– Ta tuyệt sẽ không buông tay tình yêu này, vô luận ngươi là gần là xa, chúng ta liên kết ràng buộc chắc chắn sẽ không gãy vỡ.-

Phác Trí Mân bị Trịnh Hào Tích mang đi, là tên người điên kia, ta có dự cảm không lành.

Hắn gọi điện thoại cho ta, nói cho ta biết Phác Trí Mân đang ở tại một căn nhà hoang cách xa thành phố, đi xe cũng phải mất nửa tiếng.

Bất đắc dĩ ta đành phải gọi Kim Nam Tuấn cùng đi, như vậy ít nhất khả năng cứu lại Phác Trí Mân cao hơn một chút.

Dù cho ta ghét hắn như thế nào đi nữa.

Ta không biết Trịnh Hào Tích sẽ đối xử với Phác Trí Mân như thế nào, hắn chỉ nói với ta, hắn sẽ khiến ta thống khổ.

Ngay sau đó, ta liền lọt vào bẫy của hắn, hắn kêu người của mình trói ta kéo vào trong, ta bị vật nặng đánh vào đầu.

Ta té xỉu, thế nhưng khi tỉnh lại, ta thật sự rất thống khổ.

Ta cái gì cũng không nghe thấy, ta chỉ nhìn thấy Phác Trí Mân, nằm ở dưới thân Trịnh Hào Tích, bị hắn cưỡng gian.

Phác Trí Mân tê tâm liệt phế la, đổi lấy hắn càng làm thêm mạnh bạo.

“Trịnh Hào Tích! Mày thả cậu ấy ra cho tao! Thả Phác Trí Mân ra!” Ta rất đau a, thật sự đau quá.

Tim như là bị moi ra, lã chã rơi lệ, ta không thể khóc ra tiếng.

“Ha ha, tao nói tao sẽ để Kim Thái Hanh mày thống khổ, hiện tại cảm giác thế nào?” Trịnh Hào Tích trào phúng nở nụ cười, thoáng sửa sang quần áo của mình, lui ra khỏi thân thể Phác Trí Mân.

Khi Trịnh Hào Tích lui ra khỏi, ta nhìn thấy trên bả vai Phác Trí Mân bị khắc một chữ “Nô” (lệ).

Trên vai máu me đầm đìa, đây là khi ta đang mất ý thức mà khắc lên, “Trịnh Hào Tích, mày có còn là con người không?”

Ta nắm chặt đấm, sơ ý chạm phải một vật sắc bén nào đó.

“Mày cảm thấy thế nào? Rất đau đúng không, nhìn tận mắt người yêu mình bị lăng nhục, cảm giác rất đau đúng không.”

Tay bị trói bị vật kia đâm đến chảy máu, ta nắm tay thật chặt, từng điểm từng điểm cắt dây thừng.

“Trịnh Hào Tích, mày thật buồn nôn, người yêu của mình chết rồi thì chỉ có thể dựa dẫm vào phát tiết để duy trì hằng ngày, đừng quên cái chết của Chính Quốc tất cả đều là do mày.”

Ta cố gắng kéo dài thêm một chút thời gian, không thể để cho Trịnh Hào Tích thương tổn Phác Trí Mân lần nữa, cậu ấy sẽ không chịu đựng nổi.

“Bốp ——” Một quyền đấm thẳng lên mặt ta, khí lực lớn đến mức ta cảm giác cả mặt tê dại một hồi, khoang miệng xộc lên mùi máu tanh, sau đó hộc ra một ngụm máu.

“Mày thử nói lại lần nữa xem! Cái tên Chính Quốc này mày thử nhắc lại lần nữa xem!” Hắn nắm lấy cổ áo ta.

“Tao nói sai sao Trịnh Hào Tích! Chính Quốc chết tất cả đều là bởi vì mày! Mà mày vì cái chết của cậu ấy mà đố kỵ với ta! Mày đố kỵ vì ta vẫn còn người bên cạnh! Cho nên mới có thể năm lần bảy lượt cướp đi Phác Trí Mân! Hiện tại ở đây cũng chỉ là muốn cho làm cho tao nếm thử chút thống khổ của mày đi! Mày muốn giết Phác Trí Mân! Muốn khiến tao đau khổ! Trịnh…”

Ta chỉ cảm thấy trên mặt hàng loạt cảm giác đau đớn, mùi máu tanh trong miệng cũng càng ngày càng đậm.

Trịnh Hào Tích mỗi một đấm đều dùng hết sức mình. Ta chẳng qua là nhẫn nhịn, nỗ lực dùng mảnh vỡ cắt đứt dây trói.

“Không được! Trịnh Hào Tích cầu van anh đừng đánh cậu ấy! Anh làm gì tôi cũng được nhưng đừng tổn thương cậu ấy…” Giây phút giọng Phác Trí Mân truyền tới kia, ta phảng phất đứng yên không động đậy nữa, trong lòng khó giải thích được sợ hãi đang xâm chiếm lấy tâm trí.

Trịnh Hào Tích cũng dừng đánh ta, trong mắt lóe một tia dị thường, “Tao làm sao lại quên mất, nơi này còn có một cái lợi thế lớn nhất a.”

Hắn đứng lên, dùng sức mà đạp ta một cước, mảnh vỡ trong tay cũng rơi đi mất.

“Kim Thái Hanh, tao biết mấy không sợ tao, thế nhưng tao cũng biết điều mày sợ nhất là cậu ta bị thương tổn.”

Trịnh Hào Tích từ từ đi tới, một cước dẫm nát cánh tay Phác Trí Mân, Phác Trí Mân rên khẽ một tiếng.

Khí lực trên chân tựa hồ không ngừng tăng lên, Phác Trí Mân tay không thể kéo ra, chỉ có thể chịu thống khổ này.

Không… Ta không thể để Trịnh Hào Tích tiếp tục như vậy, Trí Mân… Trí Mân sẽ chết mất!

Ta chậm rãi lết tới, hướng về nơi mảnh vỡ văng tới, chỉ lo bị Trịnh Hào Tích phát hiện.

“A, tại sao không la lên? Trước đó không phải la rất thảm sao?” Giọng của Trịnh Hào Tích như tử thần, một giây sau rất có thể sẽ giết chết một người.

Khi ta sắp lấy được mảnh vỡ kia, ta chỉ nghe được Phác Trí Mân thống khổ hét ầm lên.

“A a a!” Thanh âm kia nắm chặt trái tim ta, ta quay sang nhìn về phía cậu ấy.

Trịnh Hào Tích chà đạp ở vết thương trên vai Phác Trí Mân..

Ta không dám thất lễ, nhanh chóng nhặt lên mảnh vỡ cắt dây trói, nhưng dây thừng này quá kiên cố, cắt hồi lâu cũng không có tác dụng.

“Rốt cục cũng rên la a, nhìn dáng dấp này ta muốn thưởng thức em một chút Phác Trí Mân.” Trịnh Hào Tích lười nhác đứng dậy, cầm lấy cái bật lửa cùng một cây nến.

Sau đó nhóm lửa, hơi lửa yếu ớt vào lúc này lại thật chói mắt.

“Mày… Mày muốn làm gì, điên… Mày điên rồi…” Phác Trí Mân có chút sợ hãi mà lùi về sau, rồi lại bị đạp lên cổ chân.

“Nhìn trên vai em chảy nhiều máu như vậy, ta đương nhiên không thể chỉ nhìn em chết đi như vậy?” Trịnh Hào Tích mỉm cười, lời nói vừa ra sắc mặt liền thay đổi.

Ngay sau đó, nhỏ sáp nến lên bả vai Phác Trí Mân, thịt đã hơi lộ ra, làm như vậy sẽ vô cùng đau đớn.

“A! Không! Không được! Đau quá…”

“Trịnh Hào Tích! Mày thả cậu ấy ra! Tên điên này!” Ta chỉ có thể tăng nhanh tốc độ, dây thừng từng điểm từng điểm đứt ra.

“Tại sao tao phải thả? Kim Thái Hanh, mày không hiểu tao a.” Trịnh Hào Tích như một ác ma nhìn ta.

“Vật tao không có được thì tao sẽ chính tay phá hủy nó.”

Lại một lần nữa nhỏ sáp nến xuống, Phác Trí Mân đã không la nổi thành tiến, mặc cho chất lỏng kia làm bỏng da thịt.

“Tiểu tử mệt mỏi a, xem ra ta đành đổi cách khác để em tỉnh táo.” Trịnh Hào Tích nhẹ nhàng sờ hai má Phác Trí Mân.

“Mày… Mày nữa, lại đây.” Hắn chỉ vào hai hướng, hai người đó hơi kinh ngạc, từ từ đứng dậy.

Sau đó, Trịnh Hào Tích chỉ vào Phác Trí Mân đã hôn mê trên mặt đất nói rằng: “Làm cậu ta, cả hai bay.”

Ta cảm giác bất an càng tăng mãnh liệt, Trịnh Hào Tích hiện tại thật sự là điên rồi.

“Mày dám! Mày mà dám làm như thế tao sẽ giết mày!” Tiếng rống giận dữ của ta vào giờ phút vang lên nhỏ bé.

Không có ai hội để ý ta.

“Làm cậu ta, không có tác dụng biện pháp gì, nếu dám phản kháng, chúng mày liền tát cho cậu ta một cái.” Trịnh Hào Tích sau khi nói xong liền thích thú nhìn Phác Trí Mân.

Hắn quay đầu qua, khinh bỉ nhìn ta nằm trên mặt đất.

“Kim Thái Hanh, cảm giác ở địa ngục như thế nào?”

Đây không phải là địa ngục, nơi này so với địa ngục còn buồn nôn hơn.

Ta hiện tại chỉ cầu mong hai việc:

Kim Nam Tuấn sẽ nhanh tới đây và dây trói của ta sẽ nhanh đứt rời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play