Ân Triển cầm cái gối che lại bộ vị trọng yếu, vẻ mặt bình tĩnh cùng bọn họ chơi thêm bốn ván, lúc này mới lười biếng ném bài xuống, bảo bọn họ trở về ngủ.

“Hở?” Long Yến Tây nhìn thời gian, lập tức kì kèo: “Còn chưa tới mười giờ rưỡi nữa, tụi này vừa mới đến mà, tiếp tục đánh, cậu không thể thắng hai ván rồi không chơi nữa.”

Mặc Lam đương nhiên cũng muốn cùng Đường Du ở chung nhiều hơn, cũng hùa theo. Ân Triển đang muốn tìm cách đuổi người, thì nghe cửa phòng truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”. Mặc Lam đứng dậy mở cửa, phát hiện là Nam Cung Nhiên, tuy rằng không vui, nhưng vẫn lễ phép mời người vào.

“Bình thường tôi cũng không ngủ sớm như vậy, xuống lầu mua đồ ăn, nghe thấy có tiếng nên lại đây xem thử, mọi người đang đánh bài à?” Nam Cung Nhiên nói xong cũng bĩnh tĩnh mà đến cạnh giường, cầm thịt nướng chia cho mọi người, rõ ràng không có ý rời đi.

Ân Triển: “…”

Long Yến Tây thấy gã ủng hộ chơi tiếp, đối với gã cũng vừa lòng hơn, mỉm cười nhường cho một chỗ ngồi cho gã. Lúc này cửa phòng lại bị gõ vang, lớp phó và các cô nữ sinh gọi Đường Du đi qua chơi, thấy thế cũng bu lại.

Ân Triển: “…”

Đường Du đã ăn xong thịt nướng, cảm thấy ăn rất ngon, đưa cho Ân Triển một xâu: “Ca, cho nè.”

Phắc ăn cái gì mà ăn, ông đây sắp nhịn hết nổi rồi… Ân Triển lười nhác mà ừ một tiếng, cầm lấy cắn một miếng, cũng không còn lòng dạ nhấm nháp hương vị. Hắn đợi một hồi, thấy Nguyệt Giản không đến, đoán chắc Nguyệt Giản vì muốn tránh nghi ngờ, đêm nay hẳn là sẽ không bám lấy Đường Du, bèn đưa xâu thịt nướng cho Đường Du, vỗ vỗ vai cậu: “Ca hơi chóng mặt, ngươi dẫn bọn họ đến phòng Mặc Lam chơi đi.”

Đường Du thấy hai má hắn rất đỏ, sờ trán của hắn: “Ca không sao chứ?”

Ân Triển bị lòng bàn tay lạnh băng dán lên, không chút nghĩ ngợi kéo móng vuốt cậu xuống, khống chế tiếng nói của mình: “Không có gì, ta ngủ một lát rồi đi tìm các ngươi.”

Đường Du cảm thấy hình như hắn đang phát sốt, hơi lo lắng: “Hay là em ở lại cùng ca.”

“… Không cần.” Ân Triển nói: “Khó chịu một chút thôi, đi đi, ra ngoài chơi thì phải chơi cho đã chứ.”

Hắn nhìn về phía Long Yến Tây với Mặc Lam, ý bảo bọn họ dẫn Đường Du đi chơi. Long Yến Tây cho rằng hắn suy nghĩ cho họ, quả thực cảm động muốn chết, chạy tới kéo cái gối trên người hắn: “Ca, nằm xuống đi, em đắp chăn cho ca!”

“…” Ân Triển rất muốn tát cho gã bay đến sao Hỏa, vội vàng đè tay gã, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nảy thình thịch, cắn cắn đầu lưỡi, nghĩ đại một lý do lừa dối cho qua, nheo mắt nhìn bọn họ rời đi, ném cái gối qua một bên, vọt vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh lẽo chảy từ trên xuống, qua một lúc, sự khô nóng vẫn không hề tiêu giảm, hắn gấp gáp thở hổn hển, cuối cùng chịu thua vươn tay ra, lưng tựa vào bức tường phía sau, hai mắt nhắm nghiền.

Dòng suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

Hình ảnh ngày xưa không kiềm được dâng lên.

Những đám mây đen nặng trĩu, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, hoa Bỉ Ngạn lại nở, uốn lượn khúc khủy, kéo dài không thấy bến bờ. Nơi xa xa có một người đang đứng, hồng y mặc trên người tựa như sắc màu biển hoa, dường như muốn hòa thành một thể.

Hắn chợt dừng chân hỏi: “Đó là ai?”

Kẻ bên cạnh quay sang nhìn, cung kính đáp: “Hồi Ngũ gia, đó là Hoằng thiếu gia.”

Hắn hỏi: “Hoằng thiếu gia?”

Kẻ bên cạnh thấp giọng nói: “Cậu ta họ Nhạc Chính, tên một chữ Hoằng, chúng tôi đều gọi cậu là Hoằng thiếu gia.”

“Nhạc Chính…” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, hỏi: “Ta nhớ rõ Quân chủ của Du Li chi cảnh cũng họ này?”

“Vâng.” Kẻ bên cạnh nói: “Cậu ta là con trai của vị Quân chủ đó.”

“Vị Quân chủ kia cũng có con trai.” Hắn kinh ngạc hỏi: “Vậy mẫu thân cậu ta là ai?”

“Chuyện đó chúng tôi cũng không biết, nhưng đại khái… trong cơ thể cậu ta chỉ có một nửa huyết mạch của Ác Long.” Kẻ bên cạnh tìm từ: “Bởi vì Hoằng thiếu gia không giống vị Quân chủ trong truyền thuyết kia như vậy… ừm…”

“Tàn bạo khát máu?” Hắn tiếp lời, lại nhìn về phía xa xa: “Cho dù chỉ có một nửa huyết mạch, chắc đôi khi cậu ta cũng không khống chế được tính nóng nảy của bản thân.”

Người ở xa dường như có cảm giác, hơi nghiêng đầu, thờ ơ liếc nhìn bọn họ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp khiến lòng người chấn động, mãnh liệt như bị ánh hoàng hôn đốt cháy.

Hô hấp của hắn thoáng chốc ngừng lại.

Tiếng nước ào ào chảy, phảng phất như có thể kéo người vào một thế giới khác, hình ảnh trong đầu không ngừng xoay chuyển. Hoa Lạc Hồn trắng như tuyết nở khắp núi đồi, lụa đỏ bị trút bỏ, diễm lệ như ngọn lửa, ngọt ngào triền miên, khắc cốt ghi tâm, người trong ngực bị làm đến khóe mắt đỏ ửng, rốt cục không chịu nổi, hung hăng cắn lên bờ vai của hắn.

Ân Triển kềm nén hơi thở, thân thể căng cứng rồi đột nhiên thả lỏng.

“Tiểu Hoằng…”

Đường Du đúng lúc mở cửa, mơ hồ nghe thấy tên này, trong phút chốc đáy lòng run lên: “Ca?”

Âm thanh tựa như truyền đến từ phía chân trời, Ân Triển mở mắt ra, mất vài giây để xác định mình đang ở đâu, sau đó quay đầu, nhìn thấy Đường Du lo lắng cẩn thận mở cửa thò đầu vào, vẫn không lên tiếng.

Đường Du lần đầu tiên nhìn thấy tình cảm mãnh liệt trong đáy mắt hắn, ngẩn ngơ, ngay sau đó nhìn thấy bộ vị nào đó dưới thắt lưng hắn, đầu óc trống rỗng vài giây: “Ca, ca làm sao vậy?”

Ân Triển chậm rãi hỏi: “Muốn biết?”

Âm thanh của hắn khàn khàn có phần gợi cảm sau khi tình dục vừa được thỏa mãn, nhưng hơi thở trên người cũng rất vắng lặng, tựa như tro tàn bị thiêu đốt không còn sinh mệnh, Đường Du hỏi xong cũng ngại ngùng, đang định rời đi, nhưng nghe thấy giọng nói đó thì dừng lại, ngập ngừng gật đầu.

Ân Triển lười biếng nói: “Ca của ngươi trúng xuân dược, ngươi còn lắc lư trước mặt ta, coi chừng ta nuốt luôn ngươi.”

Đường Du hoảng sợ, vội vã rụt đầu lại.

Cậu nhóc ngốc… Khóe miệng Ân Triển khẽ giật không tiếng động cười một tiếng, phát hiện khô nóng trong cơ thể đã dần bình ổn, tạm thời ngừng động. Cửa kính bỗng nhiên lại bật mở, lần này Đường Du không dám nhìn hắn, mà trốn sau cửa nhỏ giọng hỏi: “Ca muốn đi bệnh viện không?”

Ân Triển nói: “Không cần.”

Đường Du a một tiếng: “Vậy… vậy sao ca lại trúng thuốc?”

Ân Triển nhíu mày: “Ngươi đoán.”

Đường Du nỗ lực suy nghĩ một hồi, thử hỏi phải chăng là do nước có vấn đề. Ân Triển thầm nghĩ cũng không phải quá ngốc, dặn dò cậu đừng chạm vào mấy cái ly đó, rồi hỏi: “Không phải ngươi đang chơi bài à? Sao lại chạy qua đây?”

Đường Du nói: “Em lo lắng cho ca, không muốn chơi nữa.”

Ân Triển hỏi: “Có ai nhắc đến ta không?”

Đường Du ngoan ngoãn đáp: “Có, Nguyệt Giản vừa rồi cũng tới, hỏi sao ca không qua chơi, hay là xảy ra chuyện gì.”

Ân Triển chậc chậc lưỡi, thầm nghĩ Nguyệt Giản nhất định là đoán hắn có lẽ uống trúng thuốc, nên mới cố ý nhắc tới hắn với Đường Du, làm Đường Du lo lắng trong lòng, dụ Đường Du tự mình đưa lên cửa. Hắn nói: “Ta không sao, ngươi đi ngủ trước đi.”

Đường Du chần chờ hỏi: “Thật hả?”

Ân Triển lười biếng lên tiếng trả lời, dặn cậu chuyện xuân dược đừng nói cho ai biết, sau đó đuổi người đi, lần thứ hai nhắm mắt lại. Dược tính đã sớm tan, nhưng sau khi tỉnh táo chỉ còn nỗi cô đớn vắng lặng thật khó chịu, hắn muốn một mình yên lặng.

Mất hai mươi phút sau hắn mới chui ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Đường Du nằm ngủ say sưa trên giường, khóe mắt không khỏi giật giật, hung ác nhéo mặt cậu một cái, biết rõ ông đây trúng thuốc còn có thể ngủ ngon như vậy, ngốc chết ngươi đi.

Đường Du rầm rì né tránh hắn, chép chép miệng, tiếp tục ngủ.

Ân Triển dở khóc dở cười, cảm thấy nỗi đau buồn trong lồng ngực giảm đi một ít, lau khô tóc cũng đi ngủ.

Có lẽ là trải qua phát tiết, đêm nay hắn ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Khi Đường Du mở mắt chỉ thấy hắn hừ tiểu khúc dọn xong đám ly, rót nước khoáng vào lắc vài cái, rót tiếp về trong bình, sắc mặt vạn phần sung sướng. Cậu chớp mắt mấy cái: “Ca, ngươi không phải nói không thể đụng vào ly ư?”

Ân Triển nói: “Ngươi không thể đụng nhưng ca thì có thể.”

Đường Du hỏi: “Vậy ca đang làm gì?”

Ân Triển vặn chặt nắp bình, vẻ mặt tươi cười: “Hôm nay leo núi, ca sợ trên đường khát, mang theo nước uống.”

Đường Du: “…”

“Đừng lo lắng, đứng lên rửa mặt đi, ăn sáng nhanh rồi chúng ta xuất phát sớm.” Ân Triển mỉm cười đứng dậy: “Hôm nay tâm tình ca rất tốt, trên đường hát cho các ngươi nghe, tha hồ chọn bài, không cần tiền nha thân mến.”

“…” Đường Du nắm góc chăn yên lặng quan sát, luôn cảm thấy trên người ca cậu hình như mới bật cái chốt, không dám cãi lời, ngoan ngoãn đứng lên.

Khi xuất phát còn chưa đến tám giờ, không khí thoáng mát.

Đường Du thấy hành lý bọn Long Yến Tây mang theo đều là rô bốt loại nhỏ, không khỏi kinh ngạc, hỏi ra mới biết là lều bạt, bọn họ dự định buổi sáng leo núi, giữa trưa ăn cơm dã ngoại, buổi chiều chơi biển, đến tối thì tìm một nơi phong cảnh đẹp đẽ để cắm trại, ngủ một giấc trong thiên nhiên bao la.

Cậu nói: “Nhưng tụi này không mang theo gì hết.”

“Không sao.” Long Yến Tây nói: “Một cái lều có thể ngủ được hai người, cậu và ca đều có thể ngủ riêng.”

Ân Triển vừa nghe liền hiểu tính toán của bọn họ, cười nói: “Đi thôi.”

Long Yến Tây và Mặc Lam gật đầu, đồng loạt nhìn về phía Nam Cung Nhiên, vừa định tiếc nuối nói bọn họ hôm nay không quay về, không thể đi chơi cùng gã, thì thấy đằng sau kẻ này cũng mang theo một rô bốt, thế là vẻ mặt cứng đờ.

Mấy ngày nay Nam Cung Nhiên đều âm thầm quan sát họ, đương nhiên biết bọn họ mua cái gì, bây giờ thấy đồ đạc họ mang theo bên người, thản nhiên nói: “Trùng hợp vậy, mọi người cũng muốn đi cắm trại sao, vậy đi chung cho vui.”

Mặc Lam: “…”

Long Yến Tây: “…”

Hai người Long Mặc nhìn gã, im lặng đến bên cạnh Đường Du, cùng cậu đi ra ngoài. Nam Cung Nhiên cũng không ngoài ý muốn, cùng đi qua. Nguyệt Giản theo sát đằng sau, ánh mắt quét qua lại trên người Ân Triển và Đường Du, thấy bọn họ vẫn rất bình thường, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, dự tính tiếp tục quan sát.

Ra khỏi khu nhà nghỉ, cách năm mét là một ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy khắp nơi xanh um tươi tốt, nhìn vào khiến cho tâm trạng thoải mái. Mọi người vừa đi vừa chơi, trên đường còn chơi chèo thuyền, chẳng mấy chốc đã đến tối, dựng xong lều trại, Long Yến Tây và Mặc Lam dựng máy chiếu phim mini, rủ mọi người cùng xem phim kinh dị, cũng ngoắc Đường Du qua ngồi chung, quả thực chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu.

Đường Du lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ân Triển.

Bọn Long Yến Tây chỉ còn cách cố gắng ngồi gần vào cậu, sau đó mới ấn nút chiếu.

Bởi vì có ý đồ xấu, bộ phim này là bọn Long Yến Tây cố tình chọn trong mười bộ phim kinh dị khủng bố nhất thế giới, bây giờ lại đang ở vùng ngoại ô, chung quanh một mảng tối đen như mực, tăng thêm bầu không khí đáng sợ. Nữ sinh nhát gan sợ tới mức thét chói tai, bọn Long Yến Tây thì không ngừng quan sát Đường Du, chuẩn bị ôm lấy người ta an ủi, kết quả còn không đợi Đường Du có phản ứng, ngược lại bọn họ đã bắt đầu chịu không nổi.

Long Yến Tây nuốt nuốt nước miếng, nhìn Đường Du: “Đường Đường, sợ không?”

Đường Du xem phim nhìn không dời mắt: “Không sợ, rất thú vị.”

Mọi người: “…”

“…” Mặc Lam hiền hòa hỏi: “Đường Đường, cậu thích phim kịnh dị hả?”

“Không có.” Đường Du nói: “Chỉ là thấy bộ phim này rất hay.”

Nam Cung Nhiên thản nhiên xen mồm: “Không cảm thấy đáng sợ à?”

“Ừ, đây không phải là phim sao, đừng coi như thật là được rồi.” Đường Du nhìn bọn họ: “Các cậu sợ hả?”

Mọi người nói: “… Không, không sợ.”

“Em hơi sợ.” Nguyệt Giản nhích lại gần bên Nam Cung Nhiên, trong lòng vô cùng vừa ý đối với sắp xếp của bọn Long Yến Tây, cậu ta đang định nhích gần hơn nữa, thuận tiện nắm chặt tay Nam Cung Nhiên, thì cảm giác thân thể đột nhiên có luồng khí khô nóng dâng lên, nhanh đến mức cậu ta không nhịn được, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cậu ta sửng sốt vài giây, đầu tiên là nhìn ly nước trước mặt mình, sau đó đột nhiên nhìn sang Ân Triển, không thể tin được, là người đàn ông này động tay ư? Làm sao có thể, hắn đổi nước từ khi nào?

Ân Triển đang hứng thú dào dạt chống cằm chăm chú nhìn màn hình, nhận thấy được tầm mắt của cậu ta, thì lười biếng liếc nhìn lại, khuôn mặt dưới ánh sáng lờ mờ mơ hồ không thấy rõ, cười hỏi: “Nhìn ta làm gì, trên mặt ta có gì hả?”

“Không, không có.” Nguyệt Giản nói, nghiêng đầu đi.

Việc này nếu truy đến cùng, chuyện cậu ta tính kế Đường Du sẽ bị Nam Cung Nhiên biết được, Ân Triển đây là cố ý bắt cậu ta ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng cậu ta hạ thuốc Đường Du, ít nhất lúc đó ở trong nhà nghỉ, còn ở đây nhiều người như vậy, Ân Triển muốn cậu ta phát tình trước mặt mọi người sao!

Cậu ta thầm mắng, lấy cớ đi vệ sinh, chạy vào trong rừng cây.

Bộ phim dần kết thúc, màn hình mờ đi, mọi người dán sát vào nhau, trong lúc này ai cũng không cử động. Đường Du nhìn chung quanh, đang muốn nói hay là đi ngủ thôi, thì nghe trong đêm tối truyền đến một tiếng kêu to.

Nữ sinh hoảng sợ thét chói tai, bọn Long Yến Tây cũng run lên: “Tiếng… tiếng gì vậy?”

“… Nghe hình như là..” Nam Cung Nhiên đang nói chợt giật mình, nhìn xung quanh một lượt, lập tức đứng dậy: “Không thấy Nguyệt Giản đâu cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play