Cô giữ vững tư thế há hốc miệng, cằm rớt xuống đất vô cùng không thục nữ kể từ khi đọc xong bài post của "Chân tướng kun". Gọi cho Tề Tĩnh hơn mười cuộc điện thoại, cuối cùng anh cũng chủ động gọi lại.
"Đàn anh!" Cô bất chấp hình tượng của mình trước mặt ban biên tập mà hét to, nắm chặt cái điện thoại lạnh lẽo như trong lòng cô, "Sao em gọi cho anh từ sáng đến trưa mà không được hả? Anh gặp họa lớn rồi đó có biết không?"
"À, hôm nay anh có một cuộc phỏng vấn rất quan trọng, nên cần tĩnh tâm."
Trong suốt quá trình trò chuyện với mẹ Thẩm Nhạn, anh không muốn người ngoài quấy rầy, vì thế đã tắt tiếng của điện thoại. Sau khi kết thúc, anh thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ của Ninh Tiêu Tiêu, đoán được tám chín phần nên không vội vã gọi lại. Điều này khiến cho đàn em của anh gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, loanh qua loanh quanh mấy tiếng đồng hồ.
"Đàn anh! Anh nghe em nói này!! Trên diễn đàn có một post..."
"Anh đọc rồi."
Ninh Tiêu Tiêu đang chuẩn bị truyền tải lại nội dung bài post cho anh, không ngờ anh đã đọc rồi, đành phải nuốt lại.
Cô ngập ngừng, hoảng sợ hỏi: "Vậy anh... định xử lí Đồng Tước Đài thế nào?"
"Tiêu Tiêu..." Tề Tĩnh nhẹ nhàng ngắt lời cô, không trực tiếp trả lời vào thẳng vấn đề, ngược lại dùng chất giọng dịu dàng dễ nghe nhắc tới chuyện không liên quan, "Nhắc mới nhớ, ban đầu anh gia nhập giới võng phối cũng vì cái weibo của en... Tiếng chuông báo thức khiêu gợi gì đó..."
Ninh Tiêu Tiêu mờ mịt gật đầu.
Ba năm trước, Tề Tĩnh gia nhập giới võng phối là do cô giật dây bắc cầu, coi như công đầu thuộc về cô. Sau đó chuẩn bị Cửu cô nương mới thật sự là người nâng đỡ anh.
"Chớp mắt đã qua ba năm, thời gian trôi thật nhanh." Tề Tĩnh thản nhiên nhẹ nhàng nói khiến lòng cô hoảng loạn, nảy ra một dự cảm bất thường.
Hơn ba năm, trong thế giới hiện thực, quả thực trôi qua trong chớp mắt. Nhưng đối với một CV mà nói, đó là một khoảng thời gian rất dài.
"Đáng tiếc, bởi vì tính chất công việc của anh nên không kiếm được thời gian rảnh rỗi ngồi xuống phối âm cho tử tế, ít nhận kịch, cho dù có nhận cũng là vai ít lời thoại." Tề Tĩnh cúi đầu, nhìn Ngày về nhỏ đang quấn quít dưới chân, cọ tới cọ lui vào ống quần anh, than thở như lẩm bẩm, "Hình như anh chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào, cũng không có vai diễn kỉ niệm nào... Thật đáng tiếc."
Trong giới võng phối này, vở kịch nổi tiếng nhất, được lưu truyền rộng nhất của anh chính là "Cạm bẫy". Nhưng đó là vai diễn anh vi phạm lương tâm mà diễn, không có giá trị kỉ niệm.
Nhưng thật ra có một đoạn ghi âm đối kịch do xúc cảm thúc đẩy, biến thành tác phẩm trân quý nhất cuộc đời anh.
Mặc dù Ninh Tiêu Tiêu không biết cuộc trò chuyện trong nhóm chat của anh và staff "Cạm bẫy", nhưng nghe tới đây, cô đã linh cảm được: "Chờ chút! Dừng lại! Đàn anh, đừng bảo là anh định lui giới nhé."
Không hổ là bạn bè nhiều năm của anh, lúc cần thông minh thì cực kì thông minh. Tề Tĩnh cười rộ lên: "Ừ."
Ninh Tiêu Tiêu ngây người tròn năm giây, sau đó tự vả miệng mình một cái, nhăn mày nhăn mặt nói: "Đừng lui giới mà... Mấy chuyện gió tanh mưa máu này ngày nào chả có. Mỗi ngày làm phóng viên đưa tin, chắc chắn anh còn biết những chuyện kinh khủng hơn nhiều. Ném đá trên mạng thì sao chứ? Anh đừng lui giới mà..."
"Anh ghi âm chuông báo thức cho em nhé?" Tề Tĩnh nhẹ nhàng dỗ dành.
"Anh đừng lui giới..." Ninh Tiêu Tiêu hiếm khi không bị mê hoặc.
"Hay là ghi âm giọng công phong lưu mà em thích nhất cũng được."
"Anh đừng lui giới..." Ninh Tiêu Tiêu cứng rắn như sắt thép.
Tề Tĩnh hết cách, chỉ đành cười khổ, âm thầm thở dài một hơi.
Anh an ui: "Yên tâm đi, không phải vì bị ném đá nên anh lui giới. Thành thật mà nói, anh bị ném đá thành quen rồi. Anh định lui giới, thứ nhất là để tránh tổ kịch "Cạm bẫy" bị kẹp ở trong mâu thuẫn cá nhân giữa anh và Đồng Tước Đài. Thứ hai là vì cuộc sống ngoài đời của anh đã dần ổn định, công việc sắp tới có thể được thăng chức, hơn nữa được sống cùng người mình thích, sau này thời gian và tinh thần đều phải tập trung ở những cái này, lui giới không phải chuyện không tốt."
Anh của trước đây, những phút thảnh thơi trong guồng quay công việc ngày đêm điên đảo, một mình cô đơn lặng lẽ phối âm giữa đêm khuya khoắt, quên đi con người thật "Tề Tĩnh", quên đi một "Tề Tĩnh cô độc".
Nhưng giờ đây, Tề Tĩnh đã không còn cô đơn nữa.
Anh rất hạnh phúc, không còn là một Tề Tĩnh luôn phải trốn tránh nữa.
"Không lui giới không được sao..." Ninh Tiêu Tiêu có thể hiểu được ý anh, nhưng vẫn không khỏi nức nở hỏi.
"Kết thúc có hậu." Tề Tĩnh bình tĩnh trả lời, "Anh không tiếc nuối."
"Em tiếc nuối!" Ninh Tiêu Tiêu căm giận siết chặt điện thoại, "Em không tin anh là loại người như trong bài post, tuyệt đối có người hãm hại anh! Giọng của Đồng Tước Đài đại thần đúng là rất hay, cũng rất nổi tiếng, nhưng dám bắt nạt đàn anh của em, em không thể mặcc kệ anh ta và đám fan cuồng làm loạn được! A~~ Ức quá đi mất, nếu anh lui giới, chẳng phải thỏa mãn mong muốn của họ sao?"
"Trước đây, ai là người luôn miệng mong anh hợp tác với đại thần vậy?" Tề Tĩnh cố ý chế nhạo.
Quả nhiên, đàn em phát ra tiếng rên rỉ hối hận.
"Lúc đó quả thật em là fan của Đồng Tước Đài, ai bảo em là một đứa bị cuồng giọng nói chứ. Hu hu hu... Ghét nhất lịch sử đen tối đó!" Ninh Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, hận không thể quay ngược về quá khứ tát mình mấy cái cho tỉnh. "Nếu biết trước anh ta là kẻ âm hiểm như vậy, em chắc chắn sẽ thành anti fan!"
Nói tới đây, cô im bặt, nhớ ra điều gì đó rồi hét chói tai.
"Chết rồi, chết rồi, đàn anh! Cuộc thi đêm nay của hai người, chắc chắn anh ta sẽ giở trò, dùng đủ mọi thủ đoạn để thắng anh!"
"Vì sao?"
"Chẳng phải em cắm chốt trong nhóm fan của anh ta hay sao? Hôm qua, em nhìn thấy có một fan thân thiết của anh ta oán giận kêu, vốn đại thần cho rằng mình không có khả năng thắng Ba ba mèo trong cuộc thi "Thuận Dương Hầu", nên ngay từ đầu anh ta không cố ý muốn giành giải nhất, nào ngờ..." Nói tới đây, cô còn tri kỉ hỏi thêm một câu: "À, anh có nhớ thí sinh tên là Ba ba mèo không?"
"Đương nhiên là nhớ." Bạn trai của anh làm sao mà anh không nhớ cho được. Tề Tĩnh bình thản nói, cười rất chuyên nghiệp. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì anh cũng biết rồi, Ba ba mèo bỏ cuộc, vì vậy đại thần bất ngờ đứng top 1."
"Ba ba mèo bỏ cuộc cho anh ta giải nhất, chẳng phải nên mừng rỡ sao?"
"Ngược lại ấy chứ!" Ninh Tiêu Tiêu biến thành một phóng viên đưa tin sôi nổi, giọng điệu diễn ra sinh động, Tề Tĩnh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cô đang khua tay múa chân thoải mái thế nào. "Đàn anh quên quy tắc thi đấu rồi sao? Một thí sinh chỉ có thể có hai vai lọt top. Giả sử cả ba vai đều lọt top, vậy thì vai diễn có thứ tự thấp nhất sẽ bị loại. Hiện nay, đại thần đã có hai vai top 1, nếu như muốn lấy được vai "Tần Thác", trừ phi anh ta lại đứng vị trí số 1 lần nữa, nếu không chắc chắn sẽ mất vui! Vậy nên áp lực đêm nay rất lớn..."
"Phụt..."
Tề Tĩnh nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha..." Miệng há to, anh không nén cười được, cười đến mức cả người run lên, ngã ngửa trên ghế, ngay cả Ngày Về nhỏ đang ngủ gật trên đùi anh cũng bị đánh thức, ngước đôi mắt tròn vo ướt át ngây thơ nhìn chủ nhân. Tề Tĩnh vừa cười vừa gạt nước mắt, "Đại thần gậy ông đập lưng ông rồi sao?"
Ninh Tiêu Tiêu không nhắc tới thì anh cũng quên mất quy tắc này. Bây giờ Thẩm Nhạn đột nhiên bỏ cuộc, quy tắc này sắp ép chết Đồng Tước Đài rồi.
"Xương đế" xếp hạng nhất.
"Thuận Dương hầu" xếp hạng nhất.
Kết quả của mọi vai đều hạng nhất chính là vai diễn cuối cùng bắt buộc phải được hạng nhất, nếu không giấc mộng nam chính của Đồng Tước Đài sẽ tan thành mây khói. Cho dù Bươm Bươm Ngọc nói rằng hắn ta có "ô dù trong ban tổ chức" cũng không thể cứu vãn được.
Tề Tĩnh thầm nhủ: Thẩm Nhạn ơi Thẩm Nhạn, anh nói anh không giúp được em, thật ra đại thần đã bị anh lơ đãng đâm cho một nhát thật đau.
"Vậy chắc bây giờ đại thần đang hận Ba ba mèo lắm nhỉ?" Tề Tĩnh cười tới mức đau cả bụng, phải tạm thời dừng lại, hăng hái hỏi.
"Đúng vậy, các fan của anh ta đều đang chửi, nói Ba ba mèo thích ra vẻ, căn bản không có thái độ chuyên nghiệp khi tham gia cuộc thi phối âm, còn nói Ba ba mèo tỏ tình trong cuộc thi chỉ để lừa fan hâm mộ, hòng nổi tiếng, tìm kiếm sự ủng hộ." Nghe cũng có lí, những ngôn luận trái chiều này đúng với những gì anh suy đoán, là những lí do công kích phổ biến trong giới võng phối.
"Vậy em có nghĩ Ba ba mèo đúng như lời họ nói không?" Anh lười biếng hỏi, ngón tay lơ đãng vuốt ve lông tơ sau tai của Ngày Về nhỏ.
"Đương nhiên là không!!!" Ninh Tiêu Tiêu không biết bật trúng công tắc nào, hăng hái như uống thuốc kích thích, hưng phấn vô cùng, âm thanh cũng run lên, "Em nghe anh ta biểu diễn, thấy vô cùng cảm động... Lời thổ lộ của anh ta cũng rất cuồng dại, rất chân thành! Nếu em mà là người được anh ta thổ lộ, nhất định sẽ hạnh phúc ngất xỉu!"
Đang phấn khởi, bỗng nhiên cô thay đổi thái độ, cười gian xảo trêu ghẹo Tề Tĩnh.
"Đàn anh, anh đừng nên quá ghen tị nhé, he he."
"À." Tề Tĩnh nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi, "Vì sao anh phải ghen tị?"
Ninh Tiêu Tiêu hắng giọng, cân nhắc giọng điệu của mình tránh cho Tề Tĩnh nghe xong lên cơn điên, "Anh đừng nóng giận, nghe em nói nè... Bác sĩ Thẩm trông có vẻ nhàm chán, nhất định thuộc loại người "yêu mà không chịu nói". Bình thường còn chẳng bao giờ thấy anh ta mở miệng chứ đừng nói tới chuyện thổ lộ tình cảm với anh trước mặt mọi người..."
Giọng điệu của cô ỉu xìu, còn có vẻ như đang an ủi anh, muốn anh đừng quá thất vọng.
Tề Tĩnh nghe xong, suýt nữa bật cười.
"Ai biết được." Anh khẽ cắn môi, mí mắt nháy nháy, cố gắng để giọng nói của mình không mang ý cười quá rõ ràng. "Đừng nhìn bề ngoài anh ấy như vậy... biết đâu sẽ khiến em kinh ngạc."
Ninh Tiêu Tiêu quệt miệng: "Thổ lộ trước mặt mọi người á? Em không tin anh ta lãng mạn đến thế. Đàn anh, chắc chắn là do anh quá ao ước, ghen tị nên mới không muốn nhìn thẳng vào hiện thực."
Lãng mạn...
Đâu chỉ là lãng mạn.
Ngay cả bản thân Thẩm Nhạn cũng không biết lời thổ lộ của anh ất đã tác động lớn đến anh tới mức nào...
"Ha ha." Tề Tĩnh giả vờ không biết gì mà tranh cãi với đàn em, yên lặng cười, đôi mắt cong cong, "Được rồi, cứ coi như là anh ao ước đố kị đi."
Vì lòng "đố kị" này, nửa tiếng trước khi mở màn, Tề Tĩnh tranh thủ lên diễn đàn sung sướng tìm xem đánh giá của mọi người về Thẩm Nhạn tối qua.
Nhưng kế hoạch của anh bị rối loạn, bởi vì các fan hâm mộ Đồng Tước Đài đang hô hào khẩu hiệu trên diễn đàn.
[Tất cả mọi người không được bỏ phiếu cho Chẳng hỏi ngày về]
Lời lẽ ngắn gọn, xúc tích.
Khẩu hiệu này cùng bài post mắng anh vong ơn phụ nghĩa cùng treo ở trang đầu của diễn đàn, đồng thời không ngừng được người ta đẩy lên.
Trông có vẻ như là hành động người hâm mộ tự phát, nhưng Đồng Tước Đài có đứng phía sau xúi giục hay không, Tề Tĩnh không chứng minh được. Chẳng qua, anh cảm thấy chắc chắn có liên quan.
"Xem ra, quả nhiên đại thần không từ thủ đoạn."
Tề Tĩnh cười lạnh lùng nhìn lượt view và bình luận không ngừng tăng lên.
"Tất cả mọi người" chắc chắn bao gồm các fan hâm mộ cuồng nhiệt của Đồng Tước Đài.
Dựa theo quy mô của cuộc thi hôm qua mà phán đoán, nhóm fan này ít nhất cũng phải mấy nghìn người, hoàn toàn có thể gây ảnh hưởng lớn đến tổng điểm cuối cùng. Cuộc thi "Xương đế" là một vết xe đổ.
Một số CV có quan hệ tốt với Đồng Tước Đài cũng sẽ mù quáng ủng hộ, kêu gọi người hâm mộ của mình vào đội ngũ chống lại anh. Còn đám anti fan vốn ghét anh và "chân tướng" vô lí được công bố trên diễn đàn có thể lừa gạt và kích động người qua đường... Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ phiếu cho anh.
Vậy nên chênh lệch tỷ lệ phiếu bầu của người nghe lần này giữa anh và Đồng Tước Đài sẽ càng cách xa hơn.
"Ha ha..." Tề Tĩnh cười mỉa mai, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đang dịch chuyển dần tới năm giờ năm mươi chín phút ở dưới góc phải, thở dài nói. "Chắc không tránh được một cuộc chiến ác liệt rồi..."
Nhưng nếu đã lấy lui giới làm tiền độ, anh không còn sợ gì nữa.
Tề Tĩnh ung dung đeo tai nghe.
Dường như anh quay trở lại ngày đầu tiên trở thành CV phối âm, động tác nghiêm túc, cẩn thận, không chút sơ suất, đeo tai nghe ngay ngắn, tỉ mỉ kiểm tra thiết bị.
Nhạc nền quen thuộc đã nghe rất nhiều lần truyền vào tai. Giọng nói của MC Khúc nhạc dương xuân vẫn trong trẻo như vậy, mỗi lần mở màn đều cho tai người nghe hưởng thụ sung sướng. Cô thường chào hỏi mọi người ân cần, tạo bầu không khí ấm áp, hòa thuận, vui vẻ.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
"Chào buổi tối các bạn thính giả. Như các bạn đã biết, tối nay có hai cuộc thi casting vai nam chính số một và nam chính số hai của "Tru thiên lệnh". Bởi vì đây là hai vai chính nên mức độ quan trọng rất cao."
Lời dạo đầu của cô hôm nay khác với những ngày trước, giọng điệu không cao, còn hơi hạ thấp, do dự một lát mới nói tiếp.
"Nhưng trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, tôi có một việc vô cùng tiếc nuối muốn tuyên bố với mọi người."
Tề Tĩnh ngẩn người, bất giác ngồi thẳng dậy.
Chẳng lẽ có chuyện khó giải quyết gì đã xảy ra, khiến hoàn cảnh của anh càng khó khăn hơn sao?
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴ Vừa mới lên đã nói vậy, lẽ nào có tin xấu...
Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴ Chị MC đừng thừa nước đục thả câu nữa, em sợ lắm!!
Người nghe 3: Σ( °△ °|||)︴ Đừng nói với tôi là hủy cuộc thi hôm nay nhé!!
Người nghe 4: Tôi đã đợi cuộc thi hai vai chính rất lâu rồi... Ban tổ chức đừng có lựa lúc này thì xảy ra sự cố chứ!! (╯-_-)╯╧╧
Người nghe 5: ╮(╯▽╰)╭ Tôi vẫn chờ Chẳng hỏi ngày về lên xin lỗi~ Có chuyện gì thì nói mau đê, còn bắt đầu thi nữa chứ~
Người nghe 6: ╮(╯▽╰)╭ Ủng hộ lầu trên!! Nói mau đê để tôi còn nghe kẻ phản bội kia xin lỗi!!
...
...
MC tỏ vẻ lạ lùng khiến khung bình luận xôn xao cũng là điều bình thường.
Hơn nữa những người tới xem anh xin lỗi có vẻ không ít... Tề Tĩnh nhẹ nhàng giương khóe môi, nhưng mày vẫn nhíu chặt khiến nụ cười này trông hơi miễn cưỡng.
"Tôi muốn tuyên bố, dựa theo chỉ thị từ ban tổ chức, hai cuộc thi đêm nay sẽ thay đổi số lượng ban giám khảo." Lúc này, Khúc nhạc dương xuân yếu ớt nói, "Vốn từ ba người sẽ đổi thành hai người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT