Lý Bảo Chương dùng một tay với vào chăn, tay kia đem chăn xốc lênn thành thạo kéo Châu châu ra khỏi, nàng còn chưa kịp phản ứng đã mặt đối mặt
với Lý Bảo Chương.
“Chuyện xưa ngươi vừa nói là do chính ngươi tạo ra?”
Châu Châu chớp chớp mắt, mông lung: “Không phải, là A Đạt nói cho ta đó.”
Lý Bảo Chương thần sắc khẽ động: “Theo như hắn nói thì đoạn sau còn lại diễn biến thế nào?”
“Đoạn sau?”
“Ngươi nói cho ta đoạn tiếp theo chuyện xư ấy là cái gì?”
Châu Châu suy nghĩ, “Tiểu thư kia sau khi sống lại giết chết nha hoàng, sau đó nữa ta cũng không rõ, A Đạt chỉ nói tới đây.”
Lý Bảo Chương nhíu mày thật chặt, lại chậm rãi buông lỏng Châu Châu ra.
Châu Châu được tự do, đem tập chuyện xưa dân guan kia nhanh tay lấy vê,
nhét dưới gối đầu. Lý Bảo Chương nhìn thấy nàng làm như vậy, âm thầm mắt trợn trắng mắt: “Ngươi đặt nó ở dưới gối đầu, không sợ gặp ác mộng?”
Châu Châu quay đầu nhìn Lý Bảo Chương, nghiêm túc trả lời, “Ta không sợ.”
Lý Bảo Chương chỉ có thể mặc kệ nàng, chỉ là ban đêm kẻ gặp ác mộng người không phải Châu Châu, mà lại là Lý Bảo Chương.
Hắn mơ thấy bản thân vẫn là một tiểu thái giám, đi ra ngoài tìm Châu Châu,
sau đó bị vài người ấn xuống. Hắn bị buộc đá lớn trên người, nước hồ
lạnh lẽo làm người ta run bần bật, sau đó hắn nghe được tiếng khóc.
Tiếng khóc của nữ nhân ấy vẫn quanh quẩn bên tai hắn.
Lý Bảo
Chương đột nhiên mở mắt, hắn nhìn chằm chằm màn, âm thầm thở dài nhẹ
nhõm một hơi, hóa ra là mộng, nhưng hắn thực mau phát hiện, tiếng khóc
cũng không có ngưng lại. Hắn quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh. Châu Châu quấn chăn, ngồi ở trên giường, nhỏ giọng nức nở. Lý Bảo Chương
phản ứng lại, thì ra trong mộng hắn thấy lạnh là do Châu Châu đem toàn
bộ chăn cuốn đi.
Lý Bảo Chương nhìn Châu Châu, “Làm sao vậy? Sao
lại khóc?” Có lẽ là mới vừa tỉnh lại, giọng nói của Lý Bảo Chương phát
ra có một cảm giác ôn nhu trước nay chưa từng có.
Châu Châu hai
mắt đẫm lệ nhìn Lý Bảo Chương một cái, lại không nói chuyện. Lý Bảo
Chương đành phải ngồi dậy, hắn hiện tại đã hoàn toàn tỉnh. Hắn duỗi tay
sờ soạng khuôn mặt Châu Châu, phát hiện nước mắt đã ướt đẫm hết rồi.
“Ngươi khóc cái gì? Ác mộng?”
Hắn lại nhéo cằm Châu Châu cằm, “Đừng khóc, mơ thôi…… mơ đều là giả.”
Châu Châu lắc lắc đầu, nàng khụt khịt một chút, ủy ủy khuất khuất mà nói: “Ta hình như sắp chết rồi.”
“Ân?” Lý Bảo Chương sửng sốt, sau đó gương mặt hắn chợt ửng đỏ, duỗi tay lật
chăn trên người Châu Châu ra, quả nhiên thấy một chút màu đỏ.
Châu Châu thấy Lý Bảo Chương phát hiện ra, khóc đến càng thêm khổ sở.
Lý Bảo Chương mím môi, Châu Châu gần đây sống rất tốt, nên quỳ thủy tới
sớm hơn so với đời trước cũng có thể hiểu được, hắn duỗi tay xoa đầu
Châu Châu: "Châu Châu, đừng khóc, thứ này không khiến ngươi chết đâu."
Hắn suy nghĩ một hồi: “Đây chứng tỏ ngươi đang trưởng thành."
Châu Châu hai mắt đẫm lệ mông lung, nghe thấy Lý Bảo Chương nói, nước mắt
mới bớt lại một ít: “Mông ta chảy máu, sẽ không chết à?"
“Sẽ không.” Lý Bảo Chương khẳng định: " Thứ này gọi là quỳ thủy, nữ hài tử đều sẽ gặp.”
“Thật sự?”
“Thật.”
Châu Châu trầm mặc, thập phần thương tâm nói tiếp: “Nhưng mà nó vẫn như vầy, ta có mất máu mà chết không?”
Lý Bảo Chương đột nhiên thấy đau đầu, nhưng đã so với đời trước đã khá hơn nhiều. Đời trước Châu Châu tới quý thủy, hắn cùng Châu Châu giống hệt
nhau, cả hai đều cảm thấy Châu Châu mắc bệnh nan y, lập tức muốn chết.
Lý Bảo Chương còn đến Thái Y Viện hỏi tiểu thái giám quen biết, tiểu
thái giám kia cũng không hiểu, liền đi hỏi thái y, lúc này mới biết được Châu Châu không bị bệnh nan y, mà chỉ là tới quỳ thủy.
“Sẽ không chết, đại khái chắc là khoảng bảy ngày sẽ ngưng.”
“Bảy ngày?” Châu Châu ngao một tiếng lại khóc.
Đêm đã khuya, nàng lại khóc y như một quỷ nữ muốn đòi mạng, Lý Bảo Chương
đành phải mạnh mẽ dùng tay bưng kín môi Châu Châu: “Đừng khóc, đừng
khóc, khuya lắm rồi, ngươi định đánh thức tất cả mọi người sao?”
Châu Châu mấp máy miệng, trên hàng mi cong còn vương lệ, một gương mặt tựa tuyết sớm khóc đến thảm thương.
“Được rồi, không khóc, nói sẽ không chết sẽ không chết, ngươi không tin ta?” Lý Bảo Chương bắt tay buông ra, hỏi lại Châu Châu.
Châu Châu cắn môi dưới, Lý Bảo Chương nói nữ hài tử đều sẽ tới quý thủy,
nhưng lúc nàng còn ở cùng với mấy Mị nô tuổi hơi lớn ở cùng một chỗ
nhưng cũng chưa nghe qua sự tình đáng sợ như vậy, tự nhiên mông muốn
chảy máu bảy ngày.
Châu Châu cũng không biết được quý thủy tới là điều thập phần riêng tư, đồng thời cũng bị người ta cho rằng đây là
chuyện không sạch sẽ, không ai nguyện ý đem việc này nói cho một người
nhỏ tuổi hơn nghe.
Nàng không biết đến quỳ thủy, vì vậy nó vừa tới liền cảm thấy chính mình muốn chết.
“Chính là……” Châu Châu do dự nói, “Ta còn cảm thấy bụng rất đau, thật sự sẽ không chết sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT