Bởi vì đã khuya, nên Vi Dịch Kiệt đành phải bắt một chiếc tắc xi về nhà Hàn Vĩ ở trường học.

Khi leo lên tầng ba, Vi Dịch Kiệt đột nhiên phát hiện một bóng đen ngồi chắn mấy đường lên lầu. Vi Dịch Kiệt có chút khẩn trương lại gần bóng đen kia, bóng đen đó tựa hồ cũng cảm thấy được cậu tới gần, vì thế giật mình.

“Kiệt… ca?”

Nghe được giọng nữ quen thuộc, Vi Dịch Kiệt liền hiểu được người ngồi chặn ở thang lầu kia là ai.

“Lam Hinh?”

Cậu đi qua, ngồi xổm xuống bên cô.

“Anh Dịch Kiệt, cứu tôi! Cứu tôi!”

Lam Hinh đột nhiên khóc lên, gắt gao ôm cổ cậu.

“Cô làm sao vậy?”

“Tôi đã mang thai! Tôi đã mang hài tử của nam nhân khác! Tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hàn Vĩ, Hàn Vĩ nhất định hội hận chết tôi.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt khiếp sợ không có phản ứng.

Vi Dịch Kiệt đối mặt với Lam Hinh luôn dễ dàng mềm lòng, đưa cô về chỗ ở của mình.

Vào cửa mở đèn, Vi Dịch Kiệt mới thấy rõ sự chật vật của Lam Hinh. Tóc cô rối tung, lớp trang điểm trên mặt đã muốn trôi hết, trên người tuy rằng mặc một chiếc áo khoác màu đen nhưng vẫn có thể ẩn ẩn nhìn thấy quần áo bên trong đã rách mướp, chân không mang giày, ngón chân còn có chút vết máu.

“Cô trước tắm rửa một chút đi.”

Vi Dịch Kiệt nói xong đưa Lam Hinh vào nhà tắm, sau đó tìm cho cô vài bộ quần áo của mình, nhưng tốt nhất vẫn là mặc áo sơ mi.

Lam Hinh tắm rửa xong đi ra, chính là chiếc áo sơ mi kia đối với cô mà nói có chút quá lớn quá dài, đùi trắng nõn toàn bộ đều lộ ra.

Vi Dịch Kiệt dẫn cô vào phòng của mình nghỉ ngơi, sau đó cho cô một ly sữa nóng. Cô cầm ly sữa ngồi trên giường, nước mắt tựa như tuyến trân châu không ngừng chảy xuống.

“Cô… như thế nào lại khóc?” Vi Dịch Kiệt ngốc hỏi.

Lam Hinh uống một ngụm sữa, sau đó đặt ly sữa xuống, tiếp tục khóc.

“Đứa nhỏ… kia, rốt cuộc mang thai?”

Nghe vậy, nước mắt Lam Hinh chảy càng nhiều.

“Tôi vẫn đều thực chú ý, tôi, tôi không nghĩ tới sẽ có con, tôi phải giải thích với Hàn Vĩ như thế nào? Anh ta tuy rằng chưa bao giờ hạn chế tôi lui tới cùng nam nhân khác, chính là tôi có đứa con sẽ bôi nhọ anh ta, không riêng gì anh ấy còn có cha tôi, bọn họ nhất định càng thêm hận tôi, tôi phải làm sao bây giờ?” Lam Hinh khóc nói, dùng hai tay che kín mặt.

Vi Dịch Kiệt căn bản không biết mình có thể nói gì, cuối cùng đành phải nhẹ nhàng vỗ về vai cô. Cảm nhận được động tác của Vi Dịch Kiệt, Lam Hinh liền nhào vào lòng ngực Vi Dịch Kiệt.

“Kiệt ca, cho tôi mượn tiền, sẵn tiện giúp tôi đến bệnh viện được không?”

“Bệnh viện?”

“Tôi… tôi muốn đi phá thai, Kiệt ca, van cầu anh giúp tôi!”

Vi Dịch Kiệt có chút khiếp sợ, cậu vì cô có thể dễ dàng muốn giết chết một sinh mệnh như thế mà cảm thấy khiếp sợ.

“Tôi thật sự không thể lưu lại đứa nhỏ này, nó làm cho mọi người lâm vào bất hạnh, Kiệt ca, giúp tôi! Tôi biết sự tình trước kia là do tôi, thực xin lỗi anh, chính là hiện tại tôi cũng chỉ có thể đến cầu anh, anh muốn tôi báo đáp anh như thế nào cũng có có thể, giúp tôi!”

“Chuyện này ngày mai nói sau, đêm nay cô trước hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Vi Dịch Kiệt nói xong đẩy Lam Hinh ra, giúp cô  đắp chăn sau đó đi ra khỏi phòng.

Cả một đêm, Hàn Vĩ cũng không trở về, Vi Dịch Kiệt một mình nằm ở trên giường hắn lăn qua lộn lại cũng khó có thể đi vào giấc ngủ.

Tuy rằng đến khuya buổi tối hôm qua mới ngủ, nhưng ngày hôm sau mới sáng sớm Vi Dịch Kiệt đã tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên cậu làm là đi vào phòng của mình xem Lam Hinh như thế nào, Lam Hinh còn đang ở trên giường ngủ say, Vi Dịch Kiệt lén lút rời khỏi phòng rồi đến phòng bếp làm điểm tâm.

Vi Dịch Kiệt làm đều hai phần cho hai người, vừa chia xong thì cửa ngoài liền mở, Hàn Vĩ vẻ mặt mệt mỏi đi vào. Vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thức ăn, trên mặt lập tức tươi cười.

“Anh dậy rồi? Vừa lúc tôi đói bụng.”

Hàn Vĩ tự giác đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa. Vi Dịch Kiệt cũng không có ngăn cản, cậu nghĩ thầm rằng Lam Hinh hẳn là chưa có rời giường, trước hết để cho Hàn Vĩ ăn no rồi nói sau.

Chính là ngay lúc đó, cửa phòng ngủ cậu đột nhiên mở ra, Lam Hinh mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình dụi mắt từ trong phòng đi ra.

“Kiệt ca, tôi ngửi được có mùi…”

Lam Hinh vừa thấy Hàn Vĩ trong một khắc liền dừng lại, cô vừa thấy Hàn Vĩ liền chột dạ cúi đầu xuống, Hàn Vĩ cao thấp đánh giá cô một phen, lại quay đầu lại nhìn Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt cũng lộ ra vẻ mặt bối rối.

Hai người kia, thấy thế nào cũng như là đôi cẩu nam cẩu nữ!

Trong lồng ngực Hàn Vĩ nhất thời dấy lên một cỗ lửa giận, trừng mắt nhìn hai người kia một cái, sau đó đứng dậy, phẫn nộ bỏ đi.

•••

Đưa Lam Hinh đến bệnh viện phá thai là tiền của Vi Dịch Kiệt xuất ra, kỳ thật Vi Dịch Kiệt trên người căn bản không có bao nhiêu tiền, cuối cùng còn không còn cách nào đành mượn tỷ tỷ một ít.

Trong quá trình giúp Lam Hinh, Vi Dịch Kiệt vài lần bị người ta cười nhạo thậm chí chán ghét nhìn chằm chằm cậu. Tiến vào phòng giải phẫu, bác sĩ còn yêu cầu đi mua một miếng băng vệ sinh, Lam Hinh không muốn đi, vì thế năn nỉ Vi Dịch Kiệt giúp cô đi mua, cuối cùng Vi Dịch Kiệt không thể không đồng ý, Lam Hinh còn yêu cầu nhất định phải mua loại băng Mỗ Mỗ.

Đi đến tiệm tạp hóa ngoài bệnh viện, Vi Dịch Kiệt cả buổi mới dám mở miệng nói chính mình muốn mua băng Mỗ Mỗ, bà dì bán tạp hóa bắt đầu nhìn cậu với anh mắt chán ghét, sau đó mới nói bọn họ không bán. Chịu thẹn đi hỏi thêm mấy chỗ khác không có, Vi Dịch Kiệt đành phải chạy tới một siêu thị phụ cận khá lớn, lúc thanh toán, một đại nam nhân cầm một bịch băng vệ sinh ở trước mắt bao người đành trả tiền chạy lấy người.

Băng vệ sinh mua xong chuẩn bị vào phòng giải phẫu, Lam Hinh thậm chí còn muốn lôi Vi Dịch Kiệt cùng vào, may mắn bị bác sĩ cản lại. Tiến hành giải phẫu thật sự nhanh, lát sau Lam Hinh được một người y tá còn trẻ tuổi đỡ đi tới.

Trong lúc giải phẫu bác sĩ đã nói, sau khi giải phẫu phải nghỉ ngơi nhiều, không thể vận động, ăn nhiều món ăn bổ dưỡng cơ thể, bởi vậy sau khi Lam Hinh đi ra Vi Dịch Kiệt liền giúp cô bắt một chiếc tắc xi đi về.

Vào buổi chiều, Vi Dịch Kiệt dẫn Lam Hinh đi ăn cơm mới trở lại chỗ ở.

Lúc về thì trời đã tối rồi, mở cửa chỉ thấy phòng ngủ của Hàn Vĩ tỏa ra ánh đèn, Vi Dịch Kiệt giúp Lam Hinh lên giường nghỉ ngơi xong, mới dám đi vào phòng Hàn Vĩ.

Vừa vào cửa Hàn Vĩ cái gì cũng chưa nói liền từ trên giường nhảy dựng lên nắm lấy quần áo Vi Dịch Kiệt, đem cậu áp lên tường mãnh liệt hôn một phen, sau đó bắt đầu cởi quần áo cậu.

Vi Dịch Kiệt một chút cũng không chống cự, để Hàn Vĩ thô bạo xé rách quần áo cậu đến khi toàn bộ bị cởi hết.

Hàn Vĩ đem Vi Dịch Kiệt đã lộ ra trọn vẹn đẩy ngã lên giường, sau đó chen vào giữa hai chân cậu, ngón tay không hề báo trước sáp nhập vào dũng đạo khô khốc.

Vi Dịch Kiệt cảm thấy một trận đau nhức giãy dụa đẩy thân mình Hàn Vĩ một phen, mà Hàn Vĩ một chút cũng không bị ảnh hưởng tiếp tục đẩy ngón tay, hơn nữa thô bạo ở bên trong khuếch trương.

“Không cần…” Vi Dịch Kiệt rốt cục nhịn không được ra tiếng.

“Không cần? Tôi không ở đây mấy ngày nay anh cùng Lam Hinh rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện? Thế nào? Anh hiện tại nhất định cảm thấy chính mình thật sự giống nam nhân đi? Tư vị nữ nhân có phải tốt lắm hay không? Nơi này của anh vẫn là còn là của tôi không?”

Hàn Vĩ nói xong lại đẩy thêm một ngón tay, Vi Dịch Kiệt cảm thấy một trận xé rách đau đớn, đối với cậu đau như vậy đã sớm không xa lạ, cậu biết chính mình nơi đó nhất định chảy máu. Nhưng máu lại làm cho ngón tay Hàn Vĩ thật sự thuận lợi ra vào, cảm thấy khuếch trương đã đủ Hàn Vĩ không chút nào thương tiếc rút ngón tay ra đem phân thân chính mình đỉnh vào huyệt khẩu bị thương.

Máu tơ đỏ tươi dính lên phân thân thô to, động tác Hàn Vĩ không vì vậy mà chậm lại, ngược lại càng hung mãnh ra vào. Vi Dịch Kiệt nhắm chặt hai mắt, dùng hai tay che miệng lại, không cho chính mình phát ra bi thảm âm thanh. Như vậy thô bạo tình ái hoàn toàn không có khoái cảm, tính khí Vi Dịch Kiệt vẫn xụi lơ giữa hai chân.

Hàn Vĩ thấy bên dưới Vi Dịch Kiệt có tơ máu, rốt cục thả chậm động tác. Hàn Vĩ vươn tay nghĩ muốn kéo tay Vi Dịch Kiệt ra, nhưng cậu chính là giữ chặt tay không muốn bị bắt lấy.

“Buông ra.” Hàn Vĩ phe phẩy cậu nói, “Nhanh buông ra có nghe không!”

Vi Dịch Kiệt rốt cục thỏa hiệp thả lỏng tay, Hàn V ĩ không chút cố sức kéo tay cậu lên. Lúc này Hàn Vĩ mới chú ý tới Vi Dịch Kiệt vừa rồi cũng không phải đơn giản che miệng như vậy, cậu cắn ngón tay chính mình, máu tươi đầm đìa, làm cho Hàn Vĩ thấy một trận lo lắng.

“Anh điên rồi sao?”

Hàn Vĩ nói xong, cầm lấy ngón tay bị thương của Vi Dịch Kiệt bỏ vào trong miệng không ngừng liếm  mút vào, cho đến khi máu không còn.

“Rất đau sao?”

Hàn Vĩ cúi xuống, hôn lên môi Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt vẻ mặt biểu tình dại ra  không có phản ứng gì. Hàn Vĩ không khỏi tăng thêm tốc độ, Vi Dịch Kiệt đau có chút vặn vẹo, rốt cục có một chút phản ứng.

“Rất đau thì nên nói ra.”

“Nói ra rồi thì phải làm sao?” Vi Dịch Kiệt thùy hạ ánh mắt.

Hàn Vĩ không nói gì, đột nhiên dừng động tác, sau đó rút ra phân thân đã dính máu. Vi Dịch Kiệt kinh ngạc nhìn Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cũng không quay đầu lại lập tức đi ra ngoài.

Hơn mười phút sau, Hàn Vĩ rốt cục trở về, đem Vi Dịch Kiệt trên giường bếlên đi vào phòng tắm.

Tiến vào phòng tắm Hàn Vĩ liền đóng cửa lại sau đó cởi quần áo chính mình, tiếp theo lại bắt đầu giúp Vi Dịch Kiệt tắm rửa.

“Tôi muốn ra… chính mình ra.”

Vi Dịch Kiệt nghĩ muốn đẩy Hàn Vĩ ra, lại bị Hàn Vĩ gắt gao lãm vào trong ngực.

“Không phải lần trước anh giúp tôi sao? Lần này tay anh bị thương, để cho tôi giúp anh đi.”

Hàn Vĩ đem tay bị thương của Vi Dịch Kiệt khoát lên vai mình, lấy sữa tắm chà lên người cậu. Hàn Vĩ nói giúp cậu tắm rửa, thì đúng là tắm rửa không làm chuyện dư thừa, chính là khi tắm xong nửa người, Hàn Vĩ đột nhiên nói muốn nhìn vết thương của cậu khiến cho cậu cảm thấy thẹn dựa vào bồn tắm lớn bên cạnh nhếch mông lên để hắn xem xét. Miệng vết thương bị rách, nước tẩy qua có chút đau đớn, Hàn Vĩ thật cẩn thận giúp cậu tẩy rửa nơi tư mật.

Tắm rửa xong, Hàn Vĩ không để cho Vi Dịch Kiệt phản kháng đường sống lại hoành ôm cậu trở lại phòng. Giúp Vi Dịch Kiệt ở trên giường an trí hảo xong, Hàn Vĩ đi đến tủ quần áo mặc vào quần vào.

“Cậu muốn đi đâu?” Vi Dịch Kiệt rốt cục tò mò hỏi.

“Anh nên ngủ đi, tôi ra ngoài một chút sẽ trở về.”

Hàn Vĩ mặc quần áo xong liền ly khai, Vi Dịch Kiệt cũng hiểu được vây lại mệt, chính là càng vây càng mệt càng khó đi vào giấc ngủ.

Gần một giờ cũng không ngủ được nên Vi Dịch Kiệt đành phải chán nản đứng lên xem tư liệu ôn tập, rốt cục mí mắt dính lại với nhau thì Hàn Vĩ đã trở về.

Lần này Hàn Vĩ vừa tiến vào, Vi Dịch Kiệt liền phát hiện ra Hàn Vĩ, trên tay hắn tựa hồ cầm cái gì đi đến trướ c mặt cậu.

Vi Dịch Kiệt cảm thấy có chút khẩn trương, Hàn Vĩ vẻ mặt tự nhiên, lúc đi đến bên giường chân Hàn Vĩ tựa hồ đá vào quần áo của Vi Dịch Kiệt để phía trước, vì thế hắn cầm quần áo dưới chân lên, một thứ đột nhiên từ trong quần áo rơi ra, Hàn Vĩ có chút tò mò cầm thứ kia lên xem.

Nhìn thấy hai chữ “Phá Thai” cùng chữ kí của Lam Hinh, mặt Hàn Vĩ lập tức vặn vẹo.

“Đây là có chuyện gì?”

Hàn Vĩ phẫn nộ run lên cầm tờ giấy trong tay, đi đến trước mặt Vi Dịch Kiệt.

Vi Dịch Kiệt đã hiểu được nguyên nhân làm cho sắc mặt Hàn Vĩ đại biến, cậu chỉ có thể kinh hoảng nhìn Hàn Vĩ.

“Đứa con đó là của anh phải không?”

Đối mặt Hàn Vĩ chất vấn, Vi Dịch Kiệt nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới phải.

Lần này nói không chừng là một cơ hội tốt, Hàn Vĩ hội vì hiểu lầm này mà giận dữ đuổi đi cậu đi, cậu sẽ không cần chịu uy hiếp của hắn.

Nhìn thấy ánh mắt lóe ra lại không nói lời nào của Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ trực tiếp coi là cậu đang cam chịu.

“Giỏi, các người thật giỏi a! Thừa dịp tôi không ở, ngay cả tiểu hài tử cũng  muốn làm ra! Anh có loại trách nhiệm a, để cho Lam Hinh đem tiểu hài tử sinh ra, anh liền là nam nhân! Còn đi phá thai làm cái gì? Anh thích Lam Hinh như vậy, anh nói cho tôi một tiếng, cùng lắm thì tôi đem cô ta tặng cho anh! Tôi thật sự quá coi thường anh! Ha hả, đúng vậy, anh khi đó vì Lam Hinh ngay cả nữ sinh ký túc xá ban đêm cũng dám xông vào, anh còn có cái gì không làm được?”

“Như vậy, xin mời cậu đuổi tôi đi đi, Lam Hinh… tôi biết tôi trèo cao không dậy nổi.”

“Anh cho là làm lớn của bụng của cô ta, mang cái thai đi phá có thể xong việc?”

Hàn Vĩ phẫn nộ ném tờ giấy trong tay gì đó, bước nhanh lên nắm áo Vi Dịch Kiệt sau đó nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Hàn Vĩ vẫn là để cậu trở lại giường, không quay đầu lại mở  cửa đi.

Bị đẩy về nên va chạm mạnh mà cả người Vi Dịch Kiệt đau nhức, chỗ bị xé rách một trận đau đớn. Một lúc lâu sau cậu mới có thể đứng lên nhặt đồ của mình, nhặt cả quần áo rơi dưới đất lên. Đột nhiêu cậu phát hiện ra một bọc nylon, bên trong có thứ gì đó.

Vi Dịch Kiệt tò mò nhặt gói to lên, mở ra xem bên trong có cái chai thuốc màu trắng nhỏ còn có một tờ hóa đơn. Mở hóa đơn ra xem, thời gian là vào 9 giờ 23 phút đêm qua, đang đọc hướng dẫn sử dụng thì cậu mới phát hiện ra đây là lọ thuốc Hàn Vĩ mua cho mình để trị thương.

•••

Ngày hôm sau, vi dịch kiệt đến trường giáo chợ bán thức ăn mua một con ô kê trở về đôn cấp lam hinh bổ thân mình.

Vào giữa trưa, Vi Dịch Kiệt bưng một chén canh gà vào phòng gian cho Lam Hinh. Lam Hinh lúc này đã tỉnh, thấy Vi Dịch Kiệt đi vào liền dùng tay chặn bụng chậm rãi ngồi tựa vào đầu giường.

Uống canh gà xong, Lam Hinh đầu dựa vào thành giường nhắm mắt một hồi, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì bật dậy.

“Túi của tôi đâu?”

Lam Hinh hết nhìn đông tới nhìn tây tìm túi của mình, tối hôm qua bọn họ sở dĩ về trễ như vậy là vì Lam Hinh nói phải về ký túc xá thu thập vài thứ lại đây.

Vi Dịch Kiệt thấy cô thân thể không tốt, không cho đứng lên, chính mình đi đến sofa đối diện giường tự giúp cô lấy túi da.

Lam Hinh cầm lấy túi, lập tức lục lung tung trong túi một trận, cuối cùng lấy ra một chai thuốc màu trắng, chữ viết trên cái chai không phải tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh mà là một loại tiếng hoàn toàn không biết, chỉ thấy Lam Hinh mở cái chai ra rồi dốc lấy một vài viên thuốc, để lại hai viên còn lại đổ trở về.

“Này, đây là thuốc gì?”

Vi Dịch Kiệt nhớ rõ ngày hôm qua bác sĩ cũng không có cấp cho Lam Hinh, sau đó hắn cũng không có cùng Lam Hinh đi tới hiệu thuốc.

“Thân thể không thoải mái, chỉ cần uống nó sẽ tốt, đây chính là thuốc vạn năng.”

“Thật sự có thuốc vạn năng sao?”

“Anh muốn thử hay không? Cho dù người không bị bệnh uống cũng sẽ cảm thấy thực thoải mái.”

Lam Hinh đưa tay cầm viên thuốc màu hồng nhạt đưa đến trước mặt Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt không chút suy nghĩ liền đẩy tay cô ra.

“Tôi không cần.”

“Thuốc tốt như vậy, anh không thử thực đáng tiếc a.”

Lam Hinh nói xong nuốt hai viên thuốc hồng nhạt.



Những ngày kế tiếp, Hàn Vĩ trừ bỏ buổi tối ngẫu nhiên trở về ngủ thì những ngày khác cũng không thấy đâu. Vi Dịch Kiệt dành phòng của mình tặng cho Lam Hinh, cũng không muốn vào phòng Hàn Vĩ nên cậu ngủ tại sofa trong phòng khách luôn.

Vi Dịch Kiệt mỗi ngày đều có thể thấy Lam Hinh uống một loại thuốc kỳ quái, nhưng sau khi cô uống xong thì vô luận là thân thể hay tinh thần trạng thái đều khôi phục, Vi Dịch Kiệt cũng cũng từ từ yên lòng.

Tới cuối tuần, Hàn Vĩ bình thường là sẽ không ở nhà nơi trường học, cuối tuần này cũng không ngoại lệ, trong phòng chỉ còn lại Vi Dịch Kiệt cùng Lam Hinh.

Giữa trưa thứ sáu, Vi Dịch Kiệt đang nấu cơm trưa đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cậu nhìn chung đã nghĩ ra là ai.

Mở cửa, quả nhiên, người ngoài cửa chính là Đào Mộng Lâm.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Đào Mộng Lâm đứng ở ngoài cửa cầm giơ lên chiếc bánh kem, bộ dáng có chút sợ hãi không dám đi vào.

Nghe Đào Mộng Lâm nói tổ chức sinh nhật, Vi Dịch Kiệt có chút kinh ngạc, cậu đã rất nhiều năm không có buổi sinh nhật, thậm chí đã không nhớ rõ sinh nhật của mình là ngày bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play