"Hoan nghênh mọi người đến <Chuyến du lịch kỳ diệu của tôi và nó> do XXX phát sóng duy nhất. Hôm nay chúng ta đến là khu phong cảnh Thang Sơn xinh đẹp, hoan nghênh các vị khách mời và cộng sự của mọi người!"
MC đứng dưới mảnh đất trống ở hang núi suối nước nóng Thang Sơn nổi tiếng cả nước tiến hành giới thiệu mở màn với nhóm khách mời.
"Trong hai ngày một đêm chúng ta sẽ ở chỗ này." Hắn lắc mấy tờ giấy có hình ảnh ở trong tay: "Trên tay tôi chính là nhà mọi người sắp vào ở."
"Chúng tôi phải chọn à? Chọn như thế nào?" Mọi người phát hiện diện tích biệt thự trên hình ảnh, tạo hình và phong cách trang trí bên trong đều khác nhau. Vì thế sôi nổi đưa ra nghi vấn.
"Đúng vậy, cần mỗi tổ khách mời tự mình đến chọn. Cho nên tiếp theo chúng ta sẽ có một trò chơi để quyết định trình tự lựa chọn trước sau." MC vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên mang đạo cụ lên.
Ở quảng trường lối vào to của hang núi suối nước nóng, trước mặt MC thả bốn quả bóng đồ chơi đựng thức ăn có kích thước, màu sắc và hình dạng giống nhau.
Đây đối với mấy con chó nhỏ quả thật có sự lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng mấy nhóc đều được huấn luyện qua sẽ không dễ dàng ăn đồ bên ngoài. Cho nên chỉ là kích động chạy qua lại một chút, cũng không có sốt ruột lôi kéo chủ nhân tiến lên.
Chó con Shiba của Tề Diệu bởi vì từng bị chủ nhân cũ vứt bỏ. Sau khi lưu lạc được trạm cứu trợ hiệp hội bảo vệ động vật huấn luyện thời gian ngắn lực tự khống chế rõ ràng không bằng mấy thú cưng khác, đi về phía trước vài bước kéo thẳng dây dắt chó.
Nhưng lúc này nó cũng biểu hiện ra mình cực kỳ ngoan ngoãn. Nó thấy chủ nhân không có động thì ý thức được đó không thể chơi, ý không thể ăn. Cho nên không có tiếp tục đi về phía trước, mà là xoay đầu nhìn chằm chằm Tề Diệu, một dáng vẻ đáng thương.
Tề Diệu không chịu nổi dáng vẻ này của Ngoan Ngoãn nhất, lập tức hỏi MC: "Có phải ăn hết thức ăn trong quả bóng đồ chơi là tính thắng hay không?" Ở mặt ăn, Ngoan Ngoãn của hắn sẽ không thua chó người khác.
Nhưng hiển nhiên về sức ăn chó cưng nhà mình, chủ sở hữu đều rất có niềm tin. Đặc biệt là Lục Dương đối với Hắc Bối nhà mình, đừng nhìn nó là chân ngắn nhất trong đội. Nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không kém!
"Chờ sau khi tôi nói bắt đầu mấy con chó có thể bắt đầu ăn đồ ăn trong quả bóng đồ chơi, ăn hết trước tiên có thể được quyền lợi ưu tiên chọn nhà!"
Vì thế sau khi MC phát lệnh nhóm khách mời lập tức kéo chó nhà mình xông lên trước.
Hắc Bối có mấy quả bóng đồ chơi đựng thức ăn hình dạng khác nhau, đối với đồ chơi này quả thật là "rõ như lòng bàn tay". Cho nên nó dựa vào tần suất kích thích siêu mạnh và góc độ chính xác rất nhanh làm cho quả bóng đồ chơi rơi ra tất cả thức ăn ở bên trong cũng lập tức ăn hết, thành tích trò chơi xếp hạng nhất.
Theo sát sau đó là chó Soái Soái của khách mời Dương Tư. Sau đó ăn rất nhanh chính là chó Shiba Ngoan Ngoãn.
Mà Labrador Caesar của Địch Bân mặc dù cũng rất thông minh. Nhưng dường như không quá cảm thấy hứng thú với loại quả bóng đồ chơi đưng thức ăn này. Nó tùy ý khiều 2-3 cái sau đó chậm rãi ăn từng chút, giống như chỉ là nể mặt ăn một chút. Kết quả không thể trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ, trở thành hạng tư.
"Chọn một cái cậu thích đi."
Sau khi trò chơi kết thúc, Lục Dương ôm Hắc Bối thắng lợi để cho nó chọn hình ảnh ở trong tay MC.
Hắc Bối ngửi chung quanh một chút, cảm thấy hứng thú với một tấm ảnh trong đó, dừng lại ở giữa một hồi không nói. Cuối cùng ngửi một vòng lại về trên tấm ảnh kia. Vì thế "lựa chọn" một biệt thự song lập mang tính chất gỗ có ban công.
Sau khi Dương Tư nhìn sự lựa chọn của Hắc Bối nhất thời vui vẻ: "Chao ôi cục cưng của chị được hạng nhất lại chọn một cái nhỏ nhất. Cưng thật đúng là khiêm nhường nha, ha ha ha ha... Vậy chúng ta cũng không khách khí nữa, tôi và Soái Soái chọn một cái lớn nhất, xa hoa nhất, để cho Soái Soái của chúng ta trực tiếp chạy bộ ở trong phòng khách!"
Hắc Bối liếc mắt nhìn Dương Tư: bảo bảo cũng có thể chạy bộ trong nhà của mình. Lần này muốn trải nghiệm một chút cảm giác loại nhà nghèo này thôi!
Đợi mọi người dựa theo xếp hạng trò chơi tự chọn nhà xong thì mỗi người xách vali về nhà mình ở nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Lục Dương và Hắc Bối ở trong biệt thự song lập là suối nước nóng nhiều nhất trong núi, cũng là biệt thự nhỏ nghỉ dưỡng được nhiều người đến nhất.
Kết cấu kiến trúc là hai tầng lầu, có ba phòng tắm suối nước nóng. Bên ngoài cũng có một bồn tắm suối nước nóng ngoài trời có thể chứa 7 đến 10 người và ban công bằng gỗ.
Phòng ngủ chính tầng hai kết hợp với sân phơi bên ngoài. Vì có thể có tầm nhìn tốt 180 độ, sân phơi giữa hai biệt thự ghép đôi không có dựng tường cao, chỉ có hàng rào bằng gỗ cao bằng nửa người.
Hang núi suối nước nóng Thang Sơn là khu du lịch suối nước nóng số lượng không nhiều lắm trong nước có thể mang theo thú cưng đồng hành.
Mặc dù mỗi biệt thự đều thiết kết nhắc nhở an toàn, quy định thú cưng không thể vào bồn tắm người sử dụng, lấy bảo đảm vệ sinh và an toàn của thú cưng. Nhưng khu vực phục vụ công cộng có suối nước nóng đặc biệt cho mèo chó ngâm chân, là nơi suối nước nóng có thể cho thú cưng ngâm chân.
Hắc Bối vừa vào nhà đã 'thị sát' khắp nơi một hồi. Đợi nó nhìn thấy suối nước nóng trong phòng tắm, đánh giá độ cao với mình một chút lập tức quay đầu đi -- sâu như vậy vạn nhất bảo bảo nhảy vào không bò ra được, vậy thì quá mất mặt! Quên đi, bảo bảo vẫn là đi dạo chỗ khác thôi. Ví dụ như cái ban công kia, cảm giác nhìn cũng không tệ lắm!
Lục Dương đang sắp xếp đồ đạc, không dám để cho Hắc Bối chạy loạn ra bên ngoài chạy. Cho nên đóng cửa phòng khách thông với ban công không để nó đi ra ngoài.
Hắc Bối thấy chủ nhân bên này "không nói tình cảm". Vì thế bước chân ngắn nhỏ chạy cộp cộp cộp đến trước mặt nhân viên. Chỉ thấy nó ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhếch miệng về phía nhân viên, giống như đang hỏi: Chị có thể mở cửa giúp bảo bảo, đúng không?
Biên đạo đi theo là cô gái nhỏ đã sớm bị Hắc Bối mê hoặc. Nhưng đang có chức trách, vì an toàn của Hắc Bối cô cũng không dám mở cửa. Vì thế quyết tâm dời ánh mắt đi. Vì tránh cho "xấu hổ", cô còn cầm lấy bộ đàm liên lạc với tổng đạo diễn nói: "Lục Dương và Hắc Bối bên này đã sắp chuẩn bị xong, kế tiếp sẽ đi trung tâm phục vụ khách hàng trước."
--- --- Đợi mọi người tìm được nhà của mình xong, đơn giản tham quan hoàn cảnh chung quanh một chút thì lập tức tập hợp ở trung tâm phục vụ khách hàng của suối nước nóng.
"Mọi người xem đây là cái gì." MC xốc tấm vải trên bàn lên lộ ra đồ được đặt phía trên.
Các tổ khách mời nhìn kỹ phát hiện là bốn loại quần áo lao động. Hơn nữa còn có bảng tên, có đồ người lớn mặc, cũng có đồng phục cho thú cưng.
"Kế tiếp, mọi người phải dẫn thú cưng hóa thân làm nhân viên suối nước nóng. Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ công việc mới có thể ăn cơm trưa."
Vì thế, Lục Dương và Hắc Bối mặc vào trang phụ nhân viên tiếp tân, phụ trách tiếp đãi du khách. Dương Tư và Soái Soái hóa thân làm phụ bếp, đến phòng bếp nhà hàng làm phụ bếp. Địch Bân và Caesar biến thành nhân viên tối vệ sinh, phụ trách quét tước khu vực đường cái công cộng. Tề Diệu và Ngoan Ngoãn trở thành thành viên đội bảo an khu du lịch suối nước nóng nghỉ dưỡng.
Mặc dù là trang phục tiếp tân, nhưng quần áo cho thú cưng cấp vẫn lấy thoải mái là chính. Cho nên Hắc Bối chỉ mặc áo khoác nhỏ màu đen, kiểu là tây trang nhưng kích cỡ rất rộng rãi. Cuối cùng trên cổ còn treo nơ nhỏ màu đỏ, nhìn qua rất đẹp trai.
Nó đối với tạo hình của mình dường như cũng rất hài lòng. Vách tường đại sảnh trung tâm phục vụ khách hàng dán gạch là màu hổ phách, có thể chiếu ra bóng dáng. Nó bước qua lại ở trước vách tường thưởng thức bản thân một hồi, còn kêu gâu gâu gâu về phía Lục Dương, kêu cậu cũng đi qua "soi gương".
Lục Dương tham gia <Truy đuổi> vừa mới phát sóng xong, lập tức có hai đài truyền hình khác chiếu lại; làm nam hai, mức độ nổi tiếng của cậu nhanh chóng tăng lên. Cho nên ở đại sảnh tiếp đãi du khách luôn có thể lập tức bị nhận ra.
Tất nhiên, camera và nhân viên ekip chương trình bên cạnh cậu rất bắt mắt, cũng làm cho người ta rất dễ dàng có thể nhìn ra đang quay chương trình.
Quả nhiên, một gia đình đi vào trung tâm phục vụ khách hàng dự định tiến hành thủ tục nhận phòng. Trong đó có một cô bé còn trẻ tuổi liếc mắt một cái đã nhận ra Lục Dương: "Trời ơi, anh... anh là Lục Dương phải không?"
Lục Dương dắt Hắc Bối lộ ra nụ cười với bọn họ: "Chào ngài, tôi là nhân viên nơi này, xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài không?"
Cô bé kia kích động giữ chặt mẹ mình: "Mẹ, mau nhìn, là Lục Dương! Là Giang Thiên Túng!"
Người phụ nữ trung niên bị cô túm cánh tay kỳ thật cũng đã sớm nhìn thấy Lục Dương, vừa mới bắt đầu chỉ là cảm giác cậu nhìn rất quen mắt. Hiện tại được con gái nhắc nhở như vậy rốt cuộc ý thức được bọn họ đây là gặp được minh tinh!
Cô bé nhìn thoáng qua Corgi mặc tây trang giống như Lục Dương, ánh mắt càng sáng: "Đây là Hắc Bối! Mọi người đang quay chương trình mới kia!" Bọn họ thật sự quá may mắn, vậy mà có thể gặp được ekip chương trình!
Lúc này nhân viên đã tiến lên giới thiệu một chút. Sau đó kêu Lục Dương mời bọn họ giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.
"Chúng tôi phải làm gì?" Nghe nói phải vào ống kính, cả gia đình hơi căng thẳng lên.
"Ngài không cần làm gì, coi như tôi là nhân viên bình thường. Tôi sẽ dẫn ngài tiến hành thủ tục nhận phòng, cũng dẫn ngài đến chỗ ở." Lục Dương giải thích.
Cả gia đình cô bé không nghĩ tới đi ra ngoài chơi một chuyến như vậy có thể gặp được minh tinh. Nhưng lại có thể để cho tiểu thịt tươi đang hot phục vụ cho mình, đều rất vui vẻ.
"Tôi đề cử cho ngài khu vực biệt thự này, cách khu vực hoạt động công cộng tương đối gần, có thể thỏa mãn yêu cầu một nhà năm người, hơn nữa giá cũng rất cao."
Lục Dương dựa theo 'chương trình tập huấn' trước đó chân chính phục vụ khách đại biểu được dạy qua. Sau khi nghe ý người nhà này muốn chọn phòng nên đề cử hai nơi tương đối phù hợp với bọn họ.
Vì có thể nói thêm mấy câu với Lục Dương, bọn họ đương nhiên lập tức đưa ra mấy câu hỏi.
"Buổi tối cuối tuần khu du lịch có tiệc tối lửa trại có tuyến xe từ nơi ở đến khu vực phục vụ công cộng hay không?"
"Nghe nói khu phục vụ công cộng có khu chuyên cho thú cưng, có phải chỉ có mang theo thú cưng thì du khách mới có thể đi vào hay không? Ngược lại, thú cưng của người khác có thể tùy tiện ra vào khu chuyên không cho thú cưng hay không?"
"Thời gian suối nước nóng tư nhân cung cấp nước là lúc nào? Nếu không nấu cơm ở khu vực của mình phải đặt cơm như thế nào?"
Mấy câu hỏi này đều có đáp án trên sổ tay phục vụ khách hàng. Năng lực học thuộc trong thời gian ngắn của Lục Dương vốn dĩ bởi vì học kịch bản mà huấn luyện rất khá, xem thông tin một lần đã nhớ rõ 7-8 phần, hoàn toàn có thể xem như nhân viên thật sự phục vụ khách hàng bình thường giải đáp chi tiết.
Ngay từ đầu người nhà kia vẫn là ôm tâm tình xem minh tinh, cũng không quá để ý Lục Dương có thể trả lời câu hỏi hay không, lại không nghĩ rằng cậu thật sự có chuẩn bị đầy đủ!
Chờ Lục Dương trả lời từng câu hỏi người nhà này đã bị cậu phục vụ thuyết phục.
Thuần thục như vậy, chuyên nghiệp như vậy, mấu chốt là gương mặt như vậy làm cho người muốn nói bất mãn cũng nói không ra!
Sau khi bọn họ chọn được nhà, Lục Dương dẫn bọn họ ngồi trên xe điện đi đến chỗ ở.
Chờ Lục Dương dẫn bọn họ đến trong phòng, Hắc Bối bắt đầu vui mừng chạy khắp phòng, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quấn người kêu gâu gâu. Giống như đang dẫn bọn họ tham quan nhà, chọc cho mọi người ôm bụng cười.
Cuối cùng, cả nhà luyến tiếc tạm biệt cậu và Hắc Bối.
"Gia đình em đều siêu thích anh. Sau này cũng sẽ ủng hộ anh, Lục Dương cố lên!" Lúc rời đi, cô bé kia đột nhiên lớn tiếng nói với Lục Dương.
Lục Dương nhìn cô chân thành và cười sáng lạn, trong lòng rất cảm động, lập tức trịnh trọng đáp lại: "Cám ơn mọi người, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Camera ekip chương trình lập tức quay lại một cảnh này làm tư liệu sống được chọn.
Có một số minh tinh chính là càng tiếp xúc càng làm cho người ta thích... nhìn cả nhà này, đặc biệt là biểu cảm của cô bé kia ekip chương trình có lẽ Lục Dương lại muốn tăng thêm mấy fan chân ái.
--- --- Lúc trở lại trung tâm phục vụ khách hàng, Lục Dương và Hắc Bối gặp Địch Bân và Caesar đang quét dọn đường cái. Chỉ thấy Địch Bân cao 1m89 đang chạy một chiếc xe chuyên dụng của nhân viên vệ sinh, thỉnh thoảng dừng lại dùng kẹp gắp rác ven đường vào trong thùng rác trên xe.
Nếu gặp được ly rác cách mặt đường khá xa, dưới tình huống Địch Bân phải xuống xe đi qua nhặt thì Caesar ngồi xổm dưới chân bàn đạp của y cắn một thùng rác cầm tay nhỏ qua. Một đường đi theo chủ nhân nhặt rác.
Dáng vẻ vừa ngầu vừa nghe lời vừa có năng lực, dẫn tới du khách tới lui liên tiếp nhìn quanh.
Lục Dương nhìn một người một chó kia không khỏi cảm thán: "May mắn không có sắp xếp công việc này cho chúng ta."
Nhân viên ekip chương trình bên cạnh sợ ngây người. Bọn họ không nghĩ tới Lục Dương nhìn qua ấm áp tích cực như vậy lại mở miệng đánh giá công việc người khác. Bởi vì câu này rất dễ làm cho người cảm thấy cậu đang ghét bỏ công việc nhân viên vệ sinh nhìn qua vất vả lại mất thể diện!
Ai biết Lục Dương lập tức xoa mặt Hắc Bối tiếp tục nói: "Bằng không Hắc Bối không xách được thùng lớn như vậy, hoàn toàn giống như đi dạo chơi, không tham gia làm việc chính là đứa nhỏ ăn không ngồi rồi, cũng không phải là bảo bảo ngoan."
Nghĩa bóng chính là nói chân Hắc Bối quá ngắn, không thể cao to giống như Caesar tham gia làm việc với Địch Bân như vậy.
Hắc Bối: "..."
Nhân viên: "..."
--- ---- Mặc dù mỗi người đều gặp được một chút trắc trở. Nhưng cuối cùng bốn tổ khách mời cũng hoàn thành công việc của mình, có được quyền lợi ăn cơm trưa.
Sau khi nghỉ ngơi giữa trưa ngắn ngủi, khách mời và nhóm thú cưng lại phải bắt đầu tiến hành giai đoạn mới.
"Đây là tàng bảo đồ* chúng tôi chuẩn bị cho mọi người." MC đưa phong thư cầm trong tay cho bọn họ: "Công việc kế tiếp của mọi người chính là dựa theo tàng bảo đồ nhắc nhở, hoàn thành thông qua nhiệm vụ. Mỗi khi thông qua một trạm kiểm soát là có thể có được viên ngọc."
(*Tàng bảo đồ: tấm bảng đồ chứa bảo tàng bí mật, có bảo vật.)
"Lấy được viên ngọc có ích lợi gì?" Dương Tư làm đội trưởng lập tức làm hết chức trách hỏi.
"Lấy được viên ngọc có thể đổi các loại nguyên liệu nấu ăn sau đó. Những nguyên liệu nấu ăn đổi được chính là nguyên vật liệu bữa tối của mọi người." MC trả lời câu hỏi của Dương Tư: "Nếu không đủ viên ngọc không mua nổi nguyên liệu nấu ăn thì không có bữa tối. Mọi người phải cố gắng nha!"
Chúng khách mời: "..."
Mặc dù chó bọn họ đều là đồ tham ăn, nhưng ekip chương trình cũng không cần giằng có ăn cơm chứ!!!
Mặc dù trong lòng một mảnh chửi rủa. Nhưng vì bữa tối có thể lấp đầy bụng, bọn người Lục Dương vẫn lấy tàng bảo đồ, lập tức bắt đầu vượt năm ải, chém sáu tướng, tranh thủ có được nhiều nguyên liệu nấu ăn.
"Tương đương nói, sau khi chúng ta đổi nguyên liệu nấu ăn về còn phải tự mình làm!" Dương Tư và Lục Dương tạm thời đi chung một hướng, oán giận nói.
Làm một nữ thần mười ngón tay không dính nước, cô ngoại trừ cà chua xào trứng món nào cũng không biết làm. Món hơi phức tạp một chút thì lập tức có thể làm thành đồ bỏ đen thui!
Lục Dương nghe nói qua chuyện này. Vì thế an ủi Dương Tư nói: "Chị Tư Tư, chị có thể mua cà chua, trứng gà và mì, món này không cần có tay nghề cũng có thể làm."
Dương Tư nhìn thoáng qua nhân viên chung quanh cười trộm, lập tức nói với Lục Dương: "Nói bừa cái gì vậy, món nào mà chị không biết làm chứ? Tay nghề rất tốt!"
Lục Dương đã tham gia qua gameshow, ít nhiều hiểu biết được một số kịch bản. Cậu biết một đoạn tư liệu sống này ekip chương trình khẳng định sẽ thêm phụ đề lớn câu "Nói bừa cái gì vậy". Sau đó lại đem câu "Tay nghề rất tốt" kia của Dương Tư tuần hoàn truyền phát, đặc biệt là lúc nấu ăn buổi tối!
"Sớm biết như vậy chọn nhà gần chỗ em rồi." Như vậy còn có thể ăn ké cơm!
Sau khi một lát Dương Tư ra vẻ kiên cường lại bắt đầu khẩn trương: "Nếu như mất mặt ở trước mặt khán giả cả nước thì chị nhất định sẽ tìm ekip chương trình phải bồi thường thiệt hại tinh thần!"
Quá trình "đào bảo" kỳ thật cũng không khó khăn lắm, hơn phân nửa là khu vực đặc biệt nào đó xếp đặt NPC*. Sau đó căn cứ vào NPC đó nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ tương ứng.
(*NPC - Non Player Character: là những nhân vật máy không thể thiếu của bất cứ thể loại game nào đặc biệt là game online. Đây là những nhân vật sẽ đóng vai trò quan trọng trong quá trình cung cấp nhiệm vụ, trợ giúp, hướng dẫn cho game thủ trong suốt thời gian gắn bó với một trò chơi.)
Ví dụ như tìm kiếm vật phẩm đặc biệt, tìm ra lời giải, tìm người qua đường đặc biệt hoàn thành "tôi đoán bạn ra dấu". Hoặc là biểu diễn tài nghệ được du khách khen ngợi, vv....
Người được hạng nhất nhiệm vụ đã có, thời gian buổi chiều trôi qua nhanh như bay, không chỉ là chủ nhân mà nhóm chó cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
"Show thực tế quả nhiên danh bất hư truyền, mệt chết chị." Dương Tư lại đụng mặt Lục Dương trên đường, muốn nhìn thành quả của cậu: "Thế nào, em lấy được bao nhiêu viên ngọc?"
Chương trình cung cấp viên ngọc là quả cao su cực lớn, đối với chó tuyệt đối không có nguy hiểm, cũng không cần lo lắng nuốt. Chỉ là chủ nhân cầm ở trong tay hơi nặng. Cho nên mọi người đều lựa chọn đặt ở trong túi, không chuẩn bị lấy ra "khoe".
"Em tìm được bảy, hẳn là có thể đổi được đầy đủ nguyên liệu nấu ăn."
Lục Dương hiện tại vô cùng may mắn bản thân trước đó đã trải qua "đặc huấn", rèn luyện ra một ít cơ bắp. Hơn nữa Corgi là loại chó rất hoạt bát và hiếu động. Vất vả một ngày như vậy Hắc Bối nhìn qua trạng thái còn tốt hơn cậu nhiều.
Dương Tư nghe được con số này thật sốc, bản thân cô chỉ hoàn thành bốn nhiệm vụ cũng đã muốn khóc: "Làm sao bây giờ, chị mới hoàn thành bốn cái, không biết bốn loại nguyên liệu nấu ăn có đủ nấu cơm hay không."
"Trứng gà, cà chua, mì. Nếu còn rau xanh hoặc là xúc xích chọn thêm một cái là được." Lục Dương thận trọng suy xét một chút lại nói: "Chị Tư Tư, nếu có xúc xích chị vẫn là chọn xúc xích đi, rau xanh còn phải lặt, còn phải rửa."
May mà ekip chương trình cũng không dự định tiếp tục làm khó xử khách mời, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rất nhiều loại, số lượng cũng đủ. Dương Tư cuối cùng vẫn chọn theo những gì Lục Dương đề cử, còn tỏ vẻ mì cà chua trứng gà mình làm nhất định là mì ngon nhất nước.
Bảy 'viên ngọc' của Lục Dương đổi bảy loại nguyên liệu nấu ăn, có cá có thịt không nói, còn có chay mặn phối hợp. Nếu không phải một ngày chạy tới lui thật sự quá mệt mỏi nên không có làm nhiều món chính. Lục Dương còn dự định chọn vịt làm cho mọi người món vịt nấu bia trước kia cậu học với thím Trương.
Lục Dương dẫn theo Hắc Bối thắng lợi trở về. Một tay ôm nó, một bên lấy một củ cà rốt chọc nó: "Muốn ăn không?"
Hắc Bối rất thích cà rốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vật màu cam trên tay Lục Dương trên tay không chớp mắt, nhìn một hồi không thấy Lục Dương đưa cà rốt cho nó ăn, còn thò lên dùng mũi ngửi. Thậm chí dự định liếm trộm một cái.
Đáng tiếc Lục Dương chỉ là "đùa giỡn" nó một chút, rất nhanh cắm cà rốt ở bên hông ba lô: "Trở về rửa sạch mới có thể ăn."
Hắc Bối thấy cà rốt bị lấy đi lập tức kêu hai tiếng về phía Lục Dương -- cho xem không cho ăn, thật quá đáng! Gâu gâu!
Lục Dương ôm nó xoa xoa, cười đến rất vui vẻ.
Đây mới là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch thứ nhất cũng đã vui vẻ như vậy, có thể có cơ hội thả lỏng như vậy. Hơn nữa có thể dẫn Hắc Bối đi ra ngoài chơi, thật sự rất tốt!
Nhưng khi cậu nhìn trên xe điện và bảng hướng dẫn ven đường có dấu hiệu của Tông Thiên lại nhịn không được nhớ tới người nào đó làm cho cậu có cơ hội đi ra ngoài giải sầu lần này. Trong lòng nhất thời dâng lên một tia tiếc nuối. Nếu có thể cùng nhau đi du lịch thì thật tốt.
--- --- Sau bữa tối, bởi vì không thể lập tức đi ngâm suối nước nóng. Cho nên ekip chương trình sắp xếp cử hành một 'show thời trang' ở trong biệt thự lớn của Dương Tư.
Do mỗi chủ nhân tiến hành phối hợp cho thú cưng của mình, mặc quần áo trang điểm cho chúng nó. Sau đó chụp ảnh treo ở khu phục vụ công cộng để cho du khách bỏ phiếu cho bọn nó. Thú cưng nào có được số phiếu cao thì được một món đồ chơi mới. Hơn nữa trong trò chơi ngày mai có được quyền lợi đặc biệt.
Ở phương diện này, nhìn như siêu mẫu Địch Bân có ưu thế. Nhưng cũng không thắng nổi não Dương Tư hoạt động lớn và biết làm quái. Cô không chỉ trang điểm Soái Soái của mình thành cô gái, còn một hai phải ra tay "giúp" Lục Dương "cải tạo" Hắc Bối thành não tàn điên khùng.
Ảnh chụp kia rửa ra muốn thu hút bao nhiêu thì thu hút bấy nhiêu!
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Soái Soái của Dương Tư sau khi biến thân thành "công chúa" được đông đảo người ủng hộ, được bầu chọn hạng nhất. Caesar và Hắc Bối chia nhau hạng hai và hạng ba.
Nhưng nhân viên ekip chương trình đều cảm thấy khi chương trình chính thức phát sóng ra thì Ngoan Ngoãn của Tề Diệu sẽ được bầu hạng nhất trong đoạn này, sẽ được rất nhiều khán giả yêu thích. Bởi vì trong toàn bộ quá trình nó thật sự là rất ngoan!
Đứng ở nơi đó tùy ý Tề Diệu mang bất cứ thứ gì lên trên người nó, cài lên khăn trùm đầu đỏ màu sắc rực rỡ cũng chỉ là chớp mắt, giống như hoàn toàn không để ý hủy hình tượng. Dáng vẻ ngoan ngoãn ngốc nghếch đáng yêu làm cho phần đông chị gái ở hiện trường trong lòng ứa ra máu.
--- --- Mãi cho đến hơn 10 giờ tối, mỗi khách mời mới trở về nhà mình nghỉ ngơi.
Ekip chương trình rất tri kỷ. Mặc dù mỗi phòng đều có gắn camera nhưng cho phép khách mời lúc trở về nhà tắt camera trong phòng ngủ, thuận tiện cho bọn họ ngâm suối nước nóng ở trong phòng mình thả lỏng một chút, xem như thưởng mọi người một ngày đã vất vả.
Sau khi Lục Dương tắt camera trong phòng ngủ, chăm sóc Hắc Bối xong dự định mang theo đồ vào phòng tắm ngâm suối nước nóng tắm.
Lúc này di động của cậu vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT