Thanh niên tóc vàng kia lúc nào cũng là bộ dạng thờ ơ, cho dù vừa trải qua hiểm cảnh chồng chất biển máu núi thi đi chăng nữa thì ý cười nhàn nhạt vẫn cứ luôn hiện diện trên mặt hắn. Đến nỗi khi Randall đi về phía mình rồi ngã xuống Amanda mới cảm thấy bất ngờ trở tay không kịp.
Nhưng nữ đặc công vẫn như trước nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy thanh niên lung lay sắp đổ, mắt đối phương vẫn đang mở, nhưng bên trong con ngươi xanh lam đã không còn bao nhiêu thần chí, trọng lượng thân thể toàn bộ đặt trên cánh tay Amanda, điều này làm cho nữ đặc công có chút luống cuống tay chân.
Cô rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Amanda đỡ Randall, dùng bả vai của mình miễn cưỡng chống đỡ trọng lượng của thanh niên, Randall cao hơn so với nữ đặc công rất nhiều, lúc này lại nằm trên vai cô, nghiêng ngả ra một tư thế cổ quái. Amanda nhìn vệt máu trên áo trước ngực Randall, khẽ nhíu mày.
Cổ áo thanh niên tóc vàng mở rộng làm lộ ra làn da trắng nõn trước ngực, nơi đó có một vết thương máu đã ngừng chảy, nữ đặc công biết đó là dấu vết trực tiếp móc ra thứ gì đó từ trong da thịt.
Thuốc an thần liều cao khiến cơ bắp đặc công tạm thời tê liệt, cơ hồ không thể xuất ra một chút khí lực nào. Randall có thể cảm giác được các giác quan và lý trí đều đang nhanh chóng rời xa, trong đầu chỉ còn lại từng trận tạp âm ong ong, khiến người ta mặc kệ tất cả mà ngủ. Ngực hắn đè lên một bờ vai có chút gầy yếu, hắn huy động một tia ký ức cuối cùng, nhớ được là ai, sau đó nhắm mắt lại.
Amanda cảm giác được thanh niên đem trọng lượng toàn thân đặt trên vai cô. Hô hấp dồn dập sau vận động kịch liệt từ từ chuyển thành bình thản mê mệt. nữ đặc công hít sâu một hơi, sau đó vận lực chống đỡ thân thể Randall, chậm rãi rời khỏi ngõ tắt nhỏ tối tăm.
“Sir.”
Đầu bên kia Bruce mặt không cảm xúc day day tai nghe siêu nhỏ trong tai, y thấp giọng: “Nói.” Trong hội trường đang trình chiếu hạng mục của Lầu Năm Góc, người phụ trách vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu về sự ra đời của loại vũ khí kiểu mới nào đó, nam nhân tóc đen ngồi ở một đầu khác của chiếc bàn dài, mắt híp lại nhìn lực sát thương biểu hiện trên màn hình lớn, trong tai lại nghe giọng nói của Amanda.
“Đã tìm được đặc công.”
Lông mày Bruce nhảy lên một chút: “Tình huống của hắn không tốt sao?”
Amanda nghiêng đầu nhìn thoáng qua Randall đang nằm mê man trên chiếc giường đơn sơ trong phòng, cô hơi bất ngờ vì câu nói mang tính khẳng định của Bruce.
Trưởng quan của cô giống như không cần tận mắt nhìn thấy cũng biết thanh niên tóc vàng này đang trong tình trạng thế nào.
“Đúng vậy, đặc công hiện đang hôn mê.” Amanda đáp: “Vừa rồi xảy ra một cuộc xung đột, hắn bị tiêm thuốc gây mê liều cao.”
Bruce nghe ra chút kinh ngạc pha trong lời nói của nữ đặc công, y kéo khóe môi, thản nhiên nói: “Nếu hắn còn tỉnh táo, nói chuyện với tôi sẽ không phải là cô, đặc công Amanda.”
Trong phòng họp đang trình chiếu loại vũ khí kiểu mới kia, âm hiệu vô cùng hoành tráng, cơ hồ không ai nghe được trưởng quan cấp cao Bộ chỉ huy đặc biệt đang “lầm bầm” cái gì. Nhân viên đang thuyết trình trên bục nhìn thấy khóe môi Bruce khẽ cong như đang cười, bởi vậy cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cực kỳ ra sức tiếp tục thuyết trình.
Nữ đặc công vì lời nói đùa kia của Bruce mà ngây ra một lúc.
Bruce nói: “James tỉnh liền lập tức dẫn hắn trở về, tình huống cụ thể trở về báo cáo sau.” Bruce tạm dừng một chút, thanh âm của y có vẻ hơi lãnh đạm, “Nếu cô không chắc chắn mình có thể chế phục được hắn trong trạng thái thanh tỉnh, có thể dùng biện pháp đặc thù.”
Từ thiết bị truyền tin truyền đến giọng nói mang theo sự lãnh khốc và quyết đoán quen thuộc của trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt, nhưng không hiểu sao Amanda lại nghe ra sự cấp bách và lo lắng bị che dấu trong đó. Cô tự nhủ với mình đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Nữ đặc công thấp giọng đáp: “Rõ.” Lần thứ hai cô quay đầu nhìn lại, thanh niên tóc vàng vẫn còn nằm ở trên giường, thân thể bất an mà lay động hai cái, có vẻ như sắp tỉnh. Amanda nói: “Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiện vụ, xin trưởng quan yên tâm.”
Bruce chỉ ừ một tiếng, sau đó ngắt kết nối.
Amanda kinh ngạc nghe thấy vài tiếng vỗ tay rải rác truyền tới từ đầu bên kia ngay trước khi kết nối bị ngắt. —— Đừng nói trưởng quan trò chuyện với cô trong khi đang dự hội nghị cơ mật nào đó nha?!
Amanda lấy trong túi đồ mình mang theo ra một ống thuốc tiêm. Cô đi đến bên giường, thanh niên tóc vàng còn đang nhắm mắt, lông mi vàng óng lấp ló dưới mi mắt. Nữ đặc công ưu tú Amanda từng hoàn thành vô số nhiệm vụ, đã từng diệt khẩu cũng như đã từng sắc dụ lúc này đây tay lại có chút run rẩy. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải xuống tay với thanh niên này, cho dù có là việc đơn giản như tiêm một liều thuốc bảo trì trạng thái vô thức trong khi hắn vẫn còn đang hôn mê đi chăng nữa.
Amanda hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu tìm kiếm vị trí tiêm tốt nhất trên khuỷu tay đặc công tóc vàng. —— Cô cũng không muốn khi huấn luyện viên của mình tỉnh lại liền phát hiện trên người xuất hiện một vết tiêm không rõ nguồn gốc.
Sau đó nữ đặc công đối diện với một đôi mắt xanh biếc.
Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy còn sót lại một tia mờ mịt sau khi hôn mê, ánh mắt của hắn chậm rãi tụ lại, lúc này mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả người Amanda, cô động tác lưu loát giấu ống tiêm vào trong tay áo của mình.
Amanda lộ ra một nụ cười tươi tắn: “Anh tỉnh rồi.”
Thanh niên tóc vàng chớp mắt một cái, hắn chống lên ván giường cứng ngắc chậm rãi ngồi dậy, “Amanda.” Hắn nhìn nữ đặc công, trong đôi mắt nâu của đối phương tràn ngập quan tâm thuần túy.
Ngữ khí thanh niên xem như ôn hòa, Amanda cười rộ lên, cô nói: “Cảm ơn anh còn nhớ rõ tôi, huấn luyện viên thân mến.”
Randall nhướn mày: “Tất nhiên rồi.”
Sau đó hắn xuống giường, một loạt động tác nước chảy mây trôi, nhìn không ra chút dấu vết bởi vì bị tiêm thuốc gây mê mà bất tỉnh. Amanda trưng ra biểu tình kính nể.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không biết làm sao để mở miệng. Cô quan tâm người thanh niên này, không ngừng mà tò mò về hắn, thế nhưng cô vẫn hiểu rằng mình nên cách người này càng xa càng tốt.
Nữ đặc công chớp mắt hai cái, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một cái mỉm cười, cô còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình lần này. “Tôi nghĩ chúng ta nên mau chóng khởi hành trở về, nếu điều kiện sức khỏe của anh cho phép, Mr. James.”
Quả nhiên.
Amanda nhìn thanh niên tóc vàng bởi vì xưng hô của cô mà chợt nheo mắt, cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chăm chú khiến cô cả người sợ hãi.
Randall cười rộ lên, lộ ra răng nanh trắng bóc, “Tôi nghĩ cô có rất nhiều thứ muốn hỏi.” Hắn thản nhiên nhìn Amanda, cợt nhả nói: “Có điều ngay cả chính tôi cũng thực tò mò đâu.”
Dưới ánh nhìn của nam nhân Amanda cười gượng, cô nói: “Tôi nghĩ rằng anh hoàn toàn có thể hiểu được.” Cô đã mất đi cơ hội gây mê Randall, Amanda biết rõ nếu mình động thủ với huấn luyện viên tuyệt đối không có phần thắng, cho dù tình trạng thân thể của đối phương thoạt nhìn không hề chiếm ưu thế. Cô không thể giả bộ rằng mình chỉ “tình cờ gặp được” vị đặc công bỏ trốn khỏi Bộ chỉ huy đặc biệt này trong con hẻm nhỏ, chung quy cuối cùng cũng chỉ còn cách thẳng thắn thành khẩn.
Amanda đánh cược một phen, vị trưởng quan tối cao của Bộ chỉ huy đặc biệt coi trọng huấn luyện viên của cô như vậy, liệu Bruce đối với thanh niên tóc vàng có phải cũng có ý nghĩa đặc biệt hay không.
Sau đó cô thấy Randall cười rộ lên.
Amanda trầm mặc, cô nhìn thanh niên tóc vàng đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, những thứ phức tạp trong nụ cười kia cô không thể nhận ra. —— Mà thậm chí nếu có thể, Amanda nghĩ, thì cô vĩnh viễn cũng không muốn biết ý cười vặn vẹo trên khóe môi xinh đẹp của thanh niên tóc vàng rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Randall đi tới đi lui trong phòng, động tác của hắn vô cùng gấp gáp, nhìn qua giống như một con thú rơi vào khốn cảnh. Hắn biết Amanda là do Bruce phái tới, nghĩ đến điều này khiến hắn không khỏi nóng nảy. Hắn muốn gặp Bruce. Khát vọng này không biết vì sao lại trở nên ngày càng mãnh liệt kể từ khi hắn biết trong bụng mình có thêm một sinh mệnh. Đây ắt hẳn là ảnh hưởng của dấu hiệu đi, hắn quả thực rất nhớ Alpha của chính mình.
Hắn nửa muốn gặp Bruce, nửa lại không muốn đối mặt y. Randall biết nếu mình trở lại CIA sẽ phát sinh cái gì. Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Bruce đối với “phản đồ” từ trước tới nay luôn khiến người ta kinh sợ, hắn không muốn chỉ vì say mê với người đàn ông đó mà tự đẩy bản thân vào chỗ chết. Hắn không xác định được Bruce sẽ phản ứng thế nào với lần hoan ái nửa cưỡng ép kia, với việc hắn biến mất sau đó, cũng như với đứa bé hiện đang trong bụng của hắn.
Hắn đã không thể trở về.
Amanda chậm rãi siết chặt nắm tay. Ống tiêm kia vẫn nằm trong tay cô, chất lỏng lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên. Nữ đặc công bắt đầu tính toán xác suất thành công của việc mạo hiểm tiêm thuốc cho huấn luyện viên của mình vào lúc này.
Randall chợt dừng cước bộ, hắn nghiêng đầu nhìn sang Amanda, nụ cười trên mặt đã bình tĩnh trở lại: “Chắc cô không ngại bồi tôi uống một ly chứ?”
Amanda sửng sốt một chút, cô gật đầu, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, “Tôi đi lấy xe.” Nữ đặc công nói, Randall tại vài giây sau cũng theo kịp, khoảng thời gian đó đủ để Amanda lặng lẽ cất ống tiêm kia vào túi áo.
Thanh niên tóc vàng tựa hồ đã bình ổn phiền não trong lòng, hắn thản nhiên ngồi vào ghế phó lái, tùy ý Amanda lái xe.
Nữ đặc công dừng xe trước một quán bar overnight.
Cô xuống xe, đóng cửa, không dấu vết quan sát động tác của Randall, đặc công tóc vàng không hề phát hiện đi thẳng vào quán bar.
Amanda theo vào, hai người ngồi vào ghế cạnh quầy bar, người đông đúc cùng với âm nhạc huyên náo khiến người ta cảm thấy đây không phải chỗ lý tưởng để nói chuyện. Randall đúng lý hợp tình quay qua nói với Amanda đang khó xử: “Chúng ta vốn chính là đến uống rượu.”
Thanh niên tóc vàng tiêu sái búng tay một cái, nói với bartender: “Hai ly Vodka.”
Amanda do dự một chút, không nói gì.
“Cô biết tôi sẽ không cùng cô trở về.” Randall nói.
Amanda nhìn thanh niên dùng ngón tay thon dài mân mê ly rượu trong suốt, bên trong tỏa ra mùi vị nồng đậm đặc trưng thuộc về loại rượu Nga nồng độ cao.
“Đây là mệnh lệnh của sir.” Amanda lập tức đáp. Đôi mắt nâu của cô chăm chú nhìn thẳng vào Randall, quan sát phản ứng của hắn.
Mái tóc vàng của nam nhân dưới ánh đèn mịt mờ nơi quầy bar trở nên lung linh mờ ảo. Amanda nghĩ, người như vậy, cho dù là trưởng quan cũng sẽ nhịn không được mà tăng thêm vài phần lưu tâm.
Randall nở một nụ cười dửng dưng, nói: “Tôi đã chán phải tiếp nhận mệnh lệnh từ y rồi, đặc công Amanda.” Hắn nói đến hai chữ “đặc công” liền cười đến có chút trào phúng.
Amanda không để ý lời nói xỏ xiên của nam nhân, cô nhìn Randall ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh kia, khẽ nhíu mày.
“Sir rất coi trọng anh,” nữ đặc công nói, cô nghĩ, nói điều này với đặc công tóc vàng thì quả thực là vô nghĩa. Sự coi trọng của Bruce đối với hắn, toàn bộ người trong Bộ chỉ huy đặc biệt đều nhận ra. “Ngài ra lệnh cho tôi mang anh về, hoàn hảo vô thương.”
Randall nhướn mày, nở nụ cười: “Có thật là vậy không.” Hắn nói: “Bruce vốn thích tù binh của y hoàn hảo nguyên vẹn, dù sao, tôi chính là có giá trị như vậy. Tôi trở về không có kết cục gì tốt, Amanda, tôi biết cô sẽ lựa chọn đi theo Bruce, nhưng tôi chưa bao giờ muốn để cô trở thành kẻ địch của mình.”
Nữ đặc công sửng sốt một chút, nụ cười của thanh niên dưới ánh đèn bình thản lại chói mắt.
“Vậy thì, nói cho tôi biết, giữa hai người xảy ra chuyện gì.”
Động tác đùa nghịch ly rượu trong tay Randall dừng một chút, hắn bởi vì sự bình tĩnh trong giọng nói của Amanda mà có chút kinh ngạc. Một đặc công sơ cấp, học trò của hắn, cấp dưới của Bruce, lại có can đảm đi hỏi thăm quan hệ giữa bọn họ, thật là bất bình thường.
Hắn chậm rãi nói: “À, là tôi tự làm tự chịu.” Thanh niên tóc vàng cười đến híp lại hai mắt: “Cho nên y nhất định sẽ tức giận, bởi vì tôi đã không còn muốn tiếp tục phục tùng y nữa.”
Amanda im lặng lắng nghe, cô biết một chút bí mật đã được gợi ra, nếu cô vẫn còn sáng suốt thì nên dừng lại tại đây. Nhưng cô không làm vậy.
Randall lại uống hết một ly rượu, hắn lắc lắc cái ly rỗng gọi bartender đến, nói với Amanda: “Có lẽ cô không biết, tôi vốn là người lòng tham không đáy.” Hắn cười rộ lên: “Tôi khiến Bruce chán ghét.”
“Không ai có thể khiến trưởng quan làm việc mà y ghét.” Amanda đột nhiên nói: “Nếu y lựa chọn thỏa hiệp, ngầm đồng ý với hành động của anh, vậy không thể là chán ghét.”
Randall sửng sốt.
Amanda nhìn ly rượu của thanh niên tóc vàng lần nữa được đổ đầy chất lỏng trong suốt, trầm mặc một lát rồi nói: “Đừng uống.”
Randall nhếch môi cười cười: “Rượu vẫn là mạnh mới ngon.” Hắn lại nhíu mày: “Bourbon không ngon chút nào.”
Amanda lần này triệt để chấn kinh rồi, cô nhìn thanh niên tóc vàng lúc này tựa như một đứa trẻ hờn dỗi tủi thân, lại nhớ tới tủ rượu trong phòng làm việc của trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt toàn bộ đều là Bourbon, khóe miệng run rẩy.
“Thật sự không thể uống nữa đâu!” Amanda đoạt lấy ly rượu của Randall.
Cánh tay Randall duỗi ra, cầm ly rượu Amanda không hề chạm qua lên rót vào trong miệng.
Nữ đặc công chán chẳng buồn nói, cô đành phải nghiêng đầu gọi bartender cho mình một ly nước lọc rồi quay lại đặt xuống trước mặt Randall. Thanh niên tóc vàng cười tủm tỉm chớp chớp mắt với Amanda, sau đó nói với bartender, “Rót cho quý cô xinh đẹp của chúng ta nào.”
Amanda trơ mắt nhìn ly của mình lần nữa được rót đầy rượu. Cô bưng ly lên uống một hơi, Randall nhìn qua vẫn không hề phòng bị. Nữ đặc công âm thầm vân vê ống tiêm trong túi áo.
“Anh vẫn nên uống ít rượu đi, đối với đứa nhỏ không tốt.” Cô bỗng nói.
Randall ngẩn ra, hắn có vẻ bất ngờ không kịp đề phòng.
Amanda nhìn đôi mắt xanh thẳm kia, cô không rõ vì sao mình bỗng sinh ra áy náy, nữ đặc công liếm môi, lại uống một hớp rượu, “Tôi thẩm vấn tên tàn đảng Hắc Sa kia.” Cô liếc mắt nhìn Randall một cái, “Khi ấy có lẽ sức lực của anh tiêu hao quá lớn, khi tôi đi vào gã vẫn còn sống.”
Cô dùng thủ đoạn gần như tàn khốc từ miệng gã Trung Đông kia bức ra một ít “tin tức”, sau đó cho gã một phát thống khoái. Trong căn phòng kia khắp nơi đều là mùi máu tươi, mà bất kì đặc công chuyên nghiệp nào nhìn thấy những thiết bị y tế và dược phẩm rơi tứ tán trên mặt đất cũng có thể phỏng đoán ra một phần.
Nếu không phải gã Trung Đông kia dưới đau đớn quá lớn buột miệng nói ra một câu như vậy, Amanda nghĩ, cô thậm chí quên mất Randall là một Omega.
Cha của đứa trẻ có lẽ không cần phải đoán.
Amanda chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô nhìn đôi mắt xanh của Randall, khóe môi nam nhân lại lần nữa treo lên tươi cười, “Ngay cả điều này mà cô cũng biết, hửm.”
Amanda dùng tay day day thái dương, cô tựa hồ từ ánh mắt của đối phương nhìn ra một tia nguy hiểm, —— có vẻ phải ra tay ngay. Nữ đặc công thò tay vào trong túi áo nắm lấy ống tiêm kia.
Randall lắc ly rượu trong tay, Vodka vừa mới uống đang hừng hực thiêu đốt trong dạ dày, hắn có thể cảm giác được dưới bụng lại bắt đầu âm ỉ đau đớn thể hiện kháng nghị.
Amanda chớp chớp đôi mắt, ngọn đèn dường như đột ngột trở nên sáng chói, khiến cô không thấy rõ gương mặt Randall.
Thanh niên tóc vàng thấp giọng nở nụ cười: “Tôi không muốn như vậy, Amanda.” Hắn vươn tay vỗ về một chút hai má nữ đặc công.
Amanda cũng không ngốc, thân thể khác thường khiến cô thầm nghĩ không ổn, trong đầu tựa hồ có cái gì đó đang nhanh chóng biến mất, giống như giọt nước mưa tràn ra từ khe hở.
Randall chậm rãi nói: “Nhưng cô lại biết điều không nên biết.”
Amanda há miệng thở dốc, lại không cách nào phát ra âm thanh. Cô tiếp tục chậm rãi dồn sức, sau đó dồn lực vung tay chém về phía Randall.
Thanh niên tóc vàng chỉ dùng một tay liền chặn lại công kích này, hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, mũi tiêm sáng lóng lánh kia liền đâm vào trên người Amanda. Nam nhân dứt khoát đẩy hết chất lỏng bên trong.
“Cô vẫn sẽ sơ suất, Amanda.” Randall rút ống tiêm, nhìn nữ đặc công mềm nhũn dựa vào quầy bar không để bản thân ngã xuống.
“Cô không nên quan tâm tôi, không nên vì ngăn tôi uống rượu mà quay đi gọi bartender đổi nước, không nên để ly của mình rời khỏi tầm mắt của bản thân.” Randall thấp giọng nói: “Cô phải biết, lúc ra khỏi cửa tôi đi ở phía sau, đặc công thực hiện nhiệm vụ bên ngoài của Bộ chỉ huy đặc biệt thích để dược phẩm trong ngăn kép của ba lô, muốn tìm loại thuốc này cũng không khó.”
Amanda rõ rệt cảm nhận được sức lực đang xói mòn, có điều thứ cô mất đi không chỉ vỏn vẹn như vậy, nữ đặc công hiểu được những lời Randall vừa nói, phẫn nộ trừng hắn.
CIA nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc gây nhiễu loạn thần kinh, người dùng sẽ quên hết thảy những gì đã xảy ra trong vài giờ trước đó.
Quả nhiên, thời điểm Randall lấy đi cái ly của cô đã bỏ thuốc vào trong.
“Ngày mai cô sẽ không nhớ được điều gì, về cuộc trò chuyện này, về tôi và Bruce, về đứa nhỏ kia.”
Đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú nâu nhạt, tựa như nghi thức thôi miên nào đó.
Amanda không cam lòng mà giãy dụa, nhưng thuốc an thần khiến cô không cách nào làm ra phản kích hữu lực.
Randall thấp giọng cười cười, hắn nhìn Amanda: “Tôi sẽ không trở về, xin lỗi, khiến cô không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Amanda có thể cảm giác cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, theo đó là sự khủng hoảng khi trong tâm trí mất đi điều gì đấy. Cô cố gắng nói: “Theo.... theo tôi trở về...bảo vệ.... bảo vệ.... đứa nhỏ...”
Randall mỉm cười đứng dậy, hắn nói: “Tôi sẽ bảo vệ nó. Con của tôi, tôi sẽ bảo vệ nó.” Hắn như đang tự khẳng định điều gì đó, nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó nhìn Amanda không tự chủ được nhắm lại đôi mắt, nói: “Cảm ơn.”
Bartender đi tới, “Cô ấy không sao chứ?”
Randall ngẩng đầu cười cười: “Không sao cả. Chỉ là lâu không gặp, cô ấy uống rượu.” Thanh niên thản nhiên nói: “Để cô ấy ngủ đi.” Hắn mượn giấy bút, viết xuống tên một khách sạn. “Đây là nơi ở của cô ấy, phiền cậu gọi giúp chiếc taxi.”
Bartender nhìn mảnh giấy được đẩy qua cùng với mấy tờ tiền, gật đầu đáp ứng. Sau đó rất ân cần rót đầy ly cho Randall.
Thanh niên tóc vàng ngăn cản động tác của cậu ta, bartender có chút khó hiểu nhìn nam nhân mấy phút trước còn uống một hơi hết ba ly Vodka, nụ cười trên mặt đối phương nhìn qua có chút cổ quái, thật giống như nụ cười như vậy cũng không thường xuất hiện trên mặt hắn.
Nhưng lại ôn nhu một cách khó hiểu.
“Tôi uống nước là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT