rằng nếu không có mua bán thì sẽ không có giết hại, bao giờ con người mới có thể tiến bộ hơn đây. Cậu sợ hãi: “Bọn, bọn, bọn họ tới đây làm chi? Bọn họ có nghe hiểu chúng ta nói gì không?”

Ân Triển nói: “Chắc không, dù sao cũng khác chủng tộc.”

Đường Du khẩn trương hỏi: “Vậy giờ làm sao đây? Bọn họ là tới tìm chúng ta hả?”

Ân Triển ý bảo cậu đừng lên tiếng, yên lặng tập trung lắng nghe, phát hiện tiếng bước chân dừng lại.

Người bên kia tán phét với nhau: “Chúng ta đi thôi, mọi người đều nói chim Bạch Nhạc sống ở nơi rất cao, có thể tiếng kêu là từ bên trên vọng xuống đấy.”

“Tao nói tụi mình trở về cho rồi, nhiều người đều muốn tìm chim Bạch Nhạc, mà đã có ai tìm được đâu? Việc này quá nguy hiểm.”

“Mày về đi, tao còn muốn kiếm tiền…”

Tiếng  trò chuyện dần dần nhỏ xuống, tiếng bước chân lại vang lên, Đường Du nín thở, yên lặng vài giây mới ý thức được một chuyện: “Bọn họ nói tìm chim Bạch Nhạc, chính là chúng ta à.”

Hiển nhiên Ân Triển không thể nói với cậu lúc trước là do hắn bịa đại cái tên, chỉ có thể nói cách gọi của họ khác với con người, chắc đúng là tìm bọn họ. Đường Du lập tức lo lắng: “Không được, chúng ta phải nghĩ cách về báo tin.”

Cục bông cảm nhận được được tâm trạng của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu: “Chip!”

Trong lòng hai người giật mình, vội vàng cọ nó, đồng thời xê dịch vào sâu trong động.

Ân Triển liếc mắt nhìn Đường Du, đột nhiên hỏi: “Ngươi thích mạo hiểm không?”

“Ca có cách hả?” Đường Du không chút do dự: “Ca cứ nói đi, chỉ cần có thể đi báo tin, nguy hiểm bao nhiêu em cũng không sợ!”

Ân Triển nói: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi sở thích của ngươi thôi, an ổn với kích thích, ngươi thích cái nào?”

Đường Du không rõ lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “An ổn.”

Ân Triển trầm ngâm không nói, trong khoảng thời gian ở chung hắn cũng đã nhận ra điều này, Đường Du là người đơn giản dễ thỏa mãn, chắc sẽ không cố ý tìm cái chết. Đường Du nhìn hắn, vừa định hỏi rốt cuộc là có cách gì không, thì nghe tiếng bước chân áp sát tới gần, nhất thời ngậm miệng, thấp thỏm chờ đợi, phát hiện những người đó lần thứ hai dừng lại, vài giây sau, bắt đầu đi xa.

Hai người vẻ mặt buông lỏng, sau lại nghe có người mở miệng: “Tao vẫn cảm thấy không nghe nhầm, không bằng bọn mày đi trước, tao đi dạo một vòng thử xem.”

“Thua mày luôn đó, đi đi, bọn tao ra ngoài chờ mày.”

“Ừa.”

Đường Du: “…”

Ân Triển: “…”

Ân Triển nghe tiếng mà phán đoán, nhận ra đang đi về phía họ, e là sẽ xảy ra chuyện không tốt lành.

Hắn âm thầm hít sâu một hơi, kết hợp câu trả lời của Đường Du cùng những chuyện khác thường đến giờ, cảm thấy những chuyện kỳ lạ trước đây vốn chỉ thoáng nghĩ giờ càng thêm rõ ràng.

Kính Bồ Đề là một trong những Thần khí trấn thủ Minh giới.

Năm đó dù là thời điểm hắn thống khổ mất đi lý trí nhất, cũng chưa từng nghĩ phải phá hủy nó, bởi vì giữa bọn họ không thù không oán, kính Bồ Đề cũng không thể vì hắn không thích bị nó sắp xếp mà gây khó dễ được, dẫu sao cả ngàn năm qua cũng đâu ít người Ân gia bất kính với nó, nó muốn giận thì đã giận từ lâu rồi.

Huống hồ Đường Du là nhân duyên trời định, kính Bồ Đề tuyệt đối sẽ không làm hại đứa nhỏ này, nhưng sự thật là Đường Du hoàn toàn mù mờ đối với việc xuyên qua thế giới, hơn nữa kết thúc mỗi lần đều thật tệ hại… Tất cả điều này tuy rằng khó thể tin được nhưng có thể nó đúng là lời giải đáp.

Kính Bồ Đề đã gặp trục trặc.

Thế thì khi Đường Du xuyên qua đã gặp phải chuyện gì? Lẽ nào không nhìn thấy hạng mục tuyển chọn? Ý nghĩ của Ân Triển xoay chuyển nhanh như chớp, biết hiện tại không phải lúc thắc mắc, cuối cùng liếc nhìn Đường Du, đứng dậy đi ra ngoài: “Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Đường Du hoảng sợ: “Ca muốn đi đâu?”

Ân Triển nói: “Dụ tên đó đi nơi khác, nếu không chúng ta đều thoát không được.”

Đường Du vội vã túm hắn lại: “Không được, có đi cũng là em đi, bởi vì cứu bọn em mà ca mới bị rớt xuống đây.”

“Chân ngươi bị thương không chạy xa được.” Ân Triển tránh ra: “Ta đi ra ngoài còn chạy trốn được, nếu không ổn thì nhảy xuống tầng dưới, yên tâm đi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh.” Ân Triển nói xong mới nhận ra đã vô ý dùng ngữ khí ra lệnh khi còn ở Minh giới, đành bổ sung một câu: “Canh kỹ cục bông của ngươi, nó không nhìn thấy ngươi lại kêu ầm lên.”

Đường Du nghẹn lời, hết nhìn cục bông lại nhìn hắn, trong đáy mắt bi thương nồng đậm. Ân Triển duỗi móng vuốt đá cậu một cước, dặn cậu không được gây rối, quay đầu đi ra ngoài. Đường Du nhìn theo bóng dáng dần khuất của hắn, chỉ cảm thấy trái tim cứ đập thình thịch vô cùng bất an, đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét mừng rỡ.

“Bọn mày tới đây mau, thực sự có chim Bạch Nhạc, còn là chim non nữa!”

Tiếng nói vừa dứt, người từ xa kêu lên: “Tụi tao tới ngay đây, đừng để nó chạy mất!”

“Mau vây nó lại! Phắc, phát tài rồi!”

Tim Đường Du như bị bóp chặt, muốn nghe theo bản thân thúc giục chạy ra ngoài, đi được hai bước thì quay lại nhìn cục bông, thấy nó đang nghiêng đầu ngủ, bèn dùng sức kéo lấy mảnh lá non bên cạnh cố gắng che lấp cửa động, sau đó nương theo lá cây che chắn, cẩn thận đi qua.

Âm thanh bên kia càng rõ ràng, phấn khởi thốt: “Nó bị thương rồi!”

Vẻ mặt Đường Du tái đi, vội vàng tăng tốc chạy nhanh tới, xuyên qua khe hở của phiến lá to nhìn thấy tình cảnh đằng trước, chỉ thấy ca cậu cuộn tròn trên mặt đất, mấy lần muốn đứng lên đều ngã xuống, cách đó không xa có một người đang chạy về phía hắn — Tỉ lệ vóc người kẻ kia với nhánh cây bọn họ đang đứng xấp xỉ gần bằng nhau, mà bọn họ lại chỉ cao đến đầu gối con người.

Phát hiện này chỉ lóe lên trong óc rồi lập tức bị Đường Du bỏ qua, bởi vì người nọ đã chạy đến trước mặt Ân Triển, cúi người muốn đè hắn xuống.

Ân Triển vốn là giả bộ, dưới đáy lòng cười lạnh, trên mặt vờ suy yếu mà chip chip kêu, thấy đối phương càng ngày càng đến gần, mới dùng sức nhảy lên, nhanh chóng bung móng vuốt đâm tới, hung ác chọc vào hốc mắt của gã!

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cành cây, người nọ che con mắt bị thương, mơ hồ nhìn thấy cục bông, phẫn nộ vung nắm đấm: “Mẹ kiếp, tao muốn làm thịt mày!”

Ân Triển đoán được gã sẽ ra tay, cố gắng tránh né, nhưng cục bông hành động chậm chạp nên cánh vẫn bị đánh trúng, ngã xuống đất thật mạnh, tức thì bên tai truyền đến âm thanh răng rắc, hắn biết bị gãy xương rồi, cỗ tàn ác dâng lên trong lòng, đang muốn đứng lên đánh tiếp, thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc xông lên chắn trước mặt hắn.

Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng đùng nổ vang, máu tươi lập tức nhiễm hồng ánh mắt.

Con ngươi của hắn nhất thời co rút.

Đường Du bị bắn trúng bụng, ngã lên người Ân Triển ở sau, đau đến tiếng nói run rẩy: “Ca chạy mau…”

“– Ai cho ngươi ra đây?!” Ân Triển giận dữ nhìn cậu chằm chằm, hình ảnh này làm hắn nhớ đến chuyện không vui trong kí ức, phẫn nộ nói: “Không phải bảo ngươi ngoan ngoãn chờ rồi sao, ngươi thật ngu ngốc!”

“Em…” Đường Du muốn nói em lo lắng cho ca, thoáng thấy người nọ lần nữa giơ súng lên, giãy dụa đứng lên: “Mau tránh ra…”

Đùng!

Viên đạn xuyên qua Ân Triển cắm vào gốc cây, máu bắn tung tóe. Ân Triển lảo đảo ngã xuống bên cạnh Đường Du, cánh bên trái đau đớn dữ dội. Người nọ thấy hắn không chết còn muốn bắn thêm phát nữa, thì bị người tới ngăn lại, khuyên hắn đừng kích động.

Đường Du nhân cơ hội quay đầu hỏi: “Ca… ca có sao không?”

Chuyện đã đến nước này rồi, Ân Triển trái lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức những cảm xúc phẫn nộ đều tan biến, hắn lẽ ra muốn nói “Những lúc thế này đừng có lo cho ta nữa, cậu nhóc tốt bụng à”, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, bật thốt: “Ta không sao.”

Vừa dứt lời, trên không trung vang lên tiếng chim kêu thanh thúy, xuyên thấu linh hồn, chim lớn theo tiếng mà đến, rầm rầm hạ xuống đất, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đường Du cùng Ân Triển, bỗng chốc cất tiếng kêu gào thê lương.

Chim Bạch Nhạc trưởng thành to lớn hơn con người rất nhiều, những người kia liên tục lùi về sau, sắc mặt hoảng sợ.

Ngay sau đó chim trống bay sát theo sau, lượn nửa vòng trên đỉnh đầu, móng vuốt to quắp lấy kẻ mặt đang đầy máu, ném thật mạnh vào thân cây!

Những người khác run sợ rút súng, nhưng còn chưa gạt lẫy cò thì đã thấy có thêm một nhóm người chạy đến. Đường Du loáng thoáng nghe thấy là Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật đến, gánh nặng trong lòng vừa vơi được nửa, thì lập tức cảm thấy trên người từng đợt từng đợt rét run.

Chim mái đáp xuống bên cạnh cậu rồi không rời đi nữa, liên tục dùng đầu cọ cậu.

“Thật ra tao không phải con của mày, thực xin lỗi… khiến mày đau lòng …” Đường Du bỗng nhiên rất muốn khóc, nhớ đến cục bông còn ở trong động, đang nghĩ làm thế nào nói cho nó biết, lúc này lại nghe được tiếng chip chip quen thuộc truyền đến, quay đầu nhìn về phía sau, thấy cục bông dùng chân ngắn cũn chạy qua bên này, có lẽ là nghe thấy tiếng chim lớn nên tỉnh lại.

Cậu hoàn toàn yên lòng, thu hồi ánh mắt, ngập ngừng gọi: “Ca.”

Ân Triển nói: “Hử?”

Đường Du nói: “Em rất vui khi quen biết ca, thật ra em…”

Ân Triển ngắt lời: “Ta biết, ngươi xuyên qua.”

“Ca làm sao mà…”

“Ngày đầu tiên gặp ngươi là ta đã biết rồi, ngươi đừng quên, ta có cảm ứng.” Ân Triển nhìn cậu: “Ngủ đi.”

Đường Du cảm thấy cơn đau càng ngày càng trôi xa, hai mắt nhắm nghiền.

Người của Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật vội vàng chạy đến gần, chim lớn dường như nhận ra họ, không ngăn cản. Ân Triển vẫn luôn bình tĩnh, phát hiện trong cơ thể truyền đến cảm giác quen thuộc khi linh hồn bị hút ra, cuối cùng nhìn thoáng qua bên cạnh, nghe thấy những người đó nói còn hơi thở, biết rằng linh hồn của nguyên thân vẫn còn, hẳn là có thể sống.

Hắn thầm nói một câu hy vọng về sau có cơ hội sẽ nói cho nhóc con kia biết, ý thức dần dần rơi vào vực sâu.

Lúc này đây linh hồn của Đường Du quay về chốn cũ, chỉ là không còn thấy những bóng hình kia. Cậu mờ mịt dạo bước, phát hiện có người nằm đằng trước, muốn chạy tới nâng y dậy, thì vừa lúc y mở mắt ra.

Đó là một thiếu niên, trên người khoác áo choàng màu trắng, nhìn không ra là thuộc về triều đại nào.

Đường Du tò mò: “Anh là ai?”

Thiếu niên ngước mặt nhìn lên, ngũ quan xinh đẹp như được quỷ thần điêu khắc, không hề có tỳ vết, lẳng lặng nhìn cậu thật lâu mới chậm rãi mở miệng.

“… Tư Nam.” Y nói: “Ta tên Tư Nam, còn ngươi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play