Đàm Cánh Xuyên vừa mới kết thúc một cảnh nhìn Dương Tư và Lục Dương chờ lượt diễn trốn ở bên cạnh kề tai nói nhỏ. Vì thế đi tới: "Đang nói chuyện gì mà Tư Tư cười vui vẻ đến như vậy?"
Từ góc độ của Dương Tư có thể nhìn thấy hắn trước. Vì thế cô lập tức trả lời: "Nói chuyện gì có thể làm cho em vui vẻ à? Đương nhiên, bất luận nói chuyện gì chỉ cần ở bên A Dương em cũng rất vui vẻ."
Cô nói xong còn cố ý gác đầu lên trên vai Lục Dương, mặt mũi tràn đầy tươi cười nháy mắt với Đàm Cánh Xuyên.
Lục Dương mặc dù thường xuyên bị cô "đùa giỡn". Nhưng chiếm đa số là trêu chọc trong lời nói, động tác tiếp xúc bình thường cũng chỉ giới hạn đến tay trong tay. Hiện tại đột nhiên bị nữ thần yêu thương nhung nhớ, Lục Dương không chỉ không có vui mừng ngược lại hoảng sợ!
Nhưng xuất phát từ lễ phép nên cậu cũng không làm ra hành động kháng cự, miễn cho việc nhỏ trở nên xấu hổ. Vì thế chỉ có thể không nhúc nhích, tay cũng thành thật đặt ở trên đùi, một dáng vẻ vừa ngoan vừa thành thật.
Đàm Cánh Xuyên nhìn bọn họ, một người cười đến "cáo già", một người mặt mũi tràn đầy vô tội mà trong lòng buồn cười. Hắn hoàn toàn biết Dương Tư đang nói đùa, đang chuẩn bị nói cái gì đó đột nhiên cảm giác hơi khác thường. Hắn lập tức cảnh giác nhìn khắp nơi.
Dương Tư thấy hắn lộ ra biểu cảm cảnh giác lập tức phản xạ có điều kiện đứng lên khỏi ghế hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Dương không rõ nguyên nhân cũng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hắn.
Đàm Cánh Xuyên nhìn khắp nơi không phát hiện người nào khả nghi, không muốn làm cho Dương Tư và Lục Dương lo lắng. Vì thế ra vẻ thoải mái nói: "Không có việc gì, tìm trợ lý của anh ở đâu, vừa mới đọc lời thoại nhiều miệng hơi khát."
Lục Dương nghe Đàm Cánh Xuyên nói khát lập tức nói: "Em gọi đồ uống bên ngoài rồi, Tiểu Tống đã đi lấy lập tức quay lại."
Bởi vì ngày hôm qua tạp chí của Lục Dương lên kệ nên rất nhiều nhân viên và diễn viên trong đoàn phim đều chúc mừng cho Lục Dương, còn mua tạp chí ủng hộ.
Phát ra loại thiện ý này đối với người mới coi như đã rất nể tình. Cho nên hôm nay Lục Dương mua đồ uống mời mọi người, xem như cảm ơn.
Đàm Cánh Xuyên nghe vậy lập tức nói: "Vậy quá tốt, anh chờ đồ uống của em."
Lúc này trợ lý của Đàm Cánh Xuyên đi đến. Đàm Cánh Xuyên lấy di động của mình về. Sau đó hắn giống như vô tình nhìn nhìn váy của Dương Tư cười nói: "Anh ở bên kia vừa chạy rượt đuổi vừa trèo tường, cả ngày mặt xám mày tro, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của doanh nhân giàu có Nam Dương. Hai người ngược lại thật tốt, vẫn còn sạch sẽ ngăn nắp như vậy."
Dương Tư nhìn thấy hắn cầm di động, giống như hiểu cái gì vì thế nói tiếp: "Anh là nam chính mà, người tài giỏi thường nhiều việc. Nữ chính và nam hai phụ trách xinh đẹp như hoa là được. Chụp giúp em và Lục Dương một tấm đi, về sau cơ hội được mặc xinh đẹp như vậy không nhiều."
Đến cốt truyện phía sau của <Truy đuổi> thì Lục Dương đóng vai Giang Thiên Túng bị thương nằm viện. Mà Dương Tư đóng vai Ngô Lệnh Tuyết cũng vứt bỏ thân phận đại tiểu thư bắt đầu cùng Phương Duệ dấn thân vào công việc. Tự nhiên sẽ không "thể diện" và "hằng ngày" ăn mặc như vậy.
Đàm Cánh Xuyên ngoài miệng nói "xấu xí" nhưng vẫn mở di động ra chụp một tấm cho hai người.
Sau đó lại nói chuyện vài câu, xóa đi đề tài này. Đàm Cánh Xuyên lại không có quên chuyện vừa rồi như vậy. Hắn giả vờ rời khỏi đi dặm phấn lại lập tức tìm đến hai trợ lý của mình.
"Bây giờ phải quay riêng, giúp tôi nhìn xem hôm nay trong đoàn phim có người nào quay ở bên tổ A đến hay không."
Hắn suy nghĩ còn bổ sung nói: "Lại nhìn xem có phải có người không quay cũng chạy tới hay không."
Một người trợ lý hơi lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm nghe được hắn nói như vậy lập tức có điều phản ứng: "Cánh Xuyên, là có người bên trong chụp lén hả? Chụp cái gì?"
Vừa rồi cái quả thật là hắn và Dương Tư, Lục Dương ba người đứng chung một khung. Nhưng Đàm Cánh Xuyên cũng không biết đối phương chụp cái gì, tại sao chụp như vậy. Cho nên mới thận trọng một chút.
"Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, cẩn thận một chút cũng không xấu, đề phòng từ lúc chưa xảy ra chuyện thôi."
Đàm Cánh Xuyên đã hợp tác qua với nhân viên đoàn phim <Truy đuổi>. Vô luận là đạo diễn Lư, biên kịch hay đội ngũ sản xuất đều rất quen thuộc.
Bọn họ thuộc về đội ngũ vô cùng chuyên nghiệp. Cho nên đối tượng Đàm Cánh Xuyên hoài nghi ngược lại là diễn viên bên này.
Sau đó Dương Tư tìm cơ hội hỏi Đàm Cánh Xuyên. Hắn dặn dò nói: "Ở phim trường vẫn là chú ý một chút, mỗi một hành động của em đều có người nhìn đấy." Trong giọng nói của hắn mang theo một tia trách cứ.
Dương Tư nghe ra ý của hắn có chút không khoái: "Chính là bởi vì ở phim trường người nhiều như vậy em mới cảm thấy không có việc gì."
Đàm Cánh Xuyên nhìn cô nói thẳng: "Đó là bởi vì em không sợ, nhưng không có nghĩa là người khác không sợ."
Dương Tư nghe vậy mím môi, muốn phản bác lại biết đối phương nói không sai. Dựa vào bối cảnh của cô quả thật không sợ cái gì.
Trên thực tế, từ khi cô ra mắt tới nay thì không có người nào dám đụng chạm đến cô, viết một số tin tức giả lung tung rối loạn.
Trong khi những nữ minh tinh khác hoặc nhiều hoặc ít sẽ chịu tin tức phức tạp như "chỉnh hình", "bị bao dưỡng", "tai tiếng". Đưa tin về cô quả thực tích cực ánh mặt trời đến một từ "dối trá".
Thật vất vả đụng tới nam thần Đàm Cánh Xuyên hợp tác nhiều lần. Theo lý thuyết nên truyền nhiều tai tiếng, hai bên còn xem đối phương như hồng thủy mãnh thú, tránh được bao nhiêu xa thì bấy nhiêu xa. Dẫn đến đảng "Tư Xuyên" chỉ có thể cả hành trình dựa vào sự tưởng tượng của mình mới có thể sống sót.
Dương Tư cũng biết hành động trước đó của mình không ổn, chỉ là vẫn có chút mạnh miệng không muốn thừa nhận. Nhưng cô cũng không phải người không nói đạo lý. Vì thế ngượng ngùng hỏi: "Vậy anh đăng ảnh chụp của em hay là em tự đăng lên?"
Mặc kệ có người chụp lén hay không, cô làm đương sự nên đăng trước. Ngược lại ngăn chặn lăng xê ác ý.
"Hôm qua em mới đăng Weibo về Lục Dương. Hôm nay lại đăng thêm một tấm hình này không sợ người khác không liên tưởng giữa hai người sao?"
"Liên tưởng cái gì? Em lớn tuổi hơn Lục Dương, cậu ấy còn là sinh viên!"
"Hiện tại chị em yêu nhau trong giới giải trí còn ít sao? Em nếu muốn cho cậu ấy chọc phiền phức không cần thiết thì đăng đi."
Dương Tư vốn dĩ muốn nói một câu "chị em yêu nhau thì chị em yêu nhau". Nhưng lý trí nghị lại việc này không khỏi không công bằng với Lục Dương. Cho nên nhịn một hồi mới nói: "Vạn nhất thực sự có người chụp lén xào tin tức giả thì làm sao bây giờ?"
"Em đã đăng một tấm, người khác nói không chừng còn chuyện khác." Đàm Cánh Xuyên suy nghĩ nói: "Chúng ta trước tiên không đăng, xem thử có ai nhảy ra hay không. Dù sao chỗ này anh nắm chắc, đến lúc đó có thể làm chứng cho hai người."
Dương Tư nghĩ lại cảm thấy cô và ục Dương "thân mật" nhất, cũng chính là hôm nay cảm thấy Đàm Cánh Xuyên nói có lý.
Đến lúc đó người khác tưởng lăng xê khẳng định sẽ đăng tấm hình này. Sau đó bọn họ kêu Đàm Cánh Xuyên đăng ảnh chụp ra làm chứng, nói lúc ấy có người thứ ba ở đây.
Một tấm lợi hại nhất nhất đều chứng minh là "cắt câu lấy nghĩa", khác với tự nhiên cũng theo không đủ. Nghĩ đến đây, Dương Tư rất bội phục Đàm Cánh Xuyên: "Vẫn là anh cẩn thận."
Đàm Cánh Xuyên vốn dĩ có quan hệ với cô rất tốt, cũng không dự định bởi vì chuyện này ầm ĩ không thoải mái. Vì thế lập tức cười nói: "Không có gì, chỉ là chín chắn hơn em."
Ý là nói lúc mình bị truyền thông đuổi theo tìm tin tức, đối với xử lý loại chuyện này rất có kinh nghiệm.
Nghe được người nào đó vô lương tâm khoe khoang, Dương Tư trừng mắt nhìn hắn một cái. Cô nghĩ tới cái gì lại nói: "Anh đối xử với Lục Dương rất tốt, đảng dò đường đứng rất ổn." Ít nhất ổn hơn đảng "Tư Xuyên" đáng thương.
Đảng "dò đường" chính là đảng CP Đàm Cánh Xuyên và Lục Dương.
Đàm Cánh Xuyên nghe vậy cười đến muốn mê người bao nhiêu thì có bấy nhiêu mê người: "Chỉ cho phép em thích nhưng không cho phép anh thích à?"
* * * Một ngày giữa tuần tháng 9, đoàn phim <Truy đuổi> giống như bình thường từ sáng sớm đã bắt đầu công việc quay, gần như không khác gì bình thường.
Nhưng đối với Lục Dương lại là một ngày rất không tầm thường. Bởi vì hôm nay sau khi quay xong cảnh ở "phòng bệnh" thì cậu có thể hoàn thành vai diễn của mình ở trong <Truy đuổi>.
Một phòng bệnh trong bệnh viện tô giới Thân Thành thời kỳ dân quốc, trên người thanh biên mặc trang phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt lại bình tĩnh nằm ở trên giường bệnh.
Một người đàn ông ngồi ở bên giường nhìn thanh niên trên giường bệnh im lặng không nói.
Lúc này có người đi đến gõ cửa báo cáo với y: "Tổng Bí thư, đại tiểu thư nhà họ Ngô và vị hôn phu của cô ấy đến đây, nói muốn thăm Giang thiếu gia."
Người đàn ông như nghe được chuyện gì buồn cười mỉa mai nói: "Muốn đến xem Thiên Túng chết chưa hả?" Nếu Thiên Túng chết thì chuyện xảy ra đêm qua cũng không thể nào biết được.
Y nói với người đó: "Để cho bọn họ vào đi!"
Một lát sau Ngô Lệnh Tuyết dẫn đầu vọt vào phòng bệnh, Phương Duệ theo sát sau đó.
Nhìn thấy thanh niên trên giường bệnh, mặt mũi thiếu nữ tràn đầy tiều tụy lập tức phá vỡ: "Thiên Túng!"
Đêm qua sau khi cuộc bắn nhau qua đi, tin tức nhà họ Giang bị phong tỏa. Cô trằn trọc một đêm không thể chợp mắt, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ khi thanh mai trúc mã chắn ở trước mặt bọn họ, còn có đối phương ngã vào trong vũng máu lại không ngừng thúc giục cô rời đi, lộ ra biểu cảm đau khổ phảng phất như giải thoát.
Phương Duệ nắm chặt bả vai của Ngô Lệnh Tuyết, nhìn thanh niên trên giường âm thầm cắn chặt răng.
"Ngô tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm hôm trước cô vừa mới đính hôn phải không?" Giang Thiên Phó nhìn dáng vẻ của bọn họ cười mỉa nói: "Ngày hôm qua một mình chạy ra xem kịch. Hôm nay còn rảnh chạy đến bệnh viện, cô không sợ xui xẻo hả?"
Lúc nhắc tới "một mình" thì y cố ý tăng thêm giọng điệu.
Ngô Lệnh Tuyết lập tức quay đầu, nhìn thẳng về phía anh Thiên Phó đã từng vô cùng quen thuộc này. Hiện tại lại bội phần cảm thấy xa lạ: "Anh... anh thật nhẫn tâm mà! Thiên Túng là em trai của anh đó!!"
Vì hoàn thành kế hoạch đảng Quốc Dân, y biết rõ có mặt Thiên Túng nhưng lại không có một tia mềm lòng. Mấy đặc vụ đảng Quốc Dân kia nổ súng căn bản không có quan tâm đến sự an toàn của Thiên Túng, chỉ một lòng muốn bắt được người đảng Cộng sản ám sát quan lớn chính phủ và đảng Quốc Dân!
Giang Thiên Phó nghe vậy ánh mắt từ Phương Duệ xẹt qua cô, cuối cùng ngừng ở trên mặt Thiên Túng: "Trên đời này người không nhẫn tâm dễ bị thương nhất, cũng dễ chết nhất!"
Cho nên hiện tại Thiên Túng nằm ở trong này, mới có thể là người luôn mạnh miệng, tâm địa lại lương thiện nhất.
Ngô Lệnh Tuyết thoáng như nghe được một chữ làm cho cô không thể chấp nhận được điên cuồng lắc đầu nói: "Không, sẽ không! Không có khả năng!"
"Được, nể tình giao tình giữa hai nhà Giang - Ngô, chúng tôi cũng cho cô gặp được. Bây giờ, dẫn theo vị hôn phu của cô." Giang Thiên Phó cũng không nhìn Ngô Lệnh Tuyết nói: "Cút đi!"
Phương Duệ vẫn luôn không nói lời nào ôm Ngô Lệnh Tuyết đang kích động. Hắn nhìn về phía Giang Thiên Phó gằn từng chữ nói: "Tổng Bí thư Giang, người không nên đứng ở chỗ này chỉ sợ không chỉ chúng tôi."
Hắn không để ý đến trong nháy mắt đối phương nổi giận: "Người ra lệnh nổ súng mới là người không có mặt mũi gặp cậu ấy nhất!"
Giang Thiên Phó nghe được lời Phương Duệ nói rốt cuộc không khống chế được trong lòng nổi giận và điên cuồng. Y xông lên trước bắt lấy vạt áo Phương Duệ đứng bảo vệ Ngô Lệnh Tuyết ở phía trước, thiếu chút nữa muốn xoay người đánh nhau.
Bác sĩ Dương dẫn theo y tá của bệnh viện xông vào mời đoàn người quấy rầy bệnh nhân "nghỉ ngơi" đi ra ngoài.
Lúc này, màn ảnh không có đuổi theo bọn họ rời đi, mà là một màn cận cảnh cho Giang Thiên Túng trên giường bệnh.
Trên gương mặt tuấn tú của thanh niên tràn ngập bình tĩnh và trầm tĩnh, đối với những người xung đột và khắc khẩu bên cạnh không có bất cứ phản ứng gì. Giống như thế giới của cậu không có chiến tranh, nợ nước thù nhà và âm mưu quỷ kế, không có hỗn loạn sôi nổi.
--- --- "Cắt!" Đạo diễn Lư dùng loa nói.
Lúc này mấy diễn viên quay lại trong "phòng bệnh", Lục Dương trên giường bệnh cũng mở to mắt.
Chờ cậu bước xuống giường bệnh một nhân viên tiến lên đưa cho cậu một bó hoa. Người ở đây do đạo diễn Lư đi đầu cho cậu tràn pháo tay.
Lục Dương ôm lấy bó hoa tươi nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người cũng nở nụ cười. Làm sao bây giờ? Cậu vẫn chưa muốn rời đi, cũng đã bắt đầu nhớ mỗi người trong đoàn phim.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT