“Đúng.” Lương đế nói, “Giấc mộng kia đứt quãng, trẫm bừng tỉnh
nhưng sau đó lại nằm mơ, cứ như vậy lặp đi lặp lại, thật sự khó chịu.”
Bạch thái y suy tư một lát, “Vi thần sẽ mang đến một lọ ninh thần đan cho
Hoàng Thượng, để Lý công công đem nó pha vào nước ấm, Hoàng Thượng chỉ
cần uống trước khi ngủ là ổn..”
Lý Bảo Chương bên cạng đột nhiên
mở miệng, “Hoàng Thượng khi ngủ trưa ở chỗ các phi tần khác, đa số không có mộng, khi ngủ ở Văn Xương điện nàu lại xuất hiện, như vậy, có liên
quan gì đến cung điện này chăng?”
Lương đế nghe vậy, vội vàng đồng tìn, “Đúng rồi, chỉ có khi trẫm qua đem ở Văn Xương điện mới mộng mị nhiều.”
“Cka thể là do Hoàng Thượng ở Văn Xương điện này bệnh nặng một hồi, hẳn là
đã để lại nhiều băn khoăn.” Bạch thái y nghiêm mặt nói.
Lương đế nhíu mày, “Nhưng lại không thể thay đổi cung điện.”
Xưa nay Lương Quốc hoàng đế đều túc ở Văn Xương điện, hắn nếu tùy ý sửa đổi cung điện, vạn nhất làm hỏng long khí ở trên người thì làm sao bây giờ? Trong khi Lương đế rối rắm suy nghĩ, bên kia Lý Bảo Chương nhẹ giọng
nói: “Hoàng Thượng không bằng người lại tân kiến một tòa Văn Xương điện, đây cũng không tính thay đổi cung điện, đều là văn xương điện, cũng
chưa đổi tên, cũng không phá hư quy củ của lão tổ tông. Huống hồ Hoàng
Thượng nãi chân long thiên tử, này thiên hạ đều là của Hoàng Thượng, bất quá là trụ một tòa tân Văn Xương điện thôi."
Lương đế nghe được
lời này, cực kì vui vẻ, lập tức đồng ý, đồng thời Hộ Bộ Thượng Thư cùng
Công Bộ Thượng Thư, chuẩn bị thương lượng việc tân kiến một tòa Văn
Xương điện.
Lý Bảo Chương cùng Bạch thái y đi ra ngoài, Bạch thái y đi được vài bước liền nhỏ giọng nói: “Ngươi sao lại để Hoàng Thượng
tân kiến cung điện?”
Lý Bảo Chương kinh ngạc, liếc nhìn qua Bạch
thái y một cái, “Đây không phải ý tứ của nô tài, là ý của Hoàng Thượng,
chỉ là Hoàng Thượng yêu cầu người khác tới mở miệng thôi.” Hắn lại nói
thêm, “Hoàng Thượng đêm ngủ mơ nhiều, hơn phân nửa là do tâm bệnh còn
lưu, thái y chẳng lẽ không rõ sao?”
Bạch thái y nhíu mày, “Chỉ
là ôn dịch chỉ vừa qua khỏi, nếu hiện tại xây dựng rầm rộ, chỉ sợ lê
dân bá tánh có điều câu oán hận.”
“Dân gian bệnh nặng mới khỏi,
còn có người mở tiệc rượu chiêu đãi khách khứa, mà Hoàng Thượng đường
đường là vua của một nước, đến quyền tân kiến lại cung điện cũng không
có hay sao? Huống hồ, điều này Bạch thái y so với nô tài còn rõ ràng
hơn, chính là Hoàng Thượng nếu vẫn luôn bị tâm bệnh nhọc lòng, chỉ sợ
sinh ra nhiều cớ sự khác.”
Bạch thái y rùng mình, giọng nói thấp đi rất nhiều, “Là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Bạch thái y hiện tại trong lòng đã rõ ràng, từ khi Lý Bảo Chương đem phương
thuốc hiến cho hắn, hắn lại cầm phương thuốc đi đến trước mặt Hoàng
Thượng tranh công, hiện tại hai người bọn họ đã là người chung một
thuyền.
Bạch thái y tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu Thái Y Viện, phía dưới có không ít lão thái y rất có ý phê bình kín đáo,
nhưng lại ngại việc Hoàng Thượng ưu ái hắn, nên không dám sinh sự, nếu
Hoàng Thượng không thoải mái, chỉ sợ vị trí này của hắn đang ngồi cũng
sẽ không thoải mái.
Vốn dĩ chỉ là muốn chữa khỏi Hoàng Thượng
trên người bệnh tật, nhưng hiện tại dân gian đều đem hắn trở thành Hoa
Đà mà thờ phụng, nghe nói rất nhiều nơi còn tu sửa từ đường, chuyên môn
phóng trường sinh bài của hắn. Được khen ngợi như vậy làm Bạch thái y
cũng thấy lâng lâng, lúc trước ở Thái y viện, hắn chỉ là một thái y nho
nhỏ, thế nhưng nay đã có người so sánh hắn với Hoa Đà, trong lòng hắn
chẳng phải rất vui mừng?
Bạch thái y hiện tại đang cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống, nhưng bản thân hắn, nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Tóm lại Lý Bảo Chương cũng muốn tốt cho Lương đế, hắn liền mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không sao.
Lương đế muốn tu sửa tân Văn Xương điện, Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư đều thập phần khó xử, Hộ Bộ không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy,
Công Bộ cũng lấy không ra đủ số người.
Lương đế thấy hai vị
thượng thư biểu lộ do dự, cảm thấy tức giận: "Trẫm đây muốn tu sửa lại
cung điện, các ngươi đều không đồng ý? Thiên tử như Trẫm còn là cái gì
nữa? Nếu không hay là cho các ngươi lên thay?”
Một câu nói này tựa như ngọn núi lớn, đem hai vị Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư chấn áp quỳ gối trên mặt đất.
“Thần chờ sợ hãi, chỉ là ôn dịch……”
“Chỉ là cái gì?” Lương đế đánh gãy lời bọn họ nói, “Tân Văn Xương điện cần
phải kiến tu, ý trẫm ý đã quyết, các ngươi nhanh chóng nghĩ ra phương án là được.”
Lý Bảo Chương đứng ở phía sau Lương đế phía sau, hơi
hơi kiều môi dưới. Một tòa cung điện dù cho sửa chữa đến hoa lên ra sao, chỉ cần xuất hiện mối đục rỗng thì nó cũng coa nguy cơ sụp đổ. Lý Bảo
Chương cũng không phải là người tốt gì, hiện tại phần thiện ý duy nhất
của hắn đều dành cho Châu Châu.
Ban đầu hắn ở bên cạnh Lương
đếhầu hạ, cũng cố gắng trung thành và tận tâm, nhưng từ cái ngày bị lôi
ra đánh ở ngoài điện, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bất luận là điều gì
thoạt nhìn long trọng ban thưởng cũng không bằng tự mình nắm trong tay
quyền thế.
Hắn muốn chậm rãi, từng chút một, đánh rớt tên ngu ngốc vô đạo Lương Quốc.
Hắn vốn là vì báo thù mà sinh ra lần nữa.
……
Châu Châu tới sau khi tới, lúc nào cũng cảm thấy chỗ này chỗ kia không
thích hợp, bất luận nằm hay ngồi, đều cảm thấy dưới thân có điều khác
thường.
Lý Bảo Chương nói cho nàng thứ này sẽ có tận bảy ngày,
nhưng mà mố ngày thứ hai nàng đã thấy bản thân rất không ổn rồi, buổi
tối cố ý chờ Lý Bảo Chương trở về, khóc thút thít kể khổ với hắn: “Ca
ca, ngươi có thể làm máu này ngưng chảy không vậy? Ta cảm thấy cái cảm
giác này thật khó chịu quá đi. ”
Dưới thân lúc nào cũng dính dính.
Hơn nữa nàng còn bị đau bụng, ngay cả bánh gạo nếp nàng thích nhất cũng
không thể vực nổi tâm tình. Buổi trưa lúc ăn cơm, Hương Liễu cùng Thủy
Liên còn làm toàn canh suông quả thủy, nói cái gì mà nàng hiện tại tới
quý thủy, không thể ăn cay nóng.
Quá thống khổ!
Lớn lên là một việc thống khổ như sao?
Lý Bảo Chương cong ngón tay, tức giận búng lên trán Châu Châu một cái: “Ta không có bản lĩnh này, ngươi cứ từ từ mà chịu đi.”
Châu Châu uể oải, biểu tìn thập phần mất mát lắc lắc đầu nhỏ, “Vậy thôi xem ra vấn đề này ta nên đi hỏi một người khác.”
Lý Bảo Chương đột nhiên thấy bất thường, “Ngươi muốn đi hỏi ai?”
“Thập lục hoàng tử đó, hắn là hoàng tử, hẳn là biết được rất nhiều nha.” Châu Châu suy nghĩ.
Lý Bảo Chương nghe vậy rồi quay trái quay phải nhìn nhìn, Châu Châu thấy
thế, nghi hoặc hỏi: “Ca ca, ngươi đang cần tìm cái gì ư?”
Lý Bảo Chương khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng tuyết: “Tìm đao.”
Có cô nương nhà ai không chút e lệ đem vấn đề quý thủy của bản thân đi khắp nơi để hỏi chứ?
Hắn hôm nay phải "giết" cái "đầu heo" này rồi tính tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT