Người Nga hiểu được tình hình hiện tại có bao nhiêu người rục rịch muốn cạnh tranh với y. Y móc súng lục từ trong túi áo ra đặt trên quầy bar. Người Nga là một Alpha vai u thịt bắp, giờ phút này cả người y đều toát ra mùi vị hăm dọa, chưa kể đến khẩu Desert Eagle dưới ánh đèn quầy bar lại càng thêm tàn ác. Y không chút do dự phô triển vũ khí cùng cơ bắp của bản thân với các Alpha khác. 

Đối mặt với uy hiếp khiến các Alpha khác hơi chùn bước, mà người Nga là người ngồi gần Randall nhất, mùi vị động dục trên người Omega mãnh liệt tập kích thần kinh của y, lý trí đã sớm bị dục vọng bóp nát thành từng mảnh. Hắn vội vàng đem Omega tóc vàng xinh đẹp lại cường đại kia kéo vào lòng mình, tham lam mút mát đôi môi hồng mềm mại.



Randall khẽ run rẩy cả người, ngay sau đó liền phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Trong tức khắc động tác hôn môi của người Nga liền chuyển sang gặm cắn. Cảm giác vô cùng mềm mại lại thoải mái, từ kẽ môi hé mở ấy chảy ra một dòng chất lỏng thơm ngọt, làm y sung sướng như đang ở trên thiên đường. Thứ duy nhất người Nga cảm thấy chính là dục vọng đang thẳng tắp đứng thẳng, trướng đau như sắp nổ tung. Y lại càng vội vã mà ôm chặt Randall vào lòng, khát khao như muốn chôn sâu lại càng sâu hơn nữa,

Hai tay người Nga dùng sức nắm chặt lấy bả vai Randall, quần áo ôm người của thanh niên lại càng thêm bó sát, gần như sắp rách, lộ ra da thịt trắng nõn non mịn phía trong. 

“A...” Randall gần như trầm mê rên nhẹ một tiếng, hắn vô lực nằm trong lòng người Nga, huých nhẹ y một cái. “Chúng ta đi nơi khác....” Thân thể thon dài của thanh niên lúc này như muốn nhũn ra thành một bãi bùn nhão, bám vào thân thể cao to cường tráng của người Nga, lại hoàn toàn không có cảm giác không phù hợp.

Gò má của hắn dán chặt trên ngực người Nga, mái tóc vàng rối loạn do bị cọ xát, nhưng vẫn che được bộ đàm mini màu da giấu trong tai. Một vài động tĩnh vô cùng nhỏ từ tai nghe truyền đến, giống như tiếng lẩm bẩm của ai đó, vậy mà lại kích thích Randall cả người ngứa ngáy.

Hắn nhịn không được ác ý muốn chơi đùa mà lại rên nhẹ một tiếng, ngay lập tức thanh âm kia liền mang theo chút run rẩy, phảng phất như có cái gì đó không thể ức chế được nữa, bị tình dục quét sạch.

Khuôn mặt thanh niên bị che khuất, khóe môi cong lên đầy khoái trá trong bóng tối, đồng thời một tia sáng vụt qua trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, thập phần quỷ dị, thế nhưng không một ai chú ý đến.

Trong lòng người Nga đong đầy sung sướng cùng khát vọng, vội vã đáp ứng: “Được, được, bảo bối cưng”. 

Hai người lảo đảo lôi nhau vào toilet nhỏ hẹp của quán rượu, giữa hai buồng chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm ngăn lung lay sắp đổ, Randall bị đẩy mạnh vào vách ngăn, người Nga vội vàng đè lên hắn.

Sau đó y nghe thấy Omega dùng chất giọng hơi khàn của hắn nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Người Nga rốt cuộc không thể kiềm chế được mà điên cuồng hôn môi Randall, thế nhưng không khí lại lạnh xuống chỉ trong chớp mắt.

Thân thể Omega mềm mại ấm áp mới nãy vẫn còn mãnh liệt tỏa ra từng đợt lại từng đợt mùi vị động dục ngọt ngào nay bỗng hóa thành một khối đá cứng rắn, một bàn tay đặt lên bả vai người Nga.

Người Nga không thể không nghi ngờ mà nhìn chiến lợi phẩm còn chưa kịp đánh chén của mình, căn buồng nho nhỏ vẫn bị phủ ngập bởi pheromone Omega có thể làm người khác phát cuồng, tuy nhiên nam nhân trước mắt lúc này đã hoàn toàn thay đổi. 

Y nhìn vào đôi mắt xanh biếc giống đại dương kia, hoàn toàn không có ánh nước trầm mê, thậm chí ngay cả một chút dục vọng cũng không.

Chỉ còn lại ham muốn chém giết tàn bạo.

Đây là hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt người Nga.

Randall thực thỏa mãn khi nghe thấy tiếng yết hầu bị chính tay mình bẻ gẫy vang lên, hắn dùng một tay đỡ lấy thân thể đổ rạp của người Nga, chậm rãi đặt thi thể y xuống đất. Hắn vội vàng lục soát túi áo người Nga, ngón tay đang di chuyển chợt chạm phải nếp gấp bên trong, ngay tức khắc lớp vải ghép kia liền bị xé bỏ một cách gọn gàng. Là bản vẽ.

Hô hấp của Randall vô cùng bình tĩnh, cứ như những luồng pheromone mãnh liệt, rồi những tán tỉnh dụ dỗ, ngay cả one-hit kill (một chiêu là tạch) vừa mới đây thôi, toàn bộ đều không có một chút quan hệ nào với hắn. Thanh niên mở bản vẽ ra, dùng điện thoại di động chụp lại một lần, sau đó ấn vài nút, gửi đi.

Hắn huýt sáo một cái.

Trong phòng làm việc, Bruce lật một tờ báo cáo, uống một ngụm cà phê. Y hơi lơ đãng xoa xoa cần cổ rồi rút tai nghe mini trong tai phải ra, ném vào túi áo bành tô được vắt trên ghế dựa. 

Màn hình máy tính bên cạnh bỗng sáng lên.

“Ngài có một email chưa đọc” Thanh âm nhắc nhở vang lên, là một giọng nữ ngọt ngào. Bruce giương mắt, email trên màn hình đề “tuyệt mật”.

Y đặt ly cà phê xuống.

Cùng lúc đấy.

Randall chỉnh lại y phục trên người, thản nhiên cài từng cái nút áo, vuốt phẳng mấy nếp nhăn vừa bị tạo ra, động tác ưu nhã bước qua thi thể còn chưa đông cứng trên mặt đất, rửa sạch tay, nhìn gương mặt trong gương mỉm cười một cái, rồi lại dùng một tay vịn tường, trực tiếp chui ra ngoài bằng cửa sổ nhỏ xíu của quán rượu. 

Mùi Omega trong buồng nhạt dần, giống như một ảo giác, chỉ còn lại một thi thể, cùng với một chiếc di động bị nghiền nát thành từng mảnh.

“Số liệu của các Breakpoint đều được chúng tôi theo dõi gắt gao, những người đang trên đường thực hiện nhiệm vụ cứ cách ba ngày phải báo cáo số liệu một lần.” Thanh âm Bruce Stewart lãnh đạm, đôi mắt màu trà của y đảo qua hai vị quan viên Lầu năm góc ngồi ở bàn hội nghị đối diện.

Những người này chẳng khác gì kền kền, cứ nghe thấy mùi máu tươi là ùa lên, thế nhưng chưa từng một lần chú ý tới mùi máu hôi thối trên người mình.

Vị quan viên ngồi trước hơi gượng cười, nói: “CIA làm sao có thể cam đoan những Omega đã giải phẫu đó không bị kỳ động dục mỗi tháng làm cho phát cuồng?”

Biểu cảm trên mặt Bruce không hề thay đổi, “Nhóm đặc công sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt.” Giọng y cũng không hề đứt quãng: “Kế hoạch Breakpoint vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, thế nhưng những Breakpoint đã cống hiến cho tổ quốc 3 năm, lập nhiều chiến công.”

Người quan viên nọ dường như hơi xấu hổ. Hắn từ giọng điệu quan trên giảo hoạt của vị “nhân vật quan trọng” trong CIA này nghe ra hai phần chỉ trích chẳng hề che dấu. Những Commandos’ breakpoint đã từng thi hành không ít nhiệm vụ tình báo quân đội, đây là sự thật.

Tiếng giày cao gót truyền tới, Garcia vội vàng đi vào.

“Trưởng quan”. Nàng cúi người xuống, ở bên tai Bruce nói cái gì đó.

Biểu tình trên mặt nam nhân không hề biến hóa, chỉ đứng dậy, nói với hai vị khách từ Lầu Năm Góc: “Hai vị, xin lỗi đã không tiếp đón chu đáo, tôi có việc cần phải xử lý tại trụ sở.”

Hai vị quan viên Lầu Năm Góc gật đầu. Người vừa đặt câu hỏi đứng lên: “Nếu đã vậy, chúng tôi cũng không làm phiền nữa.”

Bruce thờ ơ đưa tay qua vạt áo âu phục, “Xin cứ tự nhiên.” Y nhìn Garcia một cái, lập tức rời khỏi phòng hội nghị.

Nữ sĩ quan nói với hai người còn lại trong phòng hội nghị: “Hai vị, để tôi tiễn hai vị.”

Hai vị quan viên trao đổi ánh mắt một chút, bước theo phía sau Garcia.

Tổng cục CIA nhìn qua cũng không giống như một tổ chức tình báo cao cấp, nếu bỏ qua những thiết bị an ninh làm người khác hoa mắt chóng mặt cùng với rợn tóc gáy ra thì gần giống như nơi ra vào của các thành phần tri thức. Quan viên Lầu Năm Góc lộ ra một nụ cười chán ghét chẳng hề che dấu, khóe môi vặn vẹo.

Ra khỏi phạm vi theo dõi của CIA, hai vị quan viên Lầu Năm Góc ngồi trong xe, người lớn tuổi hơn cười lạnh nói: “Cái tên Stewart này thật đúng là nước đổ đầu vịt.”

Người kia phụ họa: “Kế hoạch Commandos’ Breakpoint là do tên đó lập ra, tất nhiên sẽ toàn lực bảo vệ. Mấu chốt là hiện tại “Breakpoint” đối với CIA quan trọng như vậy, đặc biệt Bruce lại là người lãnh đạo đương nhiệm, chúng ta...”

Lớn tuổi “hừ” một tiếng, nói: “Lầu Năm Góc không có được, còn lâu mới để CIA ăn mảnh một mình.”

Người kia hơi sững sờ, nhưng lập tức lên tiếng: “Commandos’ Breakpoint là một sự uy hiếp, nếu như chúng ta không thể nắm chắc trong tay, chi bằng...” Gã giơ tay làm một cái thủ thế.

Ô tô khởi động, rời khỏi bãi đỗ xe.

Garcia bước nhanh qua dãy hành lang, cửa phòng không lớn lắm bị đẩy ra, nữ nhân ra lệnh với đặc công ngồi trước màn hình máy tính: “Tổng hợp toàn bộ camera theo dõi được đặt ở bãi đỗ xe, mọi góc độ, gọi chuyên gia khẩu hình miệng đến đây.” 

Đặc công nhận ra người đến, không hề nhiều lời bắt đầu chấp hành mệnh lệnh.

Bruce nhìn bản vẽ trên màn hình lớn, đuôi lông mày nhíu lại một chút, sau đó quay đầu nói với nhân viên công tác kế bên: “Liên lạc với đặc công James, bản vẽ này là giả.”

Garcia bước tới từ phía sau: “Sir?”. Nàng thấp giọng: “Người của quân đội đã rời đi. Bọn họ không muốn kế hoạch “breakpoint” tiếp tục diễn ra.” 

Nam nhân chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.

Bruce Stewart có một đôi mắt màu trà, mỗi khi y nhìn qua chóp mũi có hơi cong kia, ánh mắt quả thực khiến người đối diện không rét mà run, Y nhìn các nhân viên CIA bận rộn trong đại sảnh lầu một, khóe môi thoáng cong lên như chuồn chuồn lướt nước.

Garcia cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Sir, Breakpoint no.3 đang trên tuyến.” Nàng chỉ có trách nhiệm báo cáo những gì phải báo cáo, không có tư cách đánh giá. Tất nhiên, trưởng quan của nàng cũng không muốn nghe nàng tiếp tục nói về vấn đề“Lầu Năm Góc không hi vọng CIA sở hữu một đám đặc công không thể kháng cự Alpha” này nữa. 

Bruce qua loa gật đầu ý bảo đã biết, “Kết nối.” Y lấy bộ đàm mini từ túi áo bành tô khoác trên người ra, đeo vào tai phải.

“Buổi chiều tốt lành, trưởng quan.” Tiếng Randall từ tai nghe truyền đến. Thiết bị truyền tin của CIA giúp thanh âm của hắn vang lên vô cùng rõ ràng, không hề bị biến chất. 

Hai tay Bruce xỏ vào túi áo khoác, thanh âm này đối với y còn quen thuộc hơn chính bản thân Randall. Hầu hết thời gian bọn họ đều giao tiếp với nhau như này, thông qua bộ đàm, giờ giấc lệch nhau nửa vòng trái đất. Vị lãnh đạo cấp cao của cục tình báo CIA nhàn nhạt trả lời một câu: “Buổi tối tốt lành, đặc công.”

Randall cười hì hì trong bộ đàm: “Trưởng quan, mới đây mà ngài đã nhớ tôi rồi sao?” Giọng đặc công hơi hơi trầm thấp, âm cuối lại khàn khàn, không biết là do thiếu nước nhuận giọng hay bởi vì khoảng cách quá dài làm đường truyền bị nhiễu sóng. Chỉ có Bruce từ trong đấy nghe ra một loại gần như mời gọi hấp dẩn.

Đuôi lông mày y động một cái, biểu tình cũng hòa hoãn hơn một chút. Y là một Alpha, là lãnh đạo của cục tình báo CIA, là người giám sát mọi hoạt động của Breakpoint, con mẹ nó y làm sao có thể nghe không hiểu giọng điệu mang ý vị tình sắc của một Omega cơ chứ.

Môi Bruce rất mỏng, điều này khiến cho khi y mím môi lại thì có phần nghiêm khắc: “Cậu James, bản vẽ cậu vừa gửi về tổng cục là giả.”

Y nghe thấy đầu bên kia Randall không chút khách khí mà chửi thề một câu.

“Xin lỗi, sir.” Đặc công giả mù sa mưa (không chút thành ý, giả bộ) xin lỗi vì hành vi thô lỗ vừa rồi của mình.

Hắn thu lại giọng điệu quyến rũ, nghe có chút uể oải. Bruce nhận thấy khoảng thời gian mà Randall phun được từ “Sir” cũng đủ khiến cho người khác sinh ra ảo giác. 

“Cậu James, tôi nghĩ rằng cậu không cần tôi phải nhắc, đẩy mạnh pheromone Omega sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu.”Thanh âm trưởng quan lạnh lùng cứng rắn như sắt thép. “Cậu không toàn năng.” 

Đặc công Omega thấp giọng cười cười, tiếng cười mang theo hơi thở, khuấy động tại tần số truyền tin, Bruce cảm thấy lỗ tai của mình hơi ngứa ngáy.

“Sir, tôi là đặc công của ngài. Ngài đã nói, đặc công của ngài phải toàn năng, Breakpoint có thể làm bất cứ chuyện gì.”Hắn cười nói thêm một câu. “Vì ngài, sir.”

Anything.

Ngay sau đấy Bruce ngắt đường truyền.

Garcia đứng phía sau trưởng quan, nàng hạ quyết tâm coi như không biết gì về cuộc trò chuyện này cũng như biểu tình trên mặt trưởng quan lúc bấy giờ.

Bruce tháo tai nghe, nhàn nhạt nói: “Số liệu thân thể của cậu ta gửi về lần tới lập tức đưa đến viện thí nghiệm phân tích,”

Garcia theo bản năng thẳng lưng: “Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play