Bởi vì thời gian còn sớm nên Lưu Hướng Hùng trực tiếp đưa Lục Dương về Đế Cảnh Quận.
Mặc dù mỗi lần cách hai ngày có gọi điện thoại cho cậu tán gẫu, nhưng thím Trương đã hơn một tháng không tận mắt nhìn thấy Lục Dương. Lúc này bà rất vui mừng, vừa vỗ nhẹ cánh tay cậu vừa liên tục nói: "Gầy, gầy."
Lúc vừa mới vào đoàn thì cân nặng của Lục Dương quả thật liên tục giảm xuống. Nhưng sau đó bởi vì nhiều mặt đốc thúc nên gần đây đã khôi phục lại, so với lúc vừa rời khỏi Đế Cảnh Quận kỳ thật không có khác biệt quá lớn.
Nhưng trưởng bối cảm thấy bạn lạnh, trưởng bối cảm thấy bạn gầy, luôn tiêu chuẩn phán đoán của bọn họ. Tiểu bối ngoài bảo đảm bản thân nhất định ăn no ăn được, mặc nhiều mặc dày thì không còn cách nào.
Lục Dương cũng không ngoại lệ, cười ha ha nhận chén canh thím Trương bưng tới, vừa mới vào cửa đã uống một chén lớn.
Nhìn thấy thím Trương bận trước bận sau muốn chuẩn bị bữa tối thì Lục Dương quyết định vẫn là ăn ở nhà. Vì thế gửi tin nhắn cho Tông Chính Hải.
Lúc này một tiếng vang trong trẻo của lục lạc từ xa lại gần, cùng với một bóng dáng lông xù nhỏ tiến vào mi mắt Lục Dương.
Vẫn là "gương mặt tươi cười" quen thuộc, vẫn là mông nhỏ quen thuộc. Hắc Bối ở bên chân Lục Dương lắc lư hai vòng, bắt đầu dùng chân trước níu chân.
Thấy Lục Dương ngồi xổm xuống lập tức ngã người nằm xuống lộ ra bụng nhỏ lông xù, một dáng vẻ nhỏ cầu vuốt ve.
Lục Dương không làm cho nó thất vọng, một tay không đủ lại dùng hai tay lên. Xoa bụng một hồi, xoa đầu nhỏ một hồi, thuận tiện xoa bóp móng vuốt nhỏ, xoa nhóc đến xoay tới xoay lui thật không vui.
Vui đùa ầm ĩ một hồi Lục Dương ôm nó lên, cẩn thận mà ước lượng nói: "Hắc Hắc, em lại nặng."
"Gâu gâu gâu!" Hắc Bối vẫn rất mẫn cảm với chuyện cân lượng, lập tức "phản bác" lời chủ nhân.
Thím Trương nghe được cũng giải thích giúp nó: "Chỉ là trưởng thành, không mập." Trong nhà rất chú ý cân nặng của Corgi thay đổi, dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của bác sĩ thú ý khống chế việc ăn uống và bảo đảm lượng vận động.
Lục Dương chỉ là nói giỡn với nhóc, vuốt thuận lông lưng cho nó. Sau đó ôm nó rời khỏi phòng bếp: "Chúng ta không nên quấy rầy thím Trương nấu cơm, đến phòng khách đi."
Ngồi ở trên sô pha quen thuộc, nhìn thấy thảm đã đổi Lục Dương mới rốt cuộc cảm nhận được mình đã thật lâu không về.
Quá khứ lúc một mình, ký túc xá chỉ là nơi ở, là chỗ có thể ngủ. Ngược lại đoàn phim mới là nhà của cậu. Nhưng tình huống hiện tại lại khác, đoàn phim là nhà, nơi này cũng là...
Hắc Bối đã sắp 5 tháng tuổi. Bởi vì nam chủ nhân trong nhà thỉnh thoảng không ở. Cho dù ở cũng sẽ không quan tâm nhiều. Thím Trương lại "cưng chiều" nó, dường như trở thành một bá trong Tông Chính phủ.
Phạm vi thế lực của nó từ phòng của mình lúc trước mở rộng đến một góc phòng khách. Cho tới bây giờ toàn bộ phòng khách và sân nhà đều trở thành lãnh địa của nó. Trên thảm cách một khoảng thì có thể nhìn thấy một món đồ chơi, thỉnh thoảng là nhà vừa mới dọn dẹp lại xong thì món đồ chơi lại xuất hiện.
Thím Trương đã thỏa hiệp với nó, trong nhà ngoài phòng sách và phòng ngủ của nam chủ nhân thì không có chỗ nào là nó không thể tùy tiện đi.
Nếu không phải hiện tại là mùa hè, Corgi hai lớp lông sợ nóng, chỉ sợ nó còn có thể chạy nhảy ở trong sân.
Trước khi Lục Dương về đến nhà thì Hắc Bối đang cắn quả bóng đồ chơi của mình chơi. Sau khi Lục Dương về đến thì nó tự nhiên đối với chuyện một mình chơi đồ chơi mất đi hứng thú. Vì thế vui mừng phấn chấn hoặc kéo hoặc cắn mấy cái đồ chơi lớn nhỏ của mình mới được đều chất đống ở bên chân Lục Dương.
Đầu nhỏ cọ qua cọ lại lên đồ chơi, thỉnh thoảng trộm nhìn biểu cảm của Lục Dương. Nhóc dường như muốn mượn vào biểu cảm này phán đoán cậu thích cái nào.
Lục Dương hơn một tháng không ở nhà, trong lòng cũng muốn bồi thường cho Hắc Bối, lập tức vui vẻ cầm lấy một món đồ chơi trong đó bắt đầu chơi với Hắc Bối.
Vì thế chờ Tông Chính Hải nhận được tin nhắn của Lục Dương, từ công ty trở về Đế Cảnh Quận thì nhìn thấy Lục Dương nhịn không được làm hư hai món đồ chơi mới của Hắc Bối.
Trên thực tế, từ khi Lục Dương có công việc, bắt đầu tự kiếm tiền, hơn nữa cũng cầm học bổng bên trường học. Nên cậu không còn dùng tiền tiết kiệm giống như mấy tháng trước.
Nhưng cậu ăn ở trong Đế Cảnh Quận, sau đó đến đoàn phim. Ngoài mua quà cho Trương, mời mọi người trong đoàn phim chút đồ uống lạnh, chỗ có thể tiêu tiền thật là không nhiều.
Trong nhà ba mẹ Dương Tư có nuôi một con chó tên Teddy đẹp trai. Lúc Lục Dương nói chuyện phiếm với cô thì ngẫu nhiên cũng sẽ trao đổi. Sau đó cùng nhau đặt ở trên mạng một ít sản phẩm, mĩ kỳ danh viết "đặt chung càng ưu đãi".
Tông Chính Hải nhìn Hắc Bối giấu mình ở dưới cái đệm, thỉnh thoảng lộ ra cái đầu chơi trò "trốn mèo" với Lục Dương. Lục Dương cười giống như rất vui vẻ, cũng không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Nhưng ngược lại nghĩ đến mấy ngày kế tiếp sẽ không thấy mặt được trong lòng nhất thời sinh ra một ít phiền muộn.
--- --- Lúc ăn cơm thì thím Trương lải nhải nói: "Nếu như hai ngày tới A Dương không đi đóng phim thì tốt rồi, không thì có thể theo chúng ta về thủ đô."
Lục Dương nghe vậy hơi khó hiểu nhìn về phía thím Trương.
"Ngày 21 là sinh nhật của Hi Hi và Hạo Hạo. Năm rồi lúc này chúng ta sẽ đến thủ đô, ở lại một tuần mới trở về." Thím Trương không nghĩ tới Tông Chính Hải vẫn chưa nói chuyện này với Lục Dương. Vì thế giải thích với cậu.
Tông Chính Hi và Tông Chính Hạo là cặp sinh đôi của em trai Tông Chính Hải, tháng 8 năm nay vừa tròn 4 tuổi, chính là lúc hoạt bát đáng yêu.
Tục ngữ nói ôm cháu không ôm con, chủ nhân Tông Thiên - Tông Chính Hoành tiên sinh đối với hai con trai vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng đối với hai đứa cháu nội đáng yêu này hoàn toàn không nhẫn tâm được.
Cả nhà trên dưới đều xem cặp sinh đôi như tròng mắt mà thương, ước gì có thể hái sao - hái trăng cho bọn nhỏ.
"Người trong nhà đều bận rộn, cũng mượn trường hợp này tụ họp." Tông Chính Hải mở miệng nói.
Tông Chính Hoành hằng năm trấn giữ ở thủ đô, do con thứ Tông Chính Du giúp đỡ. Tông Chính Hải chủ yếu quản lý sự vụ gia tộc ở thành phố Duyên Hải. Tông Chính Hoành còn một người em trai, trước mắt phụ trách hạng mục ở nước ngoài vẫn chưa về nước.
Bởi vì người cả nhà đều rất bận, khó có được cơ hội gặp mặt. Vì thế ông nội của Tông Chính Hải từng định ra quy củ, những ngày lễ đặc biệt, ngày kỷ niệm và sinh nhật thành viên trong gia đình, vô luận bọn họ đang ở nơi nào đều phải bớt chút thời gian về nhà.
Tông Chính Hải nghĩ chờ Lục Dương chụp hình tạp chí xong mới nói với cậu, miễn cho trong lòng cậu nhớ đến chuyện một tuần không thể gặp mặt sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.
Lục Dương cũng hiểu được suy nghĩ của Tông Chính Hải, cậu lập tức nói: "Vậy mọi người xuất phát lúc nào? Em phải nhanh chóng chuẩn bị quà sinh nhật!"
"Giữa trưa ngày kia thì xuất phát."
"Nhanh như vậy?" Lục Dương cẩn thận ngẫm lại, sinh nhật hai bảo bảo là ngày 21. Ngày 20 bọn họ xuất phát trước cũng là bình thường: "Vậy hôm nay em sẽ đi mua."
"Đừng nóng vội, quà anh đã chuẩn bị giúp em rồi."
Tông Chính Hải vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, ý bảo cậu ăn cơm trước: "Ăn sinh nhật người nhà của mình quà tặng chỉ là phụ, chủ yếu là tâm ý. Đến lúc đó em gọi điện thoại cho hai đứa nó, vừa lúc làm quen nhau."
Nhắc tới cặp sinh đôi thím Trương hơi hưng phấn, hứng thú bừng bừng kể chuyện thú vị trong cuộc sống của hai nhóc nhỏ với Lục Dương.
Lục Dương đã thấy qua ảnh chụp của bọn nhỏ, trong đầu hiện lên một cặp bảo bảo với dáng vẻ xinh như tượng ngọc, rất có thể hiểu được loại tâm lý trưởng bối "Hi Hi và Hạo Hạo đáng yêu nhất vũ trụ" này của thím Trương.
Ăn cơm chiều xong, ở trước cửa ra vào lưu luyến chia tay với thím Trương. Lưu Hướng Hùng chuẩn bị lái xe đưa Lục Dương đi đến Bác Á đón Tiểu Tống cùng về đoàn phim.
Nhìn thấy Hắc Bối ôm chân mình Lục Dương không khỏi nói: "Mấy ngày kế tiếp mọi người không ở nhà, hay là để cho Hắc Bối đi theo em đến đoàn phim đi, nói với nhân viên khách sạn hẳn là có thể châm chước."
Tông Chính Hải suy nghĩ, vẫn là khuyên cậu: "Mang thú cưng đến đoàn phim cũng không được tự do, chỉ có thể chờ ở khách sạn. Vậy còn không bằng để ở nhà, có người chuyên phụ trách, có thể hoạt động khắp nơi."
Nghĩ lại Hắc Bối ở lại khách sạn một mình, còn phải bị nhốt trong lồng, thật là cũng rất đáng thương. Quả thật không có tự tại như ở trong nhà.
Lục Dương chỉ có thể ôm nó lên vuốt ve, hứa với nó khi về sẽ mua đĩa bay mới cho nó.
Bởi vì bọn họ phải đến Bác Á trước nên Tông Chính Hải không có đi chung xe.
Chờ khuyên thím Trương về phòng thì hắn mới bước nhanh đến ôm lấy Lục Dương, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên môi cậu.
Mùa hè trời lâu tối, lúc này còn có ánh sáng. Tông Chính Hải có thể nhìn đến lỗ tai Lục Dương nhất thời đỏ lên. Hắn nhịn không được lại đến gần hôn lên môi Lục Dương: "Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh."
Lục Dương bị "đánh lén" liên tiếp, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Được... được..."
Tông Chính Hải nhìn Lục Dương thật sâu, cảm thấy chưa tách ra cũng đã sinh ra tâm tình không muốn buông.
Một tuần kế tiếp còn không gặp được, có thể tưởng tượng được sẽ khó khăn cỡ nào. Có đôi khi thật hy vọng có thể mang Lục Dương theo trên người, như vậy có thể mọi lúc nhìn thấy cậu, chạm được cậu...
"Chúng ta có thể gọi điện thoại... Em còn muốn gọi điện thoại cho Hi Hi và Hạo Hạo..." Lúc này Lục Dương cũng có tâm tình như vậy. Nhưng nghĩ đến sau đó sẽ gặp lại thì cảm giác không mất mát như vậy. Vì thế cố gắng phấn chấn tinh thần.
Tông Chính Hải duỗi tay sờ sờ sườn mặt cậu, lại in một nụ hôn: "Đúng, có thể gọi điện thoại, em còn phải đọc kịch bản với anh."
"Anh đi thủ đô cũng đọc à?" Đó coi như đường dài trong nước!
"Anh muốn nghe giọng của em, trò chuyện với anh là được."
Giọng của Tông Chính Hải chui vào trong lỗ tai Lục Dương, phảng phất như mang theo nhiệt độ. Cậu cảm thấy mặt mình ngày càng nóng. Lúc này cậu mới nhớ đến Lưu Hướng Hùng còn đang chờ mình ở trong xe. Vì thế cuống quít nói: "Vậy... em xuất phát đây!"
"Ừhm, đi đi!" Tông Chính Hải cuối cùng buông tay ra, nhìn theo Lục Dương ngồi trên xe.
Lúc này không dẫn theo Lục Dương về thủ đô, một mặt vì đối phương có công việc trong đoàn phim, đi lại không được tự do. Một mặt cũng bởi vì Tông Chính Hải dự định một mình nói chuyện với ba là Tông Chính Hoành.
Đối mặt với khó khăn cộng đồng phía trước, hắn còn cần chuẩn bị dọn sạch chướng ngại vì tương lai bọn họ. Hy vọng thời gian tiếp theo có thể cùng Lục Dương về thủ đô!
* * * Lục Dương cũng không biết Tông Chính Hải có kế hoạch muốn từng bước "ngả bài" với ba, cậu trở lại đoàn phim nhận được "nhiệt liệt" hoan nghênh từ nhóm đồng bọn.
Vì đáp lại mọi người Lục Dương rất tự giác kêu Tiểu Tống và Lưu Hướng Hùng đi đặt vài món điểm tâm ngọt cho nhân viên đoàn phim ăn trà trưa.
"Trời ơi, thật hâm mộ em có thể đi ra ngoài thông khí. Bảo bảo sắp mệt xỉu rồi!" Dương Tư xụi lơ ở trên ghế hành quân của mình. Lúc ăn bánh ngọt tốt xấu gì cũng mang bao tay nilon, bằng không hình tượng nữ thần thật sự không còn sót lại chút gì.
"A Dương cũng không phải đi ra ngoài chơi, em ấy cũng đi làm việc." Đàm Cánh Xuyên nghe Dương Tư nói lập tức bênh vực Lục Dương: "Em mệt xỉu còn không nắm chặt thời gian nghỉ ngơi mà chơi trò gì đó?"
Dương Tư bĩu môi: "Chơi trò chơi là nghỉ ngơi của em, cũng không dùng đầu óc, tại sao không thể chơi? Chậc chậc, loại chú như anh một chút cũng không hiểu cuộc sống của người trẻ tuổi. Có phải không Lục Dương?"
"Hả?" Lục Dương không nghĩ tới "chiến hỏa" lập tức đốt tới bên cậu, bị hỏi trở tay không kịp.
Dương Tư suy nghĩ cảm thấy mình đã hỏi sai người: "Được rồi, cuộc sống rãnh rỗi của em còn nhàm chán hơn Đàm Cánh Xuyên nữa."
Lúc Lục Dương chờ quay hoặc là xem kịch bản đọc lời thoại, hoặc là xem sách chuyên ngành trong trường học, hoặc là xem phim điện ảnh trên máy tính bảng. Di động để ở bên cạnh nhìn cũng không nhìn một cái.
Dương Tư không dự định tiếp tục đề tài này. Vì thế vừa ăn vừa hỏi: "Buổi sáng hôm nay đóng rất nhiều cảnh chưa kịp hỏi. Ngày hôm qua em chụp tạp chí thế nào? Có ai ở đó?"
Lục Dương ký hợp đồng ảnh chụp không thể cho người bên ngoài xem. Nhưng vẫn có thể miêu tả đại khái tình huống.
Đàm Cánh Xuyên nghe nói cậu và Chu Y của Trúc Tinh phối hợp không tệ thì nhíu mày: Trúc Tinh? Không khí chỗ đó không tính quá tốt.
Khác với công ty điện ảnh Nhạc Đô chỗ Dương Tư chuyên bồi dưỡng diễn viên. Giải trí Trúc Tinh chỗ Chu Y và truyền thông Bác Á chỗ Lục Dương đều giống nhau, nghệ sĩ ký hợp đồng đều là nhiều lĩnh vực.
Diễn viên, ca sĩ, người mẫu, người dẫn chương trình, còn có đội ngũ chuyên môn cổ vũ.
Một người phụ trách phòng làm việc cá nhân của Đàm Cánh Xuyên là từ Trúc Tinh đi ra ăn máng khác. Cô từng đề cập qua với Đàm Cánh Xuyên tình huống trong Trúc Tinh rất phức tạp, cạnh tranh cũng rất lớn.
Minh tinh của Trúc Tinh rất có hiệu suất, có thể nói là một đội ngũ có hiệu suất nhất trong mấy công ty lớn. Cho nên dường như mỗi ngày đều có người mới đến giải trí Trúc Tinh tham gia phỏng vấn. Nhưng những người mới đó cuối cùng có thể lộ diện hay không thì khó mà nói.
Một công ty vừa lớn vừa lợi hại, các nguồn lực trên tay cũng không phải vô cùng vô tận. Nghệ sĩ nhiều khó tránh khỏi không thể chu toàn mọi mặt. Cho nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện có vài người cơ hội nhiều đến mức không có biện pháp nghỉ ngơi, có vài người lại ngay cả cuộc sống cơ bản cũng không duy trì được.
Đàm Cánh Xuyên cảm thấy nghệ sĩ ở giải trí Trúc Tinh chỉ sợ vẫn luôn rất vất vả. Trước khi thành danh phải đau khổ chờ đợi, không biết lúc nào mới có thể thực hiện được giấc mộng. Sau khi thành danh lại bị công ty "bóc lột". Bởi vì Trúc Tinh ước gì có thể ép khô mỗi một phần giá trị của bọn họ.
Cạnh tranh và áp lực lớn có đôi khi là chuyện tốt hảo có thể xúc tiến mọi người không ngừng tăng lên, kích phát tiềm năng bản thân. Nhưng có đôi khi chúng nó cũng giống chiếc hộp pandora, thả ra chính là dục vọng từng bị áp lực, cùng với chính là thủ đoạn và âm mưu không thể thấy ánh sáng.
Nếu không tranh không đoạt thì chờ đợi mình chính là sống uổng thanh xuân và xa vời nguyện vọng không hẹn thành công. Mặc cho ai cũng sẽ không cam tâm sinh ra suy nghĩ khác, cũng là chuyện tự nhiên như vậy.
Loại "cơ chế" này không chỉ trong nghệ sĩ cũng tồn tại trong nhân viên Trúc Tinh. Khôn sống ngu chết, người thích ứng được thì sống sót.
Thoạt nhìn là rất công bằng, rất phù hợp với mấy chữ quy luật tiến hóa. Ở trong đời sống hiện thực tràn ngập bất đắc dĩ và đau khổ.
Người phụ trách kia của phòng làm việc Đàm Cánh Xuyên chính là bởi vì không chịu nổi loại hoàn cảnh làm cho người dần dần vặn vẹo này mới dứt khoát kiên quyết từ bỏ công việc lương cao gia nhập vào phòng làm việc của Đàm Cánh Xuyên, tình nguyện bắt đầu một lần nữa.
Hiện tại Lục Dương nhắc tới nghệ sĩ Trúc Tinh, Đàm Cánh Xuyên không khỏi nghĩ tới mình đã nghe qua một ít tin đồn. Nhưng hắn không muốn vơ đũa cả nắm, dùng thành kiến đối xử với tất cả nghệ sĩ Trúc Tinh. Hơn nữa đường sinh tồn trong giới giải trí vốn dĩ không có một hình thái. Cho nên Đàm Cánh Xuyên không có nói chuyện của Trúc Tinh khắp nơi.
Nhưng nên nhắc nhở Lục Dương, hắn vẫn là châm chước một chút mới mở miệng: "Chụp hình thuận lợi đương nhiên tốt. Nhưng em cũng nói qua người kia chung công ty với Chu Y gặp vài chuyện chỉ sợ sẽ không quá vui vẻ. Nếu không xác định nhân phẩm của đối phương như thế nào, cũng không phải chung công ty vẫn là quan sát lại, không cần phải gấp gáp làm bạn."
Ý của Đàm Cánh Xuyên Lục Dương hiểu rõ, trên thực tế người đại diện Vương Hữu Lan và Tông Chính Hải cũng trước sau biểu đạt qua loại ý này với cậu. Mặc dù cậu có ấn tượng tốt với Chu Y, nhưng nếu liên quan đến Giang Kha thì cậu cũng không muốn quan tâm.
Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương gật đầu tiếp nhận ý kiến của mình cảm thấy rất vui vẻ. Vì để cho đề tài càng thêm thoải mái, hắn chủ động tỏ vẻ: "Chờ tạp chí lên kệ anh nhất định sẽ mua về xem."
* * * Tông Chính Hải đến nhà họ Tông Chính ở thủ đô là hơn 4 giờ chiều.
Vừa mới vào cửa đã thấy hai bảo bảo mặt giống nhau như đúc nhào qua, chuẩn xác ôm lấy hai cái đùi của Tông Chính Hải.
Theo chân hai đứa chạy như điên đến còn có một con chó Corgi xứ Wales lớn lên có tám phần giống với Hắc Bối ở Đế Cảnh Quận, nhưng rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
"Bác ơi, bác ơi, bác có nhớ cháu không? Cháu rất nhớ bác đó!"
"Bác ơi, Hạo Hạo cao rồi, sang năm sẽ cao giống bác đó!"
Trong đó có một nhóc cố gắng ngẩng cao đầu nhỏ, dường như đang quan sát chiều cao chênh lệch giữa mình và Tông Chính Hải, mượn điều này phán đoán nguyện vọng "sang năm sẽ cao giống như Tông Chính Hải" của mình có khả năng đạt thành hay không.
Tông Chính Hải vừa ôm hai bảo bối lên, còn chưa nói gì đã bị hai cái miệng nhỏ một trái một phải há miệng nói.
Corgi chân ngắn vây quanh Tông Chính Hải hai vòng, không ngừng tiến lên ngửi ngửi mùi của hắn.
Dịch Giai đi theo phía sau bọn nhỏ vội vàng đuổi tới, mặt mang xin lỗi nói với Tông Chính Hải: "Anh cả đã về."
Sau đó quay đầu lại giảng đạo lý với con trai: "Hai đứa con quá nặng, nhanh xuống dưới cho mẹ, đừng làm cho bác của hai con mệt!"
Bảo bảo nhất thời trợn tròn đôi mắt, phía sau tiếp trước "tranh cãi" nói: "Không nặng! Một chút cũng không nặng!"
Dường như muốn chứng minh mình không mập, không nặng. Hi Hi dứt khoát vén áo thun nhỏ của mình lên lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, giọng điệu nghiêm túc mà trịnh trọng: "Con có eo!"
Lúc này Tông Chính Du cũng đi ra, bất đắc dĩ nói: "Con của ba, đừng dọa người nữa, bụng nhỏ thì mập, còn eo thì suông."
Hai nhóc bị ba mẹ ruột luân phiên đả kích, nhất thời rất uất ức ôm cổ Tông Chính Hải không buông tay, phát ra tiếng khóc nức nở, nghe lên ra có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tông Chính Du và Dịch Giai: "..."
Hai thằng nhãi ranh này giả vờ thật sự rất giống, không biết còn tưởng rằng bọn họ ngược đãi con trai đây!
Tông Chính Hải ôm hai nhóc lên ước lượng, giọng điệu bình thản nhưng bình tĩnh nói: "Một chút cũng không nặng." Dường như đang đáp lại cặp sinh đôi vừa "tự biện".
Quan hệ giữa Tông Chính Du và anh cả tốt, còn dám nói giỡn. Nhưng cũng sẽ không giáp mặt phản bác ý của hắn. Dịch Giai đối với vị anh cả ít khi nói cười này hơi kính sợ, tự nhiên càng không dám nói lời nào.
Hi Hi và Hạo Hạo cảm giác được ba mẹ ruột ở trước mặt "chỗ dựa" của mình quả thật không chịu nổi một kích nhất thời có tinh thần.
Bọn nhỏ không khỏi hừ hừ, mà là rất có ăn ý gác đầu nhỏ lên trên vai Tông Chính Hải, nhíu cái mũi nhỏ đáng yêu, híp mắt nhìn Tông Chính Du và Dịch Giai.
"Ba đâu?" Tông Chính Hải dường như hoàn toàn không nhận thấy mình bị hai cháu trai xem thành tấm gỗ, hắn nhẹ giọng hỏi.
"Ở phòng sách trên lầu." Tông Chính Du trước tiên duỗi tay ôm lấy Hi Hi nghe lời hơn.
Quả nhiên, bé xoay một chút cuối cùng vẫn buông lỏng vạt áo Tông Chính Hải ra, thành thật trở lại trong lòng ba ruột.
Hạo Hạo thấy anh bị cướp đi nhất thời sốt ruột, lập tức vươn ra tay nhỏ mũm mĩm kéo quần áo của Hi Hi.
Dịch Giai bắt lấy cơ hội, thừa dịp bé duỗi tay nhanh chóng tiến lên thuận thế ôm bé, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của bé, ý bảo bé im lặng một chút.
Tông Chính Hải vuốt vuốt đầu nhỏ của Hi Hi nói với em trai và em dâu: "Anh đi tìm ba."
Tông Chính Du và Dịch Giai vội vàng gật đầu nhìn theo Tông Chính Hải lên lầu, bắt hai con trai về phòng khách. Dịch Giai nhìn bọn nhỏ thành thật ngồi trên sô pha chơi đồ chơi, vừa quay đầu đã thấy mặt chồng lộ vẻ lo lắng.
Cô đại khái đoán được y đang lo lắng cái gì: "Nếu bản thân đứa nhỏ kia muốn làm diễn viên thì ba cũng không thể nói cái gì, ông sẽ không làm khó anh cả."
"Đây không phải là chuyện anh lo lắng nhất, chung quy ai có chí nấy." Y chỉ cảm thấy chú Minh Thụy qua đời ngoài ý muốn tạo thành sự ảnh hưởng không nhỏ cho ba và chú Hưng, nhắc đến chuyện của Lục Dương khó tránh khỏi gợi lên hồi ức không tốt của ông.
"À đúng rồi, bây giờ anh cả đã về, vậy chú Hưng đâu? Năm nay đã qua hơn phân nửa, lần này chú ấy cũng không về sao?" Dịch Giai gả vào nhà họ Tông Chính đã là năm thứ 5, cơ hội nhìn thấy em ruột của ba chồng lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tông Chính Du nghe vậy lắc đầu: đừng nói Dịch Giai, ngay cả y một năm cũng không gặp được Tông Chính Hưng mấy lần.
--- --- Tông Chính Hải gõ vang cửa phòng sách Tông Chính Hoành, bên trong truyền đến giọng quen thuộc: "Vào đi."
Đi vào trong phòng, Tông Chính Hải nhìn thấy ba Tông Chính Hoành ngồi ở trước bàn, đang lật xem một phần văn kiện.
"Ba, con đã về."
Tông Chính Hoành đóng văn kiện lại trả lời con trai trưởng: "Ừh, ngồi đi." Ông chỉ chỉ ghế dựa đối diện bàn.
"Hạng mục khách sạn mới ở Thân Thành tiến hành như thế nào?"
"Trước mắt tất cả đều thuận lợi, mặc dù có tin tức nói năm sau sẽ sửa chữa thành quy hoạch quy định quản lý kỹ thuật. Nhưng chúng ta hẳn có thể trước đó hoàn thành đơn xin phê chuẩn và thượng hội, ảnh hưởng không lớn."
"Ừh, vậy là tốt rồi."
Biết rõ sửa chữa thành quy hoạch không phải việc nhỏ, nhưng Tông Chính Hoành tin tưởng năng lực con trai trưởng.
Tông Chính Hải nói ảnh hưởng không lớn đó chính là ảnh hưởng không lớn. Hoặc là nói, cho dù đã từng có ảnh hưởng hiện tại đều đã giải quyết.
Nói chuyện công xong ông chuẩn bị nói chuyện đến việc riêng: "Lục Dương thế nào?"
"Hiện tại đang đóng phim trong một đoàn phim chính quy. Hai ngày trước còn chụp ảnh cho tạp chí <Quý Ông Thời Thượng> của Thời Phong." Lúc Tông Chính Hải nói đến Lục Dương thì giọng điệu đều không khỏi ôn hòa vài phần.
"Thời Phong? Cũng không tệ!" Tông Thiên là đối tác hợp tác với Thời Phong, cũng coi như một trong những nhà tài trợ lớn nhất. Tông Chính Hoành vẫn là rất hiểu biết về Thời Phong.
Ông ngược lại không cho rằng cơ hội này là Tông Chính Hải lợi dụng quan hệ của Tông Thiên giúp Lục Dương sắp xếp. Cho nên căn bản không có nói đến chuyện này.
"Xem ra nó quyết tâm phát triển trong giới giải trí." Tông Chính Hoành nhìn về phía con trai trưởng.
Tông Chính Hải không tránh nhìn lại ba: "Cậu ấy chỉ là đơn thuần muốn đóng phim, về phần chuyện phát triển trong giới giải trí thì thuận theo tự nhiên."
Tông Chính Hoành cười nói: "Con ngược lại rất rõ ràng suy nghĩ của Lục Dương nha!"
Đúng lúc này, ông lại đột nhiên giấu đi nụ cười: "Nhưng, theo ý ba đơn thuần đóng phim vẫn là lăn lộn trong giới giải trí, kỳ thật không có gì khác biệt. Dù sao đều không phải ở Tông Thiên."
"Tuổi nó còn nhỏ, làm chút chuyện mình muốn làm, ba sẽ ủng hộ." Tông Chính Hoành không biết lúc mình nói đến Lục Dương thì giọng điệu giống như lúc nhắc đến cặp sinh đôi, trong dịu dàng lộ ra một tia dung túng.
"Không để cho chính nó xông vào một lần thì làm sao sẽ biết quyết định lúc trước của mình có khả năng thành công hay không chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT