Đặt trước mắt cô nhiều đồ ăn ngon như vậy, cuối cùng cũng có thể được ăn, một người mê ăn như cô có thể chịu lâu như vậy, đúng là cực hạn.

Không ngờ cổ đại lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Diệp Tương Tư không khách sao chút nào cầm lấy một cái đùi gà thật to, trực tiếp cắn một cái, bẹp bẹp ăn liên tục.

Hành động này khiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều sửng sốt.

"Trời sinh ái phi thích mỹ thực, kính xin phụ hoàng và mẫu hậu thứ lỗi." Nam Sở Thần sờ sờ đầu Diệp Tương Tư, tướng ăn này, một chút cũng không giống Vương Phi.

"Thôi thôi, từ nhỏ Tương Tư đã chịu khổ rất nhiều, Trẫm sẽ không truy cứu." Ở trước mặt Hoàng Thượng, lễ nghi rất là quan trọng, thế nhưng Diệp Tương Tư lại ngoại lệ.

Nói đến mẫu thân Diệp Tương Tư, chết sớm, xuất thân vũ cơ, nhưng lại là muội muội ruột của Hoàng Hậu.

Sở dĩ Hoàng Thượng để cho Diệp Tương Tư gả cho Nam Sở Thần là vì đây là nguyện vọng khi còn sống của mẹ Tương Tư.

Nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vẫn không nói ra bí mật này, cũng không nói cho Tương Tư biết mẹ cô là muội muội ruột của Hoàng Hậu, khi còn nhỏ vì chiến tranh, bị địch quốc bắt đi, chờ đến lúc trốn về thì phát hiện nhà cửa đã bị bán, không biết phải làm sao, mẹ của Tương Tư đành vào thanh lâu, bán nghệ không bán thân, gặp được Diệp Cảnh Minh, mẹ Tương Tư vừa gặp đã yêu Diệp Cảnh Minh, bởi vì mới mẻ nên Diệp Cảnh Minh chuộc thân cho mẹ Tương Tư, thế nhưng vì xuất thân gái lầu xanh thấp hèn nên không được bước vào phổ tộc Diệp gia, không có chính danh, sau đó lâm bệnh mà chết.

Trước khi mẹ Tương Tư chết, Công Tôn Hoàng Hậu đã tìm được bà, cũng đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Tương Tư, nhưng vì Tương Tư đã bị mang về Diệp gia và cũng không phải Hoàng Hậu sinh nên không có cách nào nạp thành Công Chúa, không thể làm gì khác hơn là lấy danh nghĩa Vương Phi, để Diệp Tương Tư quay về làm hoàng tộc Nam thị, đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với Diệp gia.

Công Tôn Hoàng Hậu đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ Tương Tư nên cũng cảm thấy yên tâm.

Công Tôn gia cũng từng là một đại thế gia ở Kinh Thành, tổ tiên Công Tôn vẫn luôn phụng mệnh làm việc cho Triều Đình, từ tiền triều Tiên Quốc đến nước Đại Lương bây giờ, đời đời Công Tôn gia cũng là đại anh hùng, mệnh quan triều đình, thế nhưng sau đó vì chiến loạn, số phận của người nhà Công Tôn đều thảm hại, chỉ còn lại mỗi Công Tôn Hoàng Hậu.

Nhiều năm như vậy, Công Tôn Hoàng Hậu vẫn luôn tìm muội muội bị thất lạc nhiều năm của mình, nhưng khi tìm thấy thì phát hiện muội muội của mình sắp chết.

Nếu như không để Diệp Tương Tư làm Vương Phi thì cũng sẽ phong làm quận chúa, thế nhưng nếu làm Vương Phi thì sẽ được Nam Sở Thần che chở, như vậy sẽ tốt hơn.

"Không phải ta cố ý làm ngài mất mặt đâu." Diệp Tương Tư nhỏ giọng nói.

"Cô nói xem?"

"Thật xấu hổ, ta gặp phải món ăn ngon, một chút cưỡng lại cũng không có." Miệng Diệp Tương Tư đầy thức ăn, má phình lên, đối với cô mà nói, không có gì quan trọng bằng ăn uống.

Nam Sở Thần xấu hổ, đây là Diệp tiểu thư mà phụ hoàng nói dịu dàng cảm động lòng người, hiền lương thục đức, ôn nhu hiền lành sao?

Có thể ăn dũng mãnh như vậy, này có lẽ là Diệp tiểu thư giả đoan trang!

Lúc còn ở Diệp phủ, Diệp Tương Tư chỉ có thể ăn cháo trắng, màn thầu, dưa muối, cải xanh hay gì đó, xưa nay chưa từng nhìn thấy thịt, bây giờ cô thoát khỏi Diệp phủ, cuối cùng cũng có thể ăn uống thoải mái, Hoàng Cung này thật sự là một Thiên Đường.

"Nếu Tương Tư thích ăn thì hãy ăn nhiều một chút, cứ coi Hoàng Cung này là nhà của mình." Hoàng Hậu nương nương nhìn Diệp Tương Tư một cách hiền lành, chỉ cần đứa nhỏ này có thể vui vẻ hạnh phúc sung sướng, nhìn kỹ một chút, nàng cũng khá giống với mẹ của mình.

"Cảm tạ Hoàng Thượng, cảm tạ Hoàng Hậu nương nương." Diệp Tương Tư luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lại đối xử tốt với cô như vậy, dựa theo kinh nghiệm cung đấu, không phải Hoàng Hậu sẽ ghét mình sao? Sau đó sẽ làm khó dễ mình?

Dựa theo kinh nghiệm về kịch hệ thống xuyên không, không phải sau khi cô tới nơi này sẽ gặp đủ loại thảm hại sao? Bây giờ tình hình lại tốt như vậy, cô cảm thấy có chút không thích ứng được.

"Nói như vậy, Tương Tư muội muội chắc chắn là một người thích ăn vặt, nếu Tương Tư muội muội thích ăn như thế, hay là đến Đông Cung của ta đi, Bổn Cung sẽ đề cử cho muội mấy người đầu bếp nấu ăn ngon đệ nhất Kinh Thành, được không?"

"Được, cảm tạ Thái Tử Phi nương nương!" Chỉ cần có liên quan đến ăn uống thì cô sẽ không bao giờ từ chối.

"Tương Tư muội muội không cần khách sáo như vậy, gọi tỷ tỷ là được rồi, hai người chúng ta là trục lý (*), dĩ nhiên là người một nhà, cần gì phải khách sao như vậy!" Lâm Khuynh Loan mỉm cười nói.

(*) Trục lý: chị em dâu.

"Cũng tốt, rảnh rỗi đi Đông Cung tìm hoàng tẩu nói chuyện phiếm, đỡ phải ở nhà một mình buồn chán." Nam Sở Thần ôm eo Diệp Tương Tư, bày ra bộ dáng rất ân ái.

Chẳng qua là làm dáng thôi.

Diệp Tương Tư sững sờ, lúng túng cười nói: "Được."

"Xem ra Loan nhi rất thích Tương Tư!" Nam Vô Dạ nói.

"Điện hạ, Tương Tư muội muội rất được lòng thiếp, cùng thiếp rất hợp." Lâm Khuynh Loan nói.

"Nhìn thấy các con hòa thuận như vậy, Trẫm cũng yên lòng." Tiên Đế đã từng nói, đến thế hệ của Nam Sở Thần, có khả năng là Hoàng Đế cuối cùng của nước Đại Lương, Hoàng Thượng không biết ý nghĩa xâu xa này, cứ luôn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ nhìn bọn nó hòa thuận như vậy hắn cũng yên lòng.

Hoàng Thượng chỉ có hai đứa con trai, mặc dù Nam Vô Dạ là Thái Tử, thế nhưng tương lai Đế vị rơi vào tay ai thì chưa biết được, Tiên Đế luôn có linh cảm không tốt, Hoàng Thượng đã mang cái tiên đoán này để ở trong lòng đã hơn mười năm, bây giờ hai Hoàng Tử đều đã thành thân, hi vọng hai đứa con này có thể thay đổi vận mệnh hoàng gia.

Hoàng Thượng biết Lâm Khuynh Loan không đơn giản, rất không giống với cô gái tầm thường, lúc đầu cứ cho rằng Diệp Tương Tư là cô gái tầm thường, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Tương Tư và Lâm Khuynh Loan đều có vài phần giống nhau.

Tiên Đế đã từng linh cảm, sẽ có một người con gái thay đổi vận mệnh hoàng gia, thế nhưng là phúc hay họa cũng không ai biết, Tiên Đế cũng không nói tên nữ tử đó, tất cả phải xem vào vận mệnh của Nam Vô Dạ và Nam Sở Thần rồi, nhưng bây giờ điều khiến hắn không yên lòng nhất đó chính là Nam Nguyệt Ương, nữ nhi duy nhất của hắn.

Ương nhi cũng không còn nhỏ nữa, nên xuất giá rồi, xem ra hắn nên cho con gái mà mình thương yêu nhất một phu quân tốt.

"Thần nhi, Tương Tư, hương khói hoàng gia cần kéo dài, các con nên sớm sinh con, mau chóng cho bổn cung ôm tiểu hoàng tôn." Câu nói này của Hoàng Hậu làm Diệp Tương Tư bị nghẹn trong lúc đang bận bịu ăn.

"Hoàng....."

"Mẫu hậu cứ yên tâm, con và Tương Tư sẽ cố gắng." Nam Sở Thần kéo tay Diệp Tương Tư, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Tương Tư.

Nỗ lực cái đầu ngươi đó, trên hiệp ước cũng không có nói cùng ngài sinh con, cho dù có sinh cũng không cùng người cổ đại sinh đâu.

"Có phải không Tương Tư?" Nam Sở Thần dùng sức nắm chặt tay Diệp Tương Tư, ra hiệu cho cô nói.

"A? A...Phải... Phải..." Mặt Diệp Tương Tư lờ mờ bức bách nhìn Nam Sở Thần nói.

"Khuynh Loan con cũng phải sớm sinh con, bổn cung rất muốn ôm nhiều tiểu hoàng tôn."

"Loan nhi sẽ cố gắng." Lâm Khuynh Loan khẽ mỉm cười, gò má ửng hồng, không thể không nói, Lâm Khuynh Loan lớn lên thật sự rất ưa nhìn.

Tối hôm qua Hoàng Hậu nương nương an bài tai mắt ở Bắc Thần Vương phủ, người giám sát nói tối hôm qua Vương Gia bước vào tân phòng rồi không đi ra, chỉ là đứa nhỏ Thần nhi này rất cẩn thận, không biết là tối hôm qua bọn nó có động phòng hay không.

"Thần nhi, nghe nói chỗ con có rất nhiều tiểu thiếp, nha hoàn cùng phòng, nếu đã cưới Tương Tư rồi thì hãy đuổi những tiểu thiếp kia đi!" Hoàng Hậu nương nương nói.

"Mẫu hậu, chuyện này, Thần nhi tự biết xử lí, nhưng mà Thần nhi cảm thấy Tương Tư chắc là không để ý đâu!" Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư, đợi câu trả lời của cô.

"A, không sao không sao, không để ý, thiếp rất hiền hòa!" Diệp Tương Tư vẫn còn đang ăn, thức ăn ngon như vậy, cô không thể buông tha, chắc chắn phải ăn thỏa thuê, nói không chừng ngày mai sẽ không được ăn nữa!

"Mẫu hậu, người xem, Tương Tư cũng không để ý, cần gì phải đuổi các nàng ấy đi?" Nam Sở Thần cố ý.

"Nhưng mà..."

"Hoàng Hậu nương nương, từ xưa đến nay làm gì có người nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, phủ Vương Gia có mấy người thị thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi các cô ấy đều là người đáng thương, Vương Gia cũng là vì thấy các cô ấy đáng thương nên mới mua về, nếu như thật sự đuổi các cô ấy đi thì các cô ấy sẽ sống ở chỗ nào đây, thực ra các cô ấy cũng giống con, đều là cha mẹ không thương, tỷ muội không yêu, nếu con có thể ở lại vương phủ thì sao các cô ấy không thể? Vương phủ vốn rất lớn, có thêm mấy người cũng cảm thấy vui hơn." Diệp Tương Tư làm bộ dáng vẻ hiền thê lương mẫu, đây không phải là câu trả lời mà Nam Sở Thần muốn sao, cô sẽ làm hắn hài lòng.

"Tương Tư, con đúng là đứa trẻ tốt, có thể lấy được con là phúc phận của Thần nhi." Đối với lời nói này của Diệp Tương Tư, Hoàng Hậu khen không dứt, đây chính là dáng vẻ Vương Phi, đúng là Lâm Khuynh Loan thứ hai.

Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Nam Sở Thần, nếu hắn muốn thì cô sẽ làm bộ dáng vẻ hiền thê lương mẫu.

Nam Sở Thần sững sờ cả người, khóe miệng nở nụ cười, hắn cho rằng Diệp Tương Tư sẽ không nói gì, làm ra dáng vẻ không sao, không nghĩ tới nàng lại nói như vậy.

Tửu lượng Diệp Tương Tư không tốt, thế nhưng hôm nay cô ăn rất vui vẻ, nên uống một ly rượu nhỏ, không ngờ nồng độ cồn của rượu cổ đại này quá cao, uống một ly nhỏ, cô đã say mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play