Như lời hứa, hôm nay Bạch Mộ Đông lại đến tìm Ninh Tuyết. Anh mặc áo sơ mi trắng, ánh nắng của Mặt Trời cũng không thể lấn át nổi nụ cười rạng rỡ của anh. Ninh Tuyết biết, Bạch Mộ Đông vẫn luôn đẹp trai như vậy.
Sau khi đi dạo thỏa sức ở trung tâm mua sắm, Bạch Mộ Đông lái xe đưa Ninh Tuyết đi ăn trưa. Anh chọn một nhà hàng Nhật mang phong cách cổ điển, vì anh biết Ninh Tuyết thường thích những nơi yên bình.
Ninh Tuyết nhìn một bàn thức ăn trên bàn, tất cả đều làm theo sở thích của cô, kinh ngạc nhìn Bạch Mộ Đông:
- Không ngờ anh vẫn nhớ rõ sở thích của em như vậy đấy.
Bạch Mộ Đông mỉm cười xoa đầu cô, chậm rãi đáp:
- Ai bảo anh chỉ có một người bạn tốt như em.
Ninh Tuyết không nói nữa, bắt đầu thưởng thức món ăn. Bạch Mộ Đông không ăn nhiều lắm, suốt bữa ăn anh chỉ chăm chú nhìn cô, thi thoảng lại gắp thức ăn cho cô.
- Chịu thôi, em ăn không nỗi nữa rồi!
Ninh Tuyết xua xua tay, Bạch Mộ Đông cứ gắp thức ăn cho cô như thế, không khéo cô lại béo lên mất.
- Có phải bây giờ em nên kể cho anh nghe chuyện của em và Cố Cảnh Phong hay không?
Ninh Tuyết cúi mặt, hai bàn tay đan chặt lấy nhau. Hiện tại, Bạch Mộ Đông là người duy nhất mà cô tin tưởng. Có lẽ, anh sẽ giúp được cô.
Ninh Tuyết bắt đầu kể, Bạch Mộ Đông im lặng lắng nghe. Thời gian như trôi chậm lại, trên trán Ninh Tuyết lúc này đã đầy mồ hôi rồi.
Ninh Tuyết kể xong, Bạch Mộ Đông mới lên tiếng:
- Từ lúc biết mình mang thai em đã đi khám lần nào chưa?
Ninh Tuyết lắc đầu. Cô còn chẳng muốn rời khỏi nhà nữa.
Bạch Mộ Đông không nói nữa, anh kêu nhân viên thanh toán rồi đứng dậy kéo cô đi.
Ninh Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
- Đi bệnh viện.
...
- A Lãng, chuyện hôm trước tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?
Cố Cảnh Phong nhìn Cao Lãng, ánh mắt đầy vẻ chờ mong. Cao Lãng cũng trực tiếp thông báo với anh:
- Có lẽ anh đã gọi nhầm cho Sở tiểu thư thật, trong điện thoại của tôi không có số anh.
Cố Cảnh Phong gật đầu, bảo Cao Lãng rời đi. Cao Lãng cũng không muốn ở lại lâu liền nhanh chóng rời khỏi. Có trời mới biết, bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Cao Lãng à Cao Lãng, chống đối với tôi là sai lầm của cậu rồi!
...
Thai nhi phát triển rất tốt, chỉ là cơ thể Ninh Tuyết vì ăn uống không đầy đủ nên hơi yếu, cần tầm bổ nhiều hơn.
Rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Ninh Tuyết cũng nhẹ nhõm bớt. Hóa ra, cục cưng đã theo cô suốt hai tháng rồi!
Ninh Tuyết xoa xoa phần bụng có phần nhô lên của mình, mỉm cười nhìn Bạch Mộ Đông.
Thế nhưng, nụ cười rạng rỡ đó của cô lại là cái gai trong mắt Sở Ly. Sở Ly bị đau dạ dày nên đến bệnh viện, không ngờ lại bắt gặp một màn tình chàng ý thiếp như vậy, liền nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại gửi cho Cố Cảnh Phong.
Xong xuôi, Sở Ly khẽ nhếch mép:
- Ninh Tuyết, trò hay chỉ mới bắt đầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT