"Anh Dương Dương, tại sao hoa cúc mùa thu mới nở?"
"Anh Dương Dương, tại sao trời lạnh lại không thể ăn kem chứ?"
"Anh Dương Dương, tại sao Hắc Bối không thích thịt bò chứ? Lạc Lạc rất thích thịt bò!"
"Anh Dương Dương, tại sao..."
Vợ chồng Tông Chính Du đã rời khỏi Thân Thành, bác cả Tông Chính Hải cho dù Quốc khánh cũng không có nghỉ ngơi. Lục Dương nghĩ mình không có tiết học, công việc lại bắt đầu sau khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc. Cho nên xung phong nhận việc giúp thím Trương trông trẻ con.
Kết quả là liên tục ba ngày Lục Dương bị đủ loại câu hỏi vây quanh.
Nếu bạn bởi vì nhóc còn nhỏ tuổi mà tùy tiện lừa dối cho qua, vậy thì chúc mừng bạn. Cuối cùng tuyệt đối là nhấc đá lên đập vào chân mình, bạn sẽ không ngừng vắt hết óc nghĩ biện pháp "giải thích" cho một người không trưởng thành là mình.
Hơn nữa hai cục cưng rất biết "xem mặt đoán ý", cũng rất "thức thời".
Tính tình Lục Dương tốt, có kiên nhẫn, vừa nhìn thì biết sẽ không dễ dàng tức giận, có thể nói là đối tượng "dây dưa" tốt nhất.
Mặc dù thím Trương cũng rất yêu cặp sinh đôi, đương nhiên sẽ không nổi giận với bọn nó. Nhưng thím Trương làm việc trong phòng bếp, đây chính là chuyện lớn liên quan đến "có thể bị đói hay không". Đương nhiên không thể để cho thím Trương tốn nhiều thời gian làm chuyện khác.
Cho nên hai cục cưng vẫn dính bên cạnh Lục Dương, làm cho thím Trương không rõ chân tướng thiếu chút nữa ghen tỵ.
Lục Dương cũng không biết khúc mắc bên trong, chỉ cảm thấy nhận được sự ưu ái của cặp sinh đôi là chuyện "đau cũng vui vẻ".
Kỳ thật, đáng sợ nhất không phải bạn bị hỏi một vấn đề, mà một khi trả lời thì có khả năng bởi vậy sinh ra càng nhiều vấn đề. Giống như mấy vấn đề này sẽ phát tán, sẽ lây bệnh. Một khi vấn đề chủ nhân mở ra hình thức "tại sao" đó chính là tuần hoàn vĩnh viễn.
Lục Dương hiện tại rất bội phục người làm nghề giáo viên mầm non. Các thầy/cô mỗi ngày đối mặt với mười mấy bạn nhỏ tương đương đối mặt X10 lần vấn đề.
Lục Dương thật muốn biết bọn họ xử lý như thế nào, và kiên trì như thế nào?
(Giáo viên mầm non: Có quỷ biết chúng tôi đã trải qua cái gì _(:з" ∠)_)
Ăn bữa sáng xong, Lục Dương ngồi trên sô pha trong phòng làm việc ở trên lầu, vừa dựa vào một bạn nhỏ "ham học hỏi như khát", mặt chứa chờ mong nhìn phía cậu.
Lục Dương thông cổ họng kể chuyện xưa cho bọn nó.
Sách báo cho trẻ nhỏ khác với trong tưởng tượng của cậu. Hiện tại bạn nhỏ cũng không chỉ có đọc qua truyện cổ tích, trên thực tế có nhiều lúc chủ yếu lấy loại chuyện xưa ngụ ngôn làm chính.
Đại khái là hy vọng bọn nhỏ ở trong chuyện xưa có thể học được một chút đạo lý làm người và phẩm đức tốt đẹp.
"Hôm nay anh muốn nói đến chuyện xưa giữa voi và hàng xóm của bạn ấy."
Kỹ thuật đọc lời thoại của Lục Dương đã xưa đâu bằng nay, lúc đọc chuyện xưa đến mức có thể cảm nhận được tiết tấu, hết sức hấp dẫn, thỉnh thoảng làm cho hai cục cưng mê say đến mức quên mình muốn nói cái gì.
Nhưng lúc mở đầu một chuyện xưa bọn nhỏ vẫn còn tâm tư "phát tán tư duy".
Khi Lục Dương vừa mở đầu nói "hàng xóm của voi là chó con" thì Hạo Hạo lập tức hỏi: "Chó con là Hắc Bối hả? Bạn ấy cũng là Corgi à?"
Lục Dương nghe vậy ngừng lại, hơi nghiêng đầu nói với Hạo Hạo: "Chúng ta không phải giao hẹn trước kể xong chuyện xưa mới có thể đặt câu hỏi sao?"
Trải qua tiếp xúc mấy ngày, ở dưới kinh nghiệm dạy dỗ không ngừng tổng kết của cậu, và dưới sự nhắc nhở bên ngoài của thím Trương và Tông Chính Hải. Lục Dương cuối cùng sửa sang ra một phương pháp ứng phó với cặp sinh đôi.
Cách nắm quyền giao hẹn trước, cách dời lực chú ý, vừa tránh cho hai nhóc rúc vào sừng trâu cũng làm cho cậu không chịu đủ đau khổ "đặt câu hỏi".
Quả nhiên, sau khi Hạo Hạo nghe lời Lục Dương nói lập tức vươn ra bàn tay trắng nõn che miệng lại, tỏ vẻ mình là bé ngoan nhất định sẽ tuân thủ giao hẹn.
Mà lúc này Hi Hi dựa bên kia Lục Dương thấy thế không khỏi cười ha ha lên, dường như cảm giác dáng vẻ này của Hạo Hạo rất thú vị.
Lục Dương trải qua mấy ngày cẩn thận quan sát, cậu phát hiện Hi Hi và Hạo Hạo mặc dù dáng vẻ giống nhau như đúc. Nhưng nhìn từ tính cách lại rất khác nhau.
Cục cưng cung Sư Tử đều được mặt trời chiếu mạng, hoạt bát đáng yêu.
Nhưng Hi Hi hoạt bát mang theo một tia ngại ngùng, hơn nữa em trai sinh đôi tương đối hướng ngoại, bé càng giống như một người đi theo, người lắng nghe.
Nhưng việc này cũng không có nghĩa là Hi Hi yếu đuối mà khinh. Trên thực tế bé cũng có thứ mình kiên trì.
Ví dụ như: bé không thích ăn ớt xanh. Cho nên dù thím Trương năn nỉ ỉ ôi lại chỉ có thể đổi được dáng vẻ đáng thương của Hi Hi với hai hàng nước mắt lưng tròng hỏi "Có thể lần sau mới ăn được không", làm cho người căn bản không đành lòng lại buộc bé ăn.
Còn Hạo Hạo là một nhóc tràn ngập lòng hiếu kỳ, lá gan cũng lớn, tính tình tinh quái, thỉnh thoảng chọc cho ba bé tức giận đến dở khóc dở cười.
Mặc dù tính cách hướng ngoại sẽ có vẻ xúc động. Nhưng đứa nhỏ này can đảm cẩn thận, có thể chơi thì buông ra chơi. Nhưng chỗ nên chú ý từ trước đến nay không làm cho người lớn lo lắng.
Ví dụ như phòng bếp bé sẽ không muốn đi "thám hiểm", đặc biệt là trước khi ăn cơm. Bởi vì lúc này thì chỗ đó mở ra rất nhiều đồ điện, còn có thím và dì bận rộn, không cẩn thận thì có khả năng làm cho mình bị thương, tự nhiên muốn tránh thật xa.
Giống như Hi Hi và Hạo Hạo sẽ "chảy nước miếng" với Hắc Bối có rất nhiều tài nghệ. Lục Dương nhìn hai cục cưng cũng rất hâm mộ ba mẹ nhà người ta.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng có cặp sinh đôi ở nhà họ Tông Chính thì có bao nhiêu hạnh phúc!
Cũng khó trách ông nội và ba mẹ hai bé mặc dù ở nước ngoài còn mỗi ngày gọi điện thoại đến, chỉ vì nghe một chút giọng của hai nhóc.
* * * Ở nhà chung với cặp sinh đôi hợp nhau rất nhanh, rất tốt. Toàn bộ ngày nghỉ của Lục Dương đều không rảnh rỗi, nhưng rất phong phú vui vẻ.
Chờ lúc người đại diện Vương Hữu Lan gọi điện thoại tới nhắc nhở Lục Dương phải chính thức chụp poster và video làm đại sứ cho game thì Lục Dương thiếu chút nữa quên mình còn công việc phải làm.
Hi Hi và Hạo Hạo nghe Lục Dương nói ngày hôm sau phải "tăng ca" rất luyến tiếc.
"Bác ơi, tại sao ngày nghỉ mà anh Dương Dương phải đi làm vậy?" Hạo Hạo nhìn về phía Tông Chính Hải ngày nghỉ cũng phải đi làm bình thường. Dường như đối với bác phải đi làm không có tỏ vẻ bất cứ kỳ quái gì lại đau lòng Lục Dương phải đi làm.
Tông Chính Hải ở trong lòng cháu "cả năm không nghỉ ngơi" trả lời: "Bởi vì anh ấy đã nghỉ trước đó hai ngày, toàn bộ đều dùng để đọc sách chuyện xưa cho hai cháu. Cho nên bây giờ phải trả lại."
Trí nhớ của hai nhóc từ nhỏ đã tốt, còn nhớ rõ bọn nó đến Đế Cảnh Quận chính là hai ngày trước lễ Quốc khánh, mà Lục Dương ở nhà chơi với bọn nó cũng là sự thật.
Cho nên Hạo Hạo rốt cuộc gật đầu, tỏ vẻ hiểu lời giải thích này. Nhưng mập mờ chọt chọt muốn Lục Dương dẫn bọn nó ra ngoài chung.
Chuyện này cho dù Lục Dương có cưng chiều hai nhóc cũng không có khả năng tự chủ trương. Vì thế cậu thương lượng với Tông Chính Hải một chút.
Bởi vì nơi quay chụp cũng không phải chỗ Lục Dương quen thuộc, dẫn trẻ con theo hiển nhiên không hiện thực được. Cuối cùng bọn họ quyết định để cho hai nhóc "cô đơn buồn chán" đi theo bác cả nhà mình đến tổng bộ Tông Thiên tham quan.
Chung quy chỗ đó là địa bàn nhà họ Tông Chính, mà Tông Chính Hải hoàn toàn xứng đáng là Vương gia, tuyệt đối có thể vừa làm cho bọn nó mở rộng tầm mắt, cũng có thể cam đoan bọn nó an toàn.
Vì thế cùng ngày Lục Dương ra ngoài "trả nợ" cùng với hai nhóc ở trước cửa trình diễn một màn chia tay làm người ta cảm động, quả thật có thể cho người nghe đau lòng, làm người nghe rơi nước mắt.
--- --- Giống như những lần khác đi làm, cho dù trì hoãn ở cửa một chút Lục Dương vẫn đến sớm với giao hẹn chụp poster, điều này làm cho người phụ trách của Phương Khoa cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà chờ sau khi Lục Dương hóa trang xong thì hắn càng thêm may mắn lúc trước mạo hiểm đưa ra quyết định dùng người mới này.
Chỉ thấy Lục Dương mặc một bộ trường bào màu trắng hoa văn ẩn. Cổ áo, cổ tay áo và vạt áo đều thêu chỉ bạc, ở dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng độc đáo, nhìn qua rất hoa lệ.
Nhưng đều không thể che dấu ánh sáng trên mặt Lục Dương.
Vì hóa trang thành hình tượng Yêu tu nên đánh khối trên mặt Lục Dương, làm cho người ta một loại cảm giác rất thần bí!
So với hóa trang lúc đóng phim rất nhạt, thì lúc này trên mặt Lục Dương có rất nhiều chỗ thợ trang điểm phải bỏ nhiều công sức.
Một tổ hợp cứ như vậy ở bên nhau dẫn đến hiệu quả rất ngạc nhiên!
Thợ trang điểm hoàn thành một "tác phẩm" trước mắt mình đến hài lòng nhất mới thôi. Trợ lý thừa dịp bọn họ còn đang điều chỉnh lại chút chi tiết thì chụp Lục Dương hai tấm.
[Sớm như vậy có ai trong hội không? Có cái này cho mọi người xem!] Trợ lý trang điểm hét to trong hội.
[Có, là cái gì?]
Ngay từ đầu còn chỉ có 2-3 người chào hỏi linh tinh. Chờ đến khi người trợ lý đăng ảnh chụp sườn mặt của Lục Dương thật giống như ném cục đá vào mặt hồ yên tĩnh, trong nháy mắt mọi người bật lửa nhiệt tình.
[A a a, đây là cửu vĩ hồ trong Tiên Đồ sao? Người này cũng quá đẹp đi!]
[Liếm bình, liếm bình, tôi muốn chụp nó lại làm màn hình nền!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT