Editor: demcodon

Trong buổi thử vai nam chính, Lục Dương là người cuối cùng thử vai. Cậu cũng thấy được biên kịch bộ phim là cô Nghiêm Thư và đạo diễn Tiêu Dương.

Cô Nghiêm Thư là một người nhìn qua rất ôn hòa, còn có chút phong phạm phái nữ văn nghệ, đeo một cặp kính đen, một chút cũng không giống người gần 40. Ngược lại như là cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Bên người cô là đạo diễn Tiêu Dương không quá giống với tưởng tượng của Lục Dương, trên mặt mang theo mỉm cười. Mặc dù không có "từ ái" như đạo diễn Lư, nhưng cũng coi như thân thiết.

Lục Dương tiến vào chào hỏi với bọn họ.

Tiêu Dương phát hiện Nghiêm Thư bên cạnh đặt bút trên bàn xoay một cái 90 độ làm cho đầu bút chỉ về phía trước mặt. Mặc dù vẫn chưa từng hợp tác với Nghiêm Thư. Nhưng Tiêu Dương rất giỏi về quan sát người.

Thông qua kết hợp với mấy diễn viên thử vai biểu hiện trước đó và phản ứng lúc ấy của Nghiêm Thư, ông có thể suy đoán ra vị biên kịch lớn này theo bản năng xoay bút dường như tỏ vẻ biên kịch cảm thấy hứng thú với người nào đó. Thậm chí có khả năng còn bởi vậy sinh ra linh cảm sáng tác.

Bởi vì sau khi diễn viên thử vai xong Nghiêm Thư còn viết vài thứ vào trong sổ.

<Truyện Tú Anh> mặc dù là tiểu thuyết nổi tiếng trên internet cải biên. Nhưng bởi vì chiều sâu nguyên tác không đủ và các loại nguyên nhân chỉ có giữ lại thiết lập cốt truyện chủ yếu. Bộ phận khác sẽ toàn quyền giao cho Nghiêm Thư sửa chữa. Ngay cả tác giả bán ra nguyên tác cũng sẽ không tham dự quá trình sáng tác kịch bản.

Nói cách khác, chính là chỉ dưới đại khái kết cấu bối cảnh, Nghiêm Thư lại muốn sáng tạo một chuyện xưa càng to lớn.

Cho tới bây giờ, nam diễn viên gọi đến tên ra đều hướng về nam chính. Nhưng kết quả thử vai chỉ có thể có một nam chính.

Các diễn viên diễn thử, có đôi khi thử lên, có đôi khi chọn nhầm. Nhưng càng nhiều là bên tuyển diễn viên cảm thấy diễn viên này dường như thích hợp một vai khác hơn. Vì thế chọn dùng diễn viên này.

Đương nhiên, cũng có diễn viên ngay từ đầu đã hướng về phía vai khác. Ví dụ như: vai phụ đặc biệt nào đó, đặc biệt là Boss vai phản diện, hoặc là vai rất hợp với hình tượng cá nhân.

Trước đó Cam Vinh đến diễn thử đã tỏ vẻ mình tương đối cảm thấy hứng thú với Boss vai phản diện nam năm.

Đương nhiên, mặc dù vai này bị tạm định là "nam năm". Nhưng với cảnh quay mà nói kỳ thật hẳn là tính nam hai.

Chỉ bởi vì bộ phim này là lấy nữ chính "Tú Anh" làm trung tâm triển khai. Cho nên vị Boss vai phản diện này hoàn toàn không có quan hệ mập mờ với nàng thì phải xếp hạng sau nam bốn có quan hệ với nàng.

Tác phẩm trước đó của Cam Vinh hầu hết là phim hiện đại, lấy được Nam phụ xuất sắc nhất giải Bạch Ngọc Lan, cũng là dựa vào hình tượng "vấn đề thiếu niên" trong một bộ phim gia đình luân thường đạo lý.

Nhưng hắn có bao nhiêu năm "kinh nghiệm thực chiến", đối với loại hình vai khác cũng có cách diễn giải của mình. Mà loại hình thức này tự thành hệ thống biểu diễn, lúc thử vai bình thường đều sẽ rất có lực biểu hiện.

Cho nên khi Nghiêm Thư nhìn thấy Cam Vinh trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều cốt truyện. Vì sợ linh cảm nhanh chóng lướt qua, không đợi Cam Vinh đi ra ngoài cô cũng đã cúi đầu múa bút thành văn.

Hai ngày nay trải qua mấy vòng tuyển chọn, nữ chính và nữ hai có cảnh quay nặng nhất cũng xác định ra, vai phụ chủ chốt cũng có xác định một phần. Nhưng mà nam chính vẫn chưa quyết định được.

Trước Lục Dương, mặc dù Nghiêm Thư đã đưa Cam Vinh nhập vào vai phản diện quan trọng dưới ngòi bút. Nhưng trong lòng Tiêu Dương lại cảm thấy trước mắt cũng chỉ có người thực lực như Cam Vinh mới diễn xuất được nam chính con tin có thân thế đau khổ nhưng tâm tính kiên nghị.

Ba Tiêu Dương và ba Cam Vinh đều là đạo diễn nổi tiếng. Người trước tuổi càng cao, thành danh cũng sớm hơn, đều là người trong giới ít nhiều cũng quen biết.

Hai bên bởi vì phong cách quay và sở thích chọn phim chụp cũng đều một trời một vực. Cho nên không có mâu thuẫn gì lớn.

Lần này phim mới của Tiêu Dương chọn diễn viên, ông cũng trọng điểm suy xét Cam Vinh. Mặc dù Cam Vinh diễn thử không phải nam chính. Nhưng Tiêu Dương cảm thấy những thứ này đều có thể thương lượng, quan trọng là vai quan trọng này có thể có người giữ được hay không!

--- ---
Bên nhà sản xuất có một đại biểu là "quan hệ người thân" với Hạ Bình đã đón tiếp từ sớm, tự nhiên là toàn lực giúp Vệ Hà Tịch vớt phiếu bầu.

Đáng tiếc gã mặc dù nghĩ biện pháp làm cho Vệ Hà Tịch lên sân khấu trước, chiếm được ưu thế "vào trước là chủ". Hơn nữa chờ sau khi Vệ Hà Tịch diễn thử xong cũng hết sức ca ngợi.

Nhưng không chỉ có đạo diễn, biên kịch còn là một người phụ trách khác bên nhà sản xuất đều phản ứng bình bình.

"Ngoại hình cũng không tệ lắm, kỹ thuật biểu diễn còn cần tôi luyện, diễn viên nam phim cổ trang mặc dù cũng muốn đẹp trai. Nhưng luôn có một kịch bản đẹp trai giả vờ lạnh lùng đùa giỡn, khán giả sẽ nhìn chán không nói, còn dễ dàng sinh ra cảm giác không thích hợp."

Tiêu Dương không có thành kiến với phim thần tượng đơn giản. Trên thực tế, ba của ông trong điện ảnh mấy năm nay cũng sẽ tuyển diễn viên trẻ tuổi có sự nổi tiếng. Thậm chí ca sĩ đến đảm nhiệm vai quan trọng.

Nhưng đều này là phải muốn vai có thích hợp mới có thể dùng.

Vệ Hà Tịch ở trong giới phim truyền hình trong nước đã xem như một tiểu sinh hot nhất, chủ yếu đi con đường tinh anh; diễn qua: tổng giám đốc bá đạo, nhạc sĩ, hotboy, bác sĩ và cảnh sát. Thân phận mỗi một vai đều không phải hoàn toàn giống nhau.

Nhưng dưới cái nhìn của Tiêu Dương, đóng 10 bộ và đóng 1 bộ như vậy không khác gì quá lớn.

Kỳ thật Vệ Hà Tịch vừa mới diễn qua một bộ phim gián điệp xem như nước cờ đầu chuyển hình.

Nhưng Tiêu Dương vừa nghe nói đoàn phim này phối trí thì biết lại là chuyện "đổi thang mà không đổi thuốc". Nói là gián điệp, kỳ thật hơn phân nửa là khoác áo gián điệp ngoài phim thần tượng.

So sánh với Lục Dương đóng qua <Truy đuổi> của đạo diễn Lư thì Tiêu Dương ngược lại càng đáng tin một ít. Dù sao ánh mắt đạo diễn Lư là có tiếng tốt trong nghề. Mấy năm trước ông nâng đỏ Đàm Cánh Xuyên, sự thật chứng minh quả thật lợi hại.

Cho nên Lục Dương có thể thuận lợi đóng máy ở <Truy đuổi>. Sau này lúc gặp được nguy cơ bịa đặt cũng được đạo diễn Lư che chở lô, đủ để nói nhân phẩm và kỹ thuật biểu diễn của cậu đều không tệ.

Đương nhiên, dựa vào mắt người bình thường xem thì vấn đề của Lục Dương cũng rất nghiêm trọng. Đó chính là tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm quá ít.

Nhưng Tiêu Dương có thói quen người "mắt thấy mới là thật". Ông muốn đích thân xem Lục Dương diễn thử mới có thể đưa ra quyết định.

--- ---
Lục Dương phải diễn một đoạn ngắn là sau khi thái tử Đại Lương bị ám sát bỏ mình, hoàng đế Đại Lương không hề tin tưởng bốn người con trai còn lại bên cạnh. Vì thế gọi Lục hoàng tử ở nước láng giềng xa xôi về. Đoạn ngắn nam chính Cao Cảnh Thành vừa nhận được chiếu lệnh của phụ hoàng.

Sở dĩ xắp đặt đoạn khó như vậy để cho diễn viên thử vai. Bởi vì vô luận là đạo diễn hay là biên kịch đều coi trọng người diễn thử có thực lực tổng hợp. Nếu kỹ thuật biểu diễn không đạt được như bọn họ yêu cầu, dáng vẻ cho dù có ưu thế cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Đối diễn với diễn viên chính là phó đạo diễn tuyển diễn viên cho <Truyện Tú Anh>. Hắn sẽ làm quan truyền lệnh của Lương Vương, đưa mệnh lệnh của bệ hạ truyền đạt cho Lục hoàng tử.

Chỉ thấy Lục Dương quỳ xuống đất tiếp chỉ, nghe quan truyền lệnh tuyên đọc ý chỉ của Lương Vương.

Trên thực tế, dựa theo thiết lập quá trình truyền chỉ này hàng năm đều sẽ xuất hiện. Chẳng qua nội dung năm rồi hơn phân nửa đều là Lương Vương khuyên nhủ và cảnh báo con trai, yêu cầu hắn ở nước láng giềng mọi lúc đều cẩn thận, không được gây chuyện vô cớ.

Nói cách khác, chính là kêu hắn thành thật ở bên ngoài làm người tốt, đừng chọc rắc rối cho Lương quốc!

Từ lúc ban đầu nhớ mong cố quốc, hy vọng được phụ thân an ủi và quan tâm. Đến sau này nguyện vọng hàng năm thất bại mà dần dần cảm thấy thất vọng, cho đến nản lòng thoái chí.

Lòng Cao Cảnh Thành có bao nhiêu đau khổ và áp lực thì có bấy nhiêu ép muộc muốn trở lại Lương quốc, chứng minh trước mặt phụ thân mình.

Lúc này, Cao Cảnh Thành đã thông qua thám tử mình chôn ở Đại Lương biết được tin thái tử bị ám sát, hiểu rõ ý chỉ lúc này chỉ có lẽ là sẽ làm cho hắn được đền bù mong muốn!

Tiêu Dương phát hiện lúc này trên mặt Lục Dương tuy một mảnh gió êm sóng lặng, thái độ cung kính nhún nhường thuận theo. Nhưng trong mắt lại dường như còn có một chút như hoa lửa phụt ra chờ mong.

Nếu năm nay giống như năm rồi. Tiêu Dương nghĩ bản thân nói không chừng có thể tận mắt nhìn thấy ánh sáng mỏng manh kia trong mắt Lục Dương tan mất từng chút một.

Nhưng nội dung ý chỉ quả nhiên hoàn toàn khác với năm rồi! Trong ý chỉ của phụ hoàng Cao Cảnh Thành biểu đạt mình nhớ mong con trẻ, hy vọng có thể ở Đại Lương cử hành quan lễ* cho hắn. Cho nên muốn đốn Lục hoàng tử tạm thời trở về cố quốc!

(*Quan lễ: nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi. Tức là tuổi thành niên.)

Khi biết được tin tức xác thật này, đối với Cao Cảnh Thành chờ đợi nhiều năm mà nói sẽ là chuyện vui sướng cỡ nào.

Trước đó, gần như tất cả diễn viên đều biểu hiện ra loại vui sướng này. Hơi có trình tự, chỉ là sẽ biểu hiện ra một loại áp lực trong vui sướng, lấy biểu hiện đặc điểm tính cách và hạn chế thân phận Cao Cảnh Thành

Lúc Tiêu Dương cho rằng Lục Dương sẽ biểu đạt giống như đám người Vệ Hà Tịch thì Lục Dương lại làm ra một động tác rất ngoài dự đoán của mọi người. Cậu lại nhắm đôi mắt lại!

Tục ngữ nói rất hay, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Lúc diễn viên đang đóng phim, trên mặt có lực biểu hiện nhất chính là đôi mắt. Cho nên bình thường diễn viên sẽ cố gắng vận dụng đôi mắt để biểu đạt tình cảm của mình, như vậy rất dễ dàng làm cho khán giả cảm giác được tình cảm nhân vật thay đổi.

Nhưng bây giờ Lục Dương lại đột nhiên "đóng lại" cánh cửa sổ quan trọng này! Làm cho người có một loại, hắn đang từ chối biểu đạt cảm xúc của mình.

Từ từ... Đúng vậy, chính là biểu đạt từ chối!

Tiêu Dương rất nhanh ý thức được lúc này Lục Dương nhắm mắt, kỳ thật chính là cậu hiểu lúc này Cao Cảnh Thành phải làm động tác. Nhắm mắt lại không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài, để cho tất cả sóng gió dữ dội đều ẩn sâu trong lòng. Ngay cả tâm phúc của Cao Cảnh Thành cũng đều không thể nào biết được. Huống chi là quan truyền lệnh mang theo "mật chỉ" đến mượn cơ hội quan sát Lục hoàng tử?

Thời gian của động tác nhắm mắt này khống chế rất xảo diệu. Vừa không sẽ quá ngắn, ngắn đến mức làm cho người ta không phát hiện được. Nhưng cũng sẽ không quá dài mà sinh ra loại cảm giác quá cố tình không hợp này.

Trong lòng Tiêu Dương thầm khen, vô luận là Lục Dương trời sinh hay là hai tháng ở trong <Truy đuổi> mài giũa được. Loại kỹ thuật biểu diễn này trong diễn viên sinh viên đã tính người xuất sắc.

Cho dù không suy xét đến tuổi của Lục Dương thì cũng là chuyện rất khó có được. Ai có thể nghĩ đến một người trẻ tuổi chưa tròn 20 tuổi lại có thể cẩn thận và xâm nhập nghiên cứu nhân vật như thế, thủ pháp xử lý lại tự nhiên và có chiều sâu như thế.

Đương nhiên, hoàn toàn hấp dẫn Tiêu Dương sẽ không phải chỉ một động tác nhắm mắt. Trên thực tế, chờ Lục Dương mở to mắt rốt cuộc bắt đầu biểu đạt cảm xúc "mừng như điên" thì Tiêu Dương mới thật sự cảm thấy hứng thú với cậu!

Ánh mắt và biểu cảm của cậu bao hàm quá nhiều tin tức! Cái loại khát vọng nhìn thấy phụ hoàng vui sướng và hết sức chân thành, có thể làm cho người cảm thấy vừa xót xa vừa cảm động.

Nhưng động tác và biểu cảm của cậu lại rất khắc chế, mang theo rụt rè và cao quý của hoàng tộc, phảng phất như không muốn bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Loại này huyết mạch khắc chế nguyên tự khác biệt rất lớn với áp lực bình thường. Cho nên nhìn qua tự nhiên hơn, cũng có chiều sâu hơn.

Phó đạo diễn tuyển diễn viên đối diễn gần với cậu cảm nhận càng rõ ràng. Hắn cảm thấy Lục Dương trước mắt so với bất cứ một người thử vai nào trước đó đều chói mắt hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play