Trúc tinh nói, nó bởi vì lao lực quá độ, thêm một vài nguyên nhân khác nữa nên hôn mê bất tỉnh vài ngày.

Gấu trúc tinh nói, lúc nó hôn mê, thượng tiên có tới đây. Ngài cũng không trách cứ gì, chỉ để lại một hạt giống thiên trần thảo cho thỏ tinh trồng, bảo nó lại trông giữ mấy trăm năm nữa cho cái này nở hoa.

Mỹ nhân nói, thân thể y giờ đã ổn rồi, có thể đi ngắm trăng ngắm sao, du sơn ngoạn thuỷ với thỏ tinh.

Mọi chuyện dường như đều tốt đẹp.

Lại giống như bị ngăn bởi một tầng lụa mỏng, tốt đến mức không chân thật, có cảm giác như một giấc mơ.

Nhưng thỏ tinh cảm thấy ba người này sẽ không lừa nó. Thỏ tinh nghỉ ngơi vài hôm xong lại trân trọng nhận hạt giống, vùi vào bồn trồng thiên trần thảo.

Sau đó thu dọn hành lý, chuẩn bị đi du sơn ngoạn thuỷ cùng mỹ nhân. Mỹ nhân nói muốn dẫn nó về quê xem thử, nhiều năm rồi y cũng chưa trở về.

Mỹ nhân nhìn thỏ tinh vui vẻ nhảy nhót trong phòng, cũng nhịn không được bật cười.

Y xoay người, định đi chuẩn bị mấy củ cà rốt cho thỏ tinh, lại thấy trúc tinh đang đứng khoanh tay nhìn mình, vẻ mặt không tốt lắm: "Thỏ ngốc biết ta lừa nó, sẽ hận ta."

"Bây giờ ngươi nói cho y biết chẳng phải là làm điều thừa?"

Trúc tinh còn muốn nói gì đó, lại thấy mỹ nhân giơ tay ra dấu yên lặng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Biết có nhiều lời cũng vô dụng, trúc tinh tức tối ngậm miệng, phất tay áo bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play