Nghe Uẩn Lam hỏi, Tiểu Ngọc cũng ấp úng một hồi sau đó mới thở dài một tiếng, nói.

“ Vừa nãy Tiểu Hoàng đột nhiên có biến đổi, hình như nó lúc này bắt đầu đột phá, em vừa trở lại phòng thì đã thấy cả phòng trở thành một đống hỗn loạn như thế này rồi.”

Tiểu Ngọc lúc này cũng bắt đầu bịa chuyện để đánh lừa Uẩn Lam, hiển nhiên nàng cũng không có ý định bán đứng Dương Long. Không phải là nàng phản bội Tiểu Ngọc, nhưng hiện tại nàng cũng biết đây là đang ở trong phủ của Hạ gia, chẳng may có kẻ khác biết được Dương Long là một yêu thú có linh trí thì thật sự là nguy to.

Ở yêu giớ, thường thì sẽ có hai loại tu luyện. Một đó là hoàn toàn kích phát từ huyết mạch của bản thân, những loại yêu thú này có thể chất cực kì mạnh mẽ. Có thể nói, nếu đồng cảnh giới, dù là yêu thú đứng im cho tu thần giả đánh thì cũng không thể xuyên qua lớp da dày như tường đồng vách sắt của nó được. Nhưng điểm hạn chế của những yêu thú này lại là không có linh trí, bởi vậy nếu bị tấn công bằng tinh thần lực thì lúc này phòng ngự của bọn chúng chẳng khác gì đứa bé 3 tuổi.

Còn một trường hợp khác, đó là lúc yêu thú sinh ra linh trí. Những loại sinh yêu thú này phải là những giống nòi có thực lực mạnh mẽ, thậm chí có huyết mạch của các thần thú thời khai thiên lập địa. Nhưng cũng có một số yêu thú do gặp được cơ duyên mà đi đến một bước này. Những yêu thú đã sinh ra linh trí thì hầu như tương lai đều trở thành những đỉnh cấp tu đạo, là thống lĩnh cấp cao của yêu tộc. Không những thân thể có lực phòng ngự tuyệt đối, mà tinh thần lực cũng không hề kém cạnh nhân tộc. Chính vì vậy, tuy nói Nhân – Yêu hai giới không có xảy ra chém giết thường xuyên, nhưng nếu để cường giả Nhân tộc phát hiện ra một tiểu hài yêu thú sinh ra linh trí thì cũng ngay lập tức tìm cách tiêu diệt để tránh cho việc thực lực của Yêu tộc vượt qua so với Nhân tộc. Đương nhiên, nếu Nhân tộc có ai vô tình đi vào địa vực sinh sống của yêu thú thì cũng sẽ có kết quả tương tự.

Vì vậy, Tiểu Ngọc cũng không nỡ để Dương Long, hay nói đúng hơn là Tiểu Hoàng gặp phải nguy hiểm. Có thể nói là chính cái dáng vẻ đáng yêu lúc trước của Tiểu Hoàng đã cứu Dương Long một mạng lần này.

Nghe Tiểu Ngọc kể lại, Uẩn Lam cũng giật mình nhìn sang phía Dương Long lần nữa.

“ Chẳng phải vừa tháng trước nó đột phá rồi hay sao. Còn phá hủy cả một căn phòng Thiên Lam Thạch của ta.”

Nghĩ đến đây, ngay cả Uẩn Lam cũng cảm thấy có một chút luyến tiếc khi bị Dương Long phá hủy đi một lượng Thiên Lam Thạch lớn như vậy, tuy đây là Hạ phụ nhưng nếu muốn lần nữa làm lại một căn phòng như thế thì không phải là chuyện dễ dàng a. Nếu như Uẩn Lam mà biết số Thiên Lam Thạch kia hoàn toàn bị Dương Long “ ăn vụng”, toàn bộ biến nó thành năng lượng đề thăng tu vi lẫn tinh thần lực thì không biết cô sẽ có cảm nghĩ gì.

Còn Dương Long lúc này, hắn chỉ là kết hợp với Tiểu Ngọc diễn một vở kịch đột phá để đánh lừa Uẩn Lam, dù đã qua một tháng, tuy hắn cũng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí nhưng muốn tiến vào Thiên Khí cảnh tam trọng thì không phải chỉ cần có thiên địa linh khí là đủ. Điểm đặc biệt để đột phá cảnh giới này chính là phải hợp nhất được nội khí với kí hiệu của thiên địa đại đạo. Phải biến nội khí bình thường kia hoàn toàn hòa lẫn với đại đạo, Khí trong đại đạo và ngược lại, đại đạo trong khí. Nhưng bởi vì cả tháng này hắn luôn ở bên cạnh Uẩn Lam nên hoàn toàn không có mấy cơ hội để bế quan hợp nhất, vì vậy cho đến lúc này, tuy đã thành công khắc hai loại kí hiệu thiên địa vào lá Đan mạch nhưng Dương Long vẫn còn chưa thể bắt đầu dung hợp chúng vào trong nội khí của cơ thể.

“Ông” một tiếng, kình lực bắt nguồn từ nội thể Dương Long tỏa ra bốn phương tám hướng, mang theo đám tro bụi hỗn loạn bay mù cả căn phòng. Đây là do Dương Long cố ý làm ra để cho Uẩn Lam thấy, kiểu này chính là báo hiệu đã đột phá thành công. Đúng như Dương Long nghĩ, ngay khi kình lực hắn bộc phát ra, thì Uẩn Lam hai mắt đã sáng lên mừng rỡ, nàng phất tay một cái, kình lực cùng đám tro bụi kia hoàn toàn tiêu thất. Ngay sau đó, nàng bước nhanh đến trước Dương Long, đưa tay chạm vào mi tâm của hắn như muốn kiểm tra tu vi của hắn hiện giờ. Nhưng Dương Long nào phải kẻ ngốc, hắn cũng không hề ngăn cản Uẩn Lam cảm nhận tu vi của Dương Long mà chỉ là giở chút thủ đoạn che mắt để nàng không thể tìm thấy những bí mật trong cơ thể của hắn như song đại đạo, hoặc tinh thần lực đạt Thiên Tinh cảnh mà thôi.

Một lúc sau, Uẩn Lam mở mắt ra, hai mắt nàng lóe lên một tia sáng nhỏ rồi trở lại bình thường. Thở dài một hơi, Uẩn Lam mang vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm.

“ Kì lạ, ta rõ ràng cảm thấy tu vi của Tiểu Hoàng thậm chí đã đạt đến Thiên Khí cảnh, nhưng tại sao lại không tìm được đan mạch của Tiểu Hoàng chứ?”

Lời của nàng cũng không phải nhỏ, nên cả Tiểu Ngọc cùng Dương Long đều nghe thấy, Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn Dương Long bĩu môi. Còn Dương Long cũng ra hiệu cho Tiểu Ngọc nói gì đó để ngăn cản suy nghĩ của Uẩn Lam lại. Qua nhiều ngày tiếp xúc, Dương Long cũng khá hiểu rõ tính cách của vị tiểu thư độc tôn của gia chủ Hạ gia này. Tuy nàng là một người có vẻ như không quan tâm thế sự, nhưng nếu nàng muốn tìm hiểu một vấn đề gì đó thì với sự bình tĩnh cùng với sự thông minh hiếm có của Uẩn Lam thì chắc chắn không có mấy chuyện có thể làm khó được nàng ta. Tiểu Ngọc cũng không có ý định làm khó với Dương Long nên cũng nhanh chóng đi đến cạnh Uẩn Lam nhẹ giọng.

“ Tiểu thư, tỷ nghĩ gì vậy, Tiểu Hoàng là yêu thú, lại là loại yêu thú mà ngay cả Hạ lão cũng khiếp sợ nên chắc chắn nó phải khác những con yêu thú khác. Em cũng thu dọn hành lý xong rồi, hay chúng ta lên đường về lại Hạ Minh Tông, đến lúc đó tỷ hỏi Hạ lão có lẽ ngài sẽ biết a.”

Nghe Tiểu Ngọc nói, Uẩn Lam cũng nhẹ gật đầu một cái, đưa tay theo thói quen vò vò cái đầu của Dương Long lắc qua lắc lại, còn dùng khăn tay lau đi một số bụi bẩn bám trên lông của hắn xong mới đứng dậy bước ra ngoài. Còn Dương Long thì đã trải qua tình cảnh này rất nhiều lần nhưng lúc này, hay nói đúng hơn là mỗi khi tiếp xúc với vị Hạ tiểu thư này thì tim hắn đều đập lên thình thịch. Nó không giống với việc hắn yêu thích nàng ta, mà đúng hơn là nó giống như hắn đã từng quen biết với nàng, là một tình cảm khắc sâu từ kiếp trước a.

Bỏ qua cảm giác khó hiểu của bản thân, Dương Long cũng đứng dậy, lắc nhẹ cả người một cái giống như rũ bỏ những đám bụi bám trên lông, lúc này Dương Long mới lúc lắc cái thân hình yêu thú mập mạp của hắn theo hai người Uẩn Lam ra ngoài. Bởi có Uẩn Lam ở đây, nên việc phòng ốc này bị phá tan hoang cũng không ai truy hỏi. Sửa soạn lại một chút cho sạch sẽ, hơn một canh giờ sau, ba người Dương Long từ Hạ phủ đi ra, lúc này đứng trước cổng là đám hộ vệ mà hơn một tháng trước, lần đầu tiên Dương Long đến đây cũng đã gặp đám người này. Cái tên họ Bách kia lúc này mang theo một nụ cười rạng rỡ lập tức cúi chào Uẩn Lam một cái, sau đó hơi ngẩn lên liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc say đắm như muốn xuyên thấu qua tâm can của nàng ta.

Nhưng Dương Long thì nhìn rõ hơn, ánh mắt của cái tên hắn không có mấy thiện cảm này đúng hơn là đang nhìn nơi hai ngọn núi cao đồ sộ của Tiểu Ngọc với vẻ them thuồng, thậm chí Dương Long còn phát hiện tuy chỉ mới vài hơi thở mà cái tên này đã nuốt “ực” nước bọt đến 3-4 lần. Thấy vẻ mặt như dại ra của hắn, Dương Long lắc người một cái, thoắt cái đã xuất hiện phía trước Tiểu Ngọc, hắn lắc cái đuôi to dài của hắn quật mạnh vào chân của tên họ Bách một cái.

“A….a” Vì bất ngờ không phòng bị, vả lại lực lượng từ cái quật kia của Dương Long cũng không hề yếu nên hắn la lớn lên một tiếng, khuôn mặt hắn co quắp như sắp khóc. Còn Dương Long thì một bộ dáng vô tội, vội cong đuôi lên chạy nấp phía sau của Uẩn Lam, còn phụ họa thêm vài tên rên “ư ử” để thể hiện sự sợ hãi của hắn. Còn bên kia, tên họ Bách đã thôi la lớn, ánh mắt oán độc nhìn về phía Dương Long, đôi mắt hắn nổi lên đường máu đỏ, hận không thể một chưởng đập chết con yêu thú này.

Còn Tiểu Ngọc lúc này thấy vẻ mặt của hắn như vậy cũng thoáng chút kinh ngạc, trong suy nghĩ của nàng thì hiển nhiên tên họ Bách kia cũng có thể xem là một trang nam tử, nhưng không ngờ lần này chỉ bị Dương Long “chọc nhẹ” cho một cái đã khiến mọi hình tượng chính chắn mà bao năm hắn xây dựng trước mặt Tiểu Ngọc đều biến mất. Như hiểu ra điều gì đó, nàng cũng thở dài, cười nhạt một tiếng rồi cũng nhăn mặt, tỏ vẻ quan tâm tiến đến bên cạnh hắn thăm hỏi.

“ Bách đại ca, huynh không sao chứ, Tiểu Hoàng dạo này nó có vẻ không được yên phận, chắc do muội thường ngày chiều hư nó, huynh lòng dại rộng lượng không nên chấp nhặt với một con tiểu yêu thú làm gì, muội thay mặt Tiểu Hoàng xin tạ lỗi với huynh vậy.” Vừa nói, Tiểu Ngọc cũng vừa nhún người, hơi cuối xuống một chút thể hiện ra vẻ thành khẩn tạ lỗi của bản thân. Dương Long thấy vậy, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên hắn dùng đuôi lắc lắc Uẩn Lam một cái, Uẩn Lam cũng ngạc nhiên nhìn sang Dương Long, hiển nhiên lúc này nàng đã đoán được hắn là lúc nãy cố ý gây sự với người kia.

Mỉm cười nhẹ, nàng hướng Dương Long lắc đầu, không quan tâm đến hai người kia đang làm gì, nàng chậm rãi bước lên chiếc kiệu xa hoa do 8 con Bạch Thiên Mã kéo xe mà lần trước, lúc Dương Long cùng Hắc Châu đã dẫn dụ tên hắc y nhân gây náo loạn trên phố đã ngồi. Dương Long cũng không nán lại xem hai người kia giải quyết ra sao, hiển nhiên hắn cũng chỉ chướng mắt nên mới cho tên kia một chút đau đớn da thịt chứ cũng chẳng hứng thú gì với chuyện của hai người đó. Theo Uẩn Lam vào trong kiệu, ngồi gối đầu lên cái đùi trơn nhẵn của nàng khiến Dương Long có một cảm giác rạo rực trong người, tự nắng bản thân bỉ ổi một tiếng. Lúc này, Dương Long mới bắt đầu suy tính những bước đi kế tiếp, hắn nghĩ cũng đến lúc nên tìm cơ hội để trở về Lạc Hồng thành một chuyến rồi a.

Còn Nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play