"Ta thấy hai người các ngươi chính là một phe, nếu như không tìm thấy tiểu thư thì ngươi lo mà chịu tội đi." Tuy rằng ngày thường hắn không để Diệp Tương Tư vào mắt nhưng bây giờ Diệp Tương Tư đã được Hoàng Thượng tứ hôn, dĩ nhiên là phải coi trọng nàng, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì trên dưới Diệp phủ phải gánh tội.

Để Bắc Thần Vương Phi mất tích, đó là tội lớn.

"Lão gia........Nô tỳ........"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau gọi người đi tìm đi!" Diệp Cảnh Minh hét lớn, nếu như là trước đây, Diệp Tương Tư trốn thì cứ việc trốn, nhưng bây giờ thì không được.

Diệp Cảnh Minh rất ham sống.

Phải nói là Diệp gia từ trên xuống dưới, Diệp lão gia, Diệp Uyển Nguyệt, Diệp Uyển Từ đều rất ham sống.

"Vâng."

.........

Diệp Tương Tư chạy một mạch đến khi trời sáng, cô đã đến được kinh thành phồn hoa nhất.

Chạy cả một đêm, chắc là không bị đuổi kịp đâu, Diệp Tương Tư lau chán đầy mồ hôi, xem thời gian bây giờ chắc là tám giờ hơn rồi.

Cô chạy lâu như vậy, tiêu hao rất nhiều sức lực, cũng đói bụng nữa, thấy trên đường bán bánh bao nóng hổi, Diệp Tương Tư nuốt một ngụm nước bọt, cô đi đến bên cạnh chỗ bán đồ ăn, bình thường cô đi dạo phố nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, Diệp Tương Tư sờ sờ túi mới phát hiện trên người cô không có một đồng nào.

Nhưng giờ cô rất đói bụng, phải làm sao đây!

Hay là mặt dày đi!

"Ông chủ." Diệp Tương Tư cười hì hì bước đến sạp bán bánh bao.

"Cô nương, mua bánh bao đi, bánh bao mới ra lò rất nóng hổi đây." Ông chủ mở lồng hấp ra, lồng hấp bốc lên hơi nóng và mùi thơm của bánh bao.

Hương vị này làm Diệp Tương Tư không cưỡng lại được, cô nuốt một ngụm nước bọt, nếu có thể, cô thật sự muốn cướp hai cái rồi bỏ chạy.

"Cái này......Ông chủ......Ta không có tiền, rửa bát được không?" Diệp Tương Tư mở to mắt nhìn những cái bánh bao trắng trắng mềm mềm này, nước miếng đều chảy ra.

"Thì ra là một tên ăn mày, không có tiền mà đòi ăn bánh bao, đi chỗ khác đi, đừng cản trở việc làm ăn của ta." Nghe Diệp Tương Tư nói không có tiền, ông chủ liền nhíu mày, đuổi Diệp Tương Tư đi.

"Ông chủ, ta không phải là tên ăn mày, do lúc ta trốn nhà đi, quên mang theo tiền, ông chủ ngươi thấy ta đáng yêu như thế, có thể tặng ta hai cái bánh bao được không, chờ ta về nhà rồi, sẽ đem tiền đến trả cho ngươi!" Nếu như mặt dày không dùng được thì chỉ đành làm nũng cầu xin, nhìn món ngon trước mặt, Diệp Tương Tư không có cách nào từ chối được.

"Cút cút cút, đừng làm cản trở việc làm ăn của ta."

Ở thời đại này mặt dày không dùng được, chỉ có biết tiền.

"Ông chủ, hai cái bánh bao."

Diệp Tương Tư theo tiếng nói quay đầu nhìn lại, thì thấy một nam nhân mặc đồ màu trắng đưa ông chủ 2 đồng, nhân tiện, ông chủ đưa cho hắn hai cái bánh bao.

"Cô nương, đói bụng đúng không, cho cô nè." Nam tử đưa cho Diệp Tương Tư hai cái bánh bao mới mua, cười nói.

"Cảm ơn." Diệp Tương Tư không suy nghĩ gì hết liền nhận hai cái bánh bao rồi ăn.

"Vị công tử này, huynh thực sự là một người tốt." Diệp Tương Tư thỏa mãn ăn hai cái bánh bao, mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Cô nương, tại sao cô biết ta là người tốt." Nam tử cười nói.

"Huynh cho ta bánh bao thì huynh là người tốt. Huynh cho ta ăn thì tâm địa của huynh chắc chắn rất hiền lành. Đúng rồi, huynh tên gì, đợi sau này ta có tiền sẽ trả lại tiền bánh bao cho huynh." Nhận được ơn của người ta thì phải trả lại cho người ta.

"Ta tên Ti Huyền, hôm nay ta mời bánh bao, không cần trả lại tiền." Ti Huyền cười nói, cô nương này cũng thật là thú vị, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng không tồi, chắc là tiểu thư nhà ai đây.

"Có nghĩa khí, người bằng hữu này Diệp Tương Tư ta nhận, nếu sau này huynh có cần giúp gì thì cứ nói với ta một tiếng!" Diệp Tương Tư vỗ vỗ vai Ti Huyền, không ngờ ở cổ đại cô cũng có bạn bè.

"Diệp Tương Tư, tên rất hay."

"Tiểu thư ở đó, mau đuổi theo!"

Diệp Tương Tư vừa mới ăn bánh bao xong thì nghe có tiếng người gọi, cô quay đầu lại, thấy người của Diệp gia rồi nhanh chóng bỏ chạy.

"Huynh đệ, đằng sau có người đuổi giết ta, ta đi trước đây, cảm ơn bánh bao!" Diệp Tương Tư nhanh chóng bỏ chạy, sợ người của Diệp gia đuổi theo.

"Này, cô đi theo ta!" Ti Huyền kéo Diệp Tương Tư chạy vào con đường nhỏ, con đường này hắn rất quen thuộc.

"Cô đã chọc trúng người nào vậy, tại sao bọn họ lại truy sát cô?"

"Ta nói thật với huynh, bọn họ là mafia chuyên đi bắt những cô nương xinh đẹp, sau khi bị bắt sẽ bị chà đạp, làm nhục rồi giết, bọn họ đã đuổi theo ta mấy ngày nay, may mà ta chạy nhanh mới sống được tới bây giờ." Công nhận Diệp Tương Tư bịa ra câu chuyện hay thật.

"Mafia? Là cái gì?" Sau khi nghe, đầu óc Ti Huyền mơ hồ.

"Mafia chính là một tổ chức tà ác, bọn họ giống như giặc cướp. Ta nói cho huynh biết, bọn họ là băng phái rất đáng sợ, rất lợi hại, đặc biệt là hai vị nữ ban chủ so với tỷ tỷ của cô bé lọ lem còn đáng sợ hơn." Diệp Tương Tư tiếp tục nói.

"Cô bé lọ lem là ai?"

"Cô bé lọ lem...Chính là một cô nương tội nghiệp." Diệp Tương Tư cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

"Cô trốn ở chỗ này rất an toàn, đường nhỏ này chỉ có ta biết, ta nghĩ bọn họ không tìm được nơi này đâu, nhưng có điều... Ta thấy bọn họ ăn mặc không giống với người xấu." Ti Huyền đánh giá những người được gọi là "Mafia" trên đường lúc nãy.

"Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng mà vẫn cảm ơn huynh đã cứu ta, nếu như không có huynh, ta chắc đã bị bọn họ bắt được." Giờ Ti Huyền lại giúp cô thêm một lần, xem ra cô đã mang ơn Ti Huyền hai lần rồi.

"Cô đúng là người tinh quái, không ngờ một nữ tử như cô lại hiểu biết nhiều như vậy." Ti Huyền nhìn Diệp Tương Tư với ánh mắt tán thưởng.

"Đó là đương nhiên, người cổ đại các huynh làm sao so với người hiện đại bọn ta, bọn ta thông minh hơn các ngươi rất nhiều." Khi có người khen ngợi thì Diệp Tương Tư sẽ có chút đắc ý vênh váo.

"Cái gì mà người hiện đại? Cổ đại?" Có số một chuyện cô nương này nói hắn nghe không hiểu gì hết, Ti Huyền càng lúc càng cảm thấy hiếu kì với cô nương này.

"A...Nói rồi huynh cũng không hiểu, đây là ngôn ngữ ở bên kia của bọn ta, ở bên kia bọn ta có rất nhiều thứ mà các huynh chưa bao giờ được thấy."

Ti Huyền nói: "Cho nên, Diệp tiểu thư không phải là người Kinh Thành?"

"Đương nhiên không phải, thật ra nhà của ta ở rất xa, quê hương của ta bị người xấu chiếm đoạt, đem mọi người giết hết còn ta trốn được, mới có cơ hội sống sót, nhưng cũng xui xẻo, vừa tới Kinh Thành đã bị người ta truy sát." Diệp Tương Tư nói nhỏ.

"Nói như vậy, Diệp tiểu thư xem như là người may mắn rồi." Ti Huyền chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Tương Tư, chỉ là bán tính bán nghi mà thôi.

"Cũng có thể nói như vậy." Nói đến, cô thật sự không có chút may mắn nào, xui xẻo đến mức toàn bộ chuyên cần đều không có, bị sao băng đụng, bị người ta truy đuổi.

Cũng không biết bây giờ ở bên kia thế nào rồi.

Ti Huyền đánh giá Diệp Tương Tư, nhìn nàng ăn mặc, chắc chắn là tiểu thư nhà giàu, không có chút nào giống với chạy nạn mà đến.

"Đúng rồi, ta nói với huynh nhiều như vậy, huynh còn chưa nói với ta, huynh làm nghề gì vậy?" Đột nhiên Diệp Tương Tư cảm thấy tò mò đối với Ti Huyền.

"Ta? Ta chỉ là một người tập võ bình thường mà thôi." Ti Huyền nhếch miệng cười, nếu Diệp Tương Tư không nói thật thì hắn cũng trêu Diệp Tương Tư một chút.

"Oa, lợi hại như vậy, không ngờ ta xuyên tới đây cũng có thể gặp người tập võ." Diệp Tương Tư thầm thì.

"Người nói cái gì?" Ti Huyền không nghe rõ Diệp Tương Tư nói cái gì nên hỏi lại.

"Không có gì, có lẽ bọn họ đã đi rồi!"

"Bọn họ đi xa rồi, bây giờ cô định như thế nào?" Tu Huyền hỏi.

"Huynh có thể cho ta mượn một bộ đồ nam được không? Ta định giả nam để bọn họ khó phát hiện ra ta." Diệp Tương Tư rất thông minh, cô giả trai, chắc chắc có thể trốn thoát.

"Được, vậy sau này cô hãy cận thận hơn, ta còn có việc, ta đi trước đây." Ti Huyền đưa cho Diệp Tương Tư một bộ quần áo rồi từ biệt.

"Được." Diệp Tương Tư thay đồ nam, thân thể cô gầy ốm nên không mặc vừa bộ đồ này, tuy rằng Diệp Tương Tư thích ăn nhưng cô là dạng người ăn hoài không mập, đáng hận hơn là còn đang bị giảm cân, trên thực tế cô nặng có 90 cân (*), chiều cao cũng không tính là thấp, cũng không tính là cao, chiều cao bình thường của các cô gái chắc là 1m65.

(*) 90 cân: 1 cân của Trung Quốc = 596.8g của Việt Nam.

Diệp Tương Tư sờ sờ bộ đồ mà Ti Huyền cho mượn, bộ đồ này cũng không tệ lắm, tuy rằng cô không hiểu về vải vóc thế nhưng dựa vào cảm giác sờ thì chắc chắn là người có tiền mới có bộ quần áo như vậy, như thế nói, nhà Ti Huyền rất giàu!

Xem ra cổ đại ngày xưa cũng có một cuộc sống sung túc, không ngờ trước đây Trung Quốc dù là một thời đại vô danh cũng đã phát triển tốt như vậy!

Sau khi thay xong quần áo, cô đem quần áo nữ của mình ném xuống, nghênh ngang bước trên đường phố, bây giờ xem ai có thể nhận ra cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play