Edit: Siu Nhơn Mèo
“Không có trướng đỏ chăn loan, không có hồng y khăn voan, chỉ có chén rượu hợp cẩn này, mong Thẩm Ngôn không chê.”
Bảy mươi chín, rượu hợp cẩn.

Thẩm Ngôn bị Lục Uyên đánh thức, hắn cứ ngỡ trời sáng rồi, thế nhưng Lục Uyên ấn hắn lại, quơ quơ hai chén rượu trong tay.

“Uống rượu ạ?” Cả người Thẩm Ngôn mỏi nhừ âm ỉ, lúc này còn có hơi xấu hổ, đỏ mặt thấp giọng nói, “Nô tài không biết uống rượu.”

“Rượu hợp cẩn cũng không uống?” Lục Uyên cười nói.

Rượu… rượu hợp cẩn? Thẩm Ngôn há hốc mồm, là rượu hợp cẩn mà hắn đang nghĩ đến đó sao? Nhìn kỹ thì chén rượu trong tay Lục Uyên cũng không phải là loại thường, mà là hai nửa của quả hồ lô đắng, bên trong đựng rượu, phần cuống thì được nối bởi một sợi dây tơ hồng.

*Chú thích của tác giả: Sau thời Tống rượu giao bôi mới xuất hiện, trước thời Tống là rượu hợp cẩn, dùng quả bầu nậm (hồ lô đắng) bổ đôi làm chén rượu, hình dạng cũng giống như quả hồ lô thường, không giao bôi (bắt chéo tay nhau uống rượu) mà là buộc dây tơ hồng nối giữa hai chén với nhau. Bởi vì chén đựng rượu hợp cẩn có vị đắng, cho nên rượu hợp cẩn có ý là đồng cam cộng khổ.

“Đại hôn năm ấy của trẫm ngươi không ở đó, ngươi không biết cùng ngày hôm ấy ở biên cảnh có việc, trẫm thiên địa cũng không bái đã đi xử lý công vụ tận mấy ngày liền.”

Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, việc này hắn quả thật không biết, khi đó hắn đang ở trong ngục.

“Đây cũng là lần đầu tiên trẫm uống rượu hợp cẩn.”

Lục Uyên đưa nửa chén rượu hồ lô cho Thẩm Ngôn, hai tay nâng chén rượu của mình: “Không có trướng đỏ chăn loan, không có hồng y khăn voan, chỉ có chén rượu hợp cẩn này, mong Thẩm Ngôn không chê.”

“Không chê.” Rốt cuộc Thẩm Ngôn cũng biết được tâm trạng của Lục Uyên mỗi khi nghe mình xin y đừng chê, không nói đến thân phận, chỉ việc đối phương là người mình thương thôi, sao lại ghét bỏ cho được?

“Từ giờ về sau, ta và ngươi cùng hợp cẩn làm khóa, hợp hai thành một.”

Chạm chén rượu hợp cẩn, bốn mắt nhìn nhau.

Theo động tác của Lục Uyên, Thẩm Ngôn uống xong chén rượu hợp cẩn.

“Đắng không?” Đó là vị đắng tự nhiên từ quả hồ lô.

Thẩm Ngôn gật đầu.

“Sợ không?” Lục Uyên mỉm cười chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa cho hắn.

Thẩm Ngôn lại lắc đầu, hắn ngồi xổm trước người Lục Uyên, đôi mắt trong suốt sáng tỏ như ánh trăng: “Nếu có thể cùng Lục Uyên đồng cam cộng khổ, Thẩm Ngôn cam tâm tình nguyện.”
Tám mươi, tuyên thánh chỉ.

Một năm sau.

Triều Đại Dục, Bình Võ năm thứ tám, một đạo thánh chỉ làm cả triều dã khiếp sợ.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết. Huy Nam vương Trình Chử, Thế tử của Huy Nam vương phủ Trình Kỵ phạm tội thông đồng với địch phản quốc, mưu nghịch là tội lớn, lăng trì xử tử. Những người liên can trong Huy Nam vương phủ, nam thì tịch thu tài sản đem đi xử tử, nữ thì lưu đày. Khâm thử.”

Nhạc thừa tướng mạnh ngẩng đầu, tấu chương trong tay đột nhiên rơi xuống nền đất.

Thẩm Ngôn vừa tuyên chỉ xong, thoáng nhìn lão một cái, khép lại thánh chỉ, cao giọng nói: “Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”

Chúng thần nhìn nhau, ai cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ có một đạo thánh chỉ như vậy. Thật ra hôm nay bọn họ dưới sự bày mưu tính kế của Nhạc thừa tướng vốn muốn buộc tội Hình bộ thị lang mới nhậm chức – Trình Dục, là tân trạng nguyên tam khoa, cũng là vị tiền Huy Nam vương phủ đại công tử Trình Mân một năm trước bị Huy Nam vương phủ trục xuất xóa tên.

Hình bộ thị lang là chức quan tam phẩm, cao hơn nhiều so với chức quan thường có của Trạng nguyên. Nhạc thừa tướng vốn cho rằng vị trí này đã là vật trong tay của học trò mình, lại bị một tên tiểu tử cỏn con chắn đường, hiển nhiên nuốt không trôi cục tức này, vì thế cùng kết bè với mấy vị đồng liêu định tố hắn một phen, lại không ngờ rằng tình thế lại chuyển biến đột ngột thế này.

Bọn họ vốn định buộc Trình Dục tội tự ý đổi tên gia phả, đó là bất hiếu; bị vương phủ trục xuất, đó là phẩm hạnh không tốt; ngoài ra còn moi móc thêm một đống tội danh, nếu người này bất trung, bất hiếu, bất nghĩa thì tất nhiên sẽ không kham nổi trọng trách làm quan.

Mà Trình Dục bị bọn họ thương nhớ lúc này đang đứng hầu giữa đại điện, nhìn thấy Thẩm Ngôn bước ra ngoài, chắp tay nói: “Thẩm tổng quản xin dừng bước.”

“Trình đại nhân.”

“Trước mặt tổng quản, Trình Dục nhận không nổi một tiếng đại nhân.” Trình Dục vẫn là một khuôn mặt không cảm xúc ấy, nhưng ngôn từ lại khẩn thiết.

Thẩm Ngôn cười khoát khoát tay: “Trước đây đại nhân không có công danh, chức quan trong người, đối xử trọng hậu với ta, ta vẫn luôn nhớ trong lòng, giờ không như xưa, mong đại nhân chớ tự xem nhẹ mình.”

“Bệ hạ… Đã có dự định này từ trước rồi?” Trình Dục cũng không khách sáo với hắn nữa, dứt khoát gãy gọn mà hỏi.

Thẩm Ngôn cười cười: “Ta còn phải đi tuyên chỉ, ý của Trình đại nhân ta nghe không hiểu.”

“Công công…”

“Hoàng ân cuồn cuộn.” Thẩm Ngôn chắp tay hướng về phía Hà Thanh điện, “Đại nhân phải nhớ vì dân cứu giúp, nhìn thấu mọi sự. Những thứ khác, ta lại chưa từng nói bất cứ thứ gì.”

Trình Dục nhìn theo bóng lưng hắn, có hơi xuất thần.



“Sao rồi? Trình đại nhân đây là đang nhìn vị quý nhân trong cung kia nhìn đến xuất thần luôn rồi?” Ngoài cửa cung, một người mặc áo đỏ ngồi trên lưng ngựa đang nghịch roi ngựa trong tay.

“Chớ nói bậy.” Trình Dục nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Tử Du. Một năm qua hắn vẫn luôn ở Hạ phủ chuyên tâm đọc sách, bây giờ nghĩ lại, e rằng một nửa cũng là nhờ Hoàng đế ngầm đồng ý.

“Bản đại nhân khuyên ngươi một câu, nhìn quý nhân trong cung cũng không có gì, nhưng đừng nhìn Thẩm tổng quản đến xuất thần như vậy.” Trong lời của Đại Lý Tự khanh Hạ Tử Du có mang theo điều ám chỉ.

“Nói bậy bạ gì đó?” Trình Dục dở khóc dở cười, “Ta chỉ là cảm thấy…” Một ngày trước trên người hắn còn có Huy Nam vương phủ đè nặng, sang hôm sau tình thế đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.

“Thế sự khó lường đúng không? Nếu đã không lường được thì cần gì phải suy nghĩ nữa?” Hạ Tử Du huýt một tiếng, một con tuấn mã phi tới nhanh như bay, “Ta gọi bảo bối của ngươi ra rồi đây, ra ngoại thành rong ruổi một lát?”

“Được, Trình mỗ nhường Hạ đại nhân một bước.”

“Xéo, ai cần ngươi nhường.”

Một truy một đuổi, tiếng cười quanh quẩn trong gió.
Tám mươi mốt, Nhạc thừa tướng.

“Hoàng thượng, lão thần…” Nhạc thừa tướng muốn nói lại thôi.

“Nhạc thừa tướng có chuyện gì?” Lục Uyên lười biếng nói.

“Phu nhân của lão thần đã nhiều ngày ăn không biết vị, đêm không thể chợp mắt.”

“Bị bệnh?” Lục Uyên ân cần nói, “Đến thái y viện mời thái y chưa?”

Nhạc thừa tướng cười gượng: “Chút chuyện nhỏ này sao dám phiền ngự y?”

“Ý thừa tướng là…” Lục Uyên sờ sờ cằm, “Chẳng lẽ là muốn cáo lão hồi hương, dốc lòng bầu bạn với vợ con.”

Lục Uyên làm như thật mà gật đầu: “Cả kinh thành đều nói Nhạc thừa tướng và Nhạc phu nhân phu thê hòa hợp đồng lòng, quả thực không phải giả, ngay cả trẫm nhìn vào cũng có vài phần ước ao.”

Chép xong thánh chỉ đưa cho thị vệ mang đi, Thẩm Ngôn vừa mới bước vào ngự thư phòng, đã nghe thấy được lời này của Lục Uyên, xém chút nữa cười ra tiếng.

“Bệ hạ.” Thẩm Ngôn khom người hành lễ.

“Làm xong cả rồi?” Lục Uyên nhìn trán hắn toát mồ hôi, lại nghĩ đến trăm phần thánh chỉ đều do tự tay Thẩm Ngôn viết, cảm thấy thương yêu, “Bên kia có trái cây đã ướp lạnh, nhưng tỳ ngươi lạnh, ăn chậm chút.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Nhạc thừa tướng không ý thức được đoạn đối thoại này có phần mập mờ. Chỉ vì một năm qua Thẩm Ngôn hầu như lo liệu hết tất cả những việc bên người Hoàng đế, dầu muối không ăn, Nhạc thừa tướng căn bản không dám đắc tội hắn.

“Bà nhà lão thần… Sốt ruột tư nữ.”

“Trẫm nhớ tiểu nữ nhi nhà thừa tướng vẫn chưa xuất giá, không ở bên người Nhạc phu nhân sao?”

Nhạc thừa tướng cắn răng nói: “Bà nhà nhớ nhung chính là trưởng nữ của lão thần ạ.”

Lục Uyên buông bút trên tay xuống, nét cười trên mặt cũng thu lại, thản nhiên nói: “Thì ra là Lệ phi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play