Mười cái Tiêu Hồn Đinh, là hình phạt của việc ăn cắp tiên thảo.
Mười cái, là đau đớn nhường nào.
Nó không khiến ngươi chết ngay, nhưng theo thời gian trôi đi, hồn phách sẽ dần dần tan thành từng mảnh nhỏ, mãi cho đến khi hồn phi phách tán. Trừng phạt của thượng tiên, thứ mà mỹ nhân phải chịu vậy mà lại là cái này.
Thì ra mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, mà thỏ tinh lại cái gì cũng không biết.
Nó cứ thế sống hồn nhiên trong những ngày tháng tốt đẹp người khác mang cho. Đến lúc tỉnh lại, mới thấy bao đau đớn.
Thỏ tinh không khóc.
Nó chỉ cảm thấy không thở nổi, lòng đau như cắt, dường như có thể nếm được cả mùi máu tươi.
Nếu người đi chịu tội là nó, thượng tiên còn có thể niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà phạt nhẹ một chút.
Nhưng nếu là người khác thì sao? Mơ ước tiên thảo, ăn cắp, lừa gạt.
Thượng tiên sao có thể bỏ qua cho mỹ nhân. Mà mỹ nhân sao lại muốn đi chịu hình phạt này cơ chứ?
Thỏ tinh hận nhất không phải là mỹ nhân đã lừa nó. Nó tình nguyện bị mỹ nhân lừa gạt, lợi dụng, cho dù cuối cùng có bị đánh trở về nguyên hình đi nữa thì cũng coi như đã sống được một kiếp người.
Thỏ tinh hận nhất là trong lúc nó không biết gì cả, mỹ nhân đã tự mình quyết định.
Lựa chọn dùng hình thức hồn phi phách tán để bỏ nó mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT